Chương 40: Để mỗi người đều có cơm ăn
Rất nhanh, Hướng Du liền nhớ tới hai người nàng đã chôn trong viện, bèn đáp: “Không biết, không hề thấy.”
“Thôn dân nói vợ của Gia Vượng trước đó có đến tìm ngươi, ngươi thật sự không biết nàng đi đâu sao?” Nam nhân vẫn không buông tha mà hỏi.
Hướng Du mở cửa thì thấy một nam nhân trung niên có vài phần giống với Hướng Gia Vượng đang đứng trước cửa.
Nam nhân nhìn Hướng Du từ trên xuống dưới, thấy nàng ăn mặc sạch sẽ tươm tất, thầm cảm khái trong lòng: Đúng là sinh viên, vậy mà cũng biết cách sinh hoạt đấy chứ.
Hướng Du không hề hay biết suy nghĩ trong lòng hắn, bèn đáp: “Vợ hắn trước đó có đến tìm ta, cả thôn đều thấy mà. Nhưng nàng đã rời đi ngay ngày hôm đó rồi, ta cũng không biết nàng đi đâu.”
Hướng Du nói dối mà mắt không chớp lấy một cái.
“Ta là đệ đệ của Gia Vượng. Nếu ngươi có thấy tẩu tử và ca ca của ta, làm ơn báo cho ta một tiếng nhé. Ta sống ở đầu thôn phía tây.”
“Được….”
Vỗ hết tuyết đọng trên người, Hướng Du vào nhà rồi tiếp tục công việc bận rộn, dựa theo hướng dẫn trên video mà từ từ se sợi lông dê.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, trong thời gian đó, Hướng Du và Hướng Thành lại vào núi một chuyến, nhưng không săn được lợn rừng, chỉ bắt được mấy con gà rừng và thỏ.
Động vật lớn giờ đây đều đã đi sâu vào trong rừng rậm, còn hoạt động bên ngoài chủ yếu là một vài động vật nhỏ.
Khi nhổ lông, Hướng Du phát hiện lông của những con vật này, hình như có rất nhiều cái là mọc lại từ đầu.
Chính vì chống chọi với giá lạnh, chúng thế mà lại lần thứ hai mọc lông.
Hướng Du lột da thỏ xuống cũng không vứt bỏ, nàng tự mình mò mẫm làm ra mấy đôi lót giày, đi rất ấm áp.
Sau khi thu hoạch thóc, nàng lại gieo một lứa mới. Trong thời gian đó, Hướng Du lại lén lút chứa không ít nước từ đập thủy lợi.
Nước tuyết cũng được thu thập, mỗi ngày sau khi tuyết tan chảy thì đổ vào các thùng lớn. Mười mấy thùng lớn được đặt ở bên ngoài.
Chỉ hơn một giờ đồng hồ là có thể có được một khối băng đông đặc hoàn chỉnh.
Nàng thu khối băng vào không gian, sau này khi nhiệt độ không khí tăng cao, vẫn có thể dùng để hạ nhiệt độ.
Buổi chiều, ngoài việc thu thập khối băng, Hướng Du còn chưng cơm trên bếp lò, hầm một nồi xương sườn. Khi mọi thứ đã sẵn sàng thì nàng thu vào không gian.
Nàng đã chuẩn bị cho mình rất nhiều đồ ăn liền dinh dưỡng phong phú, chay mặn đầy đủ, dinh dưỡng cân đối.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tháng thứ ba của trận bão tuyết đã lặng lẽ trôi qua. Trong thôn so với bình thường càng thêm yên tĩnh. Tuyết vẫn đang rơi, nhưng dường như đã nhỏ hạt hơn.
Từ lần phân phát vật tư trước đó, đã hơn một tháng trôi qua.
Cốc cốc cốc, sau nửa tháng yên tĩnh, cửa phòng bỗng bị gõ vang. Hướng Du ló đầu ra ngoài thì chỉ thấy mấy người thím đang đứng ngoài cửa.
“Vẫn còn sống đấy ư, các ngươi xem, ra đây rồi kìa…,” Môi mấy người thím đã đông cứng đến nứt toác ra, trên đó còn dính một lớp da chết màu trắng.
Mu bàn tay lộ ra cũng đầy những vết nứt da, từng vết sưng đỏ nổi mụn trên đó còn mang theo chút vết máu và đóng vảy.
Hướng Du quấn mình kín mít nên mấy người cũng không nhìn ra sự thay đổi của nàng.
“Thật đúng là sống sót đấy ư, người trẻ tuổi sức lực dồi dào, không giống chúng ta….”
Mấy người đứng trước cửa Hướng Du thì bắt đầu bàn tán.
“Thím, có chuyện gì không ạ?” Hướng Du làm bộ định đóng cửa lại.
“Hướng Du à, chờ một chút đã, bọn thím tìm ngươi bàn chuyện này mà,” một người tiến lên lay cửa sắt nhà Hướng Du.
Nhưng tay vừa chạm vào cửa sắt, lập tức bị đông cứng đến tê tái, vội rụt về. “Hướng Du à, chúng ta định đến nhà thôn trưởng hỏi xem chính quyền khi nào phát lương thực, nên mới tìm ngươi cùng đi đó.”
Hướng Du suy nghĩ một lát rồi đáp ứng ngay. Dù sao hình tượng của nàng trong thôn là một sinh viên mới về quê.
Không có vật tư mới là chuyện bình thường. Nếu nàng không thể hiện thái độ tích cực trong chuyện này thì miệng lưỡi của các thím này…
Có thể thêu dệt đủ thứ chuyện về số vật tư trong tay nàng.
Hướng Du bảo các nàng cứ đi trước, mình sẽ đến ngay sau. Mấy người liền vừa cười vừa nói mà đi thông báo cho những người khác.
“Con bé Hướng Du này cũng đáng thương lắm chứ, chút vật tư ấy làm sao đủ sống. Các ngươi xem nàng gầy đi kìa.”
“Đáng thương thật. Ngươi nhắc đến chuyện này ta liền nhớ tới nhà Vương quả phụ. Các ngươi biết không, lúc nhận vật tư lần trước, rất nhiều người cảm thấy không công bằng đúng không?”
“Chuyện này lúc ấy thôn trưởng tuy rằng đã ra mặt giải quyết, nhưng hai ngày sau, tất cả vật tư trong nhà Vương quả phụ đều bị trộm mất.”
“Cái gì, bị trộm ư? Chuyện lớn như vậy mà chúng ta sao lại không biết….”
“Các ngươi đương nhiên không biết rồi, trời lạnh thế này, bọn ta cũng đâu tiện đi thăm hỏi khắp nơi đâu mà.”
“Thím Vân, ngươi đừng úp mở nữa, trực tiếp nói cho chúng ta biết chuyện là thế nào đi. Ta nghe mà ruột gan cứ cồn cào khó chịu quá!”
Thím Vân trên mặt mang theo nụ cười, nghe mấy người tâng bốc, trong chốc lát cảm thấy có chút lâng lâng, những ấm ức gần đây phải chịu trong nhà đều vơi đi không ít.
“Ta tận mắt chứng kiến nhé, lúc ấy Vương quả phụ mang theo con mình, đến trước cửa nhà thôn trưởng định làm loạn đòi tự sát. Sau đó thôn trưởng cho nàng một ít vật tư thì nàng mới chịu về.”
“Thôn trưởng thật sự cho nàng đồ vật sao?” một người thím đứng cuối cùng trong đám người mở miệng hỏi, chỉ là đôi mắt cứ đảo qua đảo lại.
Khi Hướng Du đuổi tới cửa nhà thôn trưởng để xem náo nhiệt, nàng phát hiện gần một nửa số người trong thôn đã đến.
Thôn trưởng trong tay vẫn cầm cái tẩu thuốc đã khô, chỉ là bên trong không có thuốc sợi. Theo thói quen, lão cầm tẩu thuốc đặt bên miệng mà mút.
Xung quanh, thôn dân vẫn ngươi một lời ta một lời kể lể những yêu cầu của mình, cứ như thể thôn trưởng là vạn năng vậy, đều có thể giải quyết được mọi phiền não của bọn họ.
Hắn không nói một lời mà ngồi đó, trên đầu tóc bạc dường như lại nhiều thêm một chút.
Cho đến khi đám đông dần dần yên tĩnh lại, hắn theo thói quen gõ gõ cái tẩu thuốc khô, rồi nói: “Ta biết ý của các ngươi, nhưng hiện tại tín hiệu vệ tinh cũng không có, không liên lạc được với chính quyền, ta cũng chẳng có cách nào cả.”
“Ngươi là thôn trưởng, sao lại không có cách nào được?” Một người trong đám đông cao giọng hô lên.
Thôn trưởng hai mắt vẩn đục hướng về phía hắn nhìn lại, rồi nói: “Chính ta cũng có người nhà, cũng phải sinh hoạt. Ta biết các ngươi khó khăn, nhưng ta chỉ là một thôn trưởng của một thôn nhỏ trong núi mà thôi, ta cũng không phải vạn năng.”
“Nếu các ngươi cảm thấy ta không làm được, vậy thì được. Nhân hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, các ngươi cứ bầu lại một thôn trưởng khác đi.”
Lão nhân nhìn về phía căn nhà phía sau, xuyên qua ô cửa sổ kia, hắn thấy người nhà của mình lúc này đang ở bên trong nhìn hắn.
Trong chốc lát, trên mặt không ít người trong đám đông đều hiện lên vẻ động tâm. Một nam nhân bước ra khỏi đám đông, trực tiếp đứng cạnh thôn trưởng.
“Nếu ta làm thôn trưởng, ta bảo đảm, mỗi người trong thôn đều sẽ có cơm ăn!” Những người vốn đang bàn tán sôi nổi đều lập tức đổ dồn ánh mắt về phía nam nhân đó.
“Hướng Võ, ngươi sao có thể trở thành thôn trưởng mới được….”
Trong chốc lát, tiếng nghi ngờ vang lên khắp nơi. Nhưng Hướng Võ không hề hoảng hốt chút nào, hắn nói: “Nếu ta là thôn trưởng, các ngươi mỗi ngày đều có lương thực ăn, hơn nữa mỗi ngày còn không bị trùng lặp!”
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Còn mỗi ngày không lặp lại nữa chứ!” Một vài người thím liền trợn trắng mắt. Hướng Du đầy hứng thú nhìn Hướng Võ.
Những người vốn dĩ trước đó còn hơi rục rịch, lúc này cũng đổ dồn ánh mắt về phía Hướng Võ đang đứng cạnh thôn trưởng.
Bọn họ cũng muốn làm thôn trưởng, nhưng lời nói vừa rồi của Hướng Võ rõ ràng lại rất có sức hấp dẫn đối với mọi người.