Thiên Uy Công Chúa

Chương 3

Chương 3
Ta ghìm cương ngựa dừng lại trước cổng Tạ phủ.
Hai con sư tử đá cao lớn uy nghiêm đứng sừng sững trước cổng Tạ phủ, trang nghiêm đường bệ, tựa như danh tiếng trăm năm không suy của Tạ thị.
Cánh cửa son khép chặt.
Tô Hoàn trong lòng ta giãy giụa, nàng ta vội vàng giải thích với ta, đại khái là người trong phủ còn chưa nhận được tin công chúa giá lâm, xin cho nàng ta xuống báo với quản gia.
Ta khẽ nới lỏng tay, thả nàng ta xuống.
Tô Hoàn ôm bụng, lảo đảo đi về phía phòng quản gia, ta thấy nàng ta sốt ruột nói chuyện và ra hiệu với quản gia, nước mắt chực trào ra trong khóe mắt.
Chẳng mấy chốc, nàng ta quay lại.
Nàng ta run rẩy, môi nàng ta run rẩy, hai tay nàng ta cũng run rẩy.
Nàng ta run run nói, chủ mẫu đã dặn, Tạ thị là thế gia trăm năm, từ xưa đến nay chỉ có các công tử mới được đi cổng chính, dù là công chúa, cũng chỉ có thể vào phủ bằng cổng chính vào ngày đại hôn, vì vậy.
"Mời công chúa từ cổng phụ bên phải vào phủ, phu nhân nói bà ấy đang đợi công chúa ở chính sảnh."
Tô Hoàn nói xong câu này liền run rẩy quỳ xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Ta cười.
Đại, hôn, chi, nhật, phương, tiến, chính, môn.
Thỉnh, công, chúa, tự, trắc, môn, tiến, phủ.
Công chúa.
Cổng phụ.
Đây đã không còn là tát vào mặt ta nữa rồi.
Đây là xé toạc mặt ta ném xuống đất giẫm đạp!
Công chúa hoàng thất, thúc ngựa đến trước cổng Tạ phủ của ngươi.
Ngươi không mở cổng chính ra đón ta đã là bất kính, giờ lại còn muốn ta vào cổng phụ để gặp ngươi sao?
Tạ thị quả nhiên mặt to lắm.
Thế gia trăm năm thì sao?
Thế gia cùng vương cùng hưởng thiên hạ đã là chuyện cũ của mấy trăm năm trước rồi, thời thế bây giờ, hoàng thất mới là tối thượng!
Một con chó mà thôi, lại dám ra vẻ trước mặt chủ nhân.
"Tốt, tốt, tốt."
Ta liên tục nói ba chữ "tốt". Cằm hơi nhếch lên, Lang Hoa hiệu úy lập tức hiểu ý, mấy người xuống ngựa, xắn tay áo lên, cùng nhau khiêng con sư tử đá trước cổng, dùng sức đâm mạnh vào cánh cửa đóng chặt của Tạ thị.
Chỉ nghe một tiếng "ầm" thật lớn, cánh cửa bị đâm thủng một lỗ lớn.
Cánh cửa truyền đời trăm năm của Tạ thị, nát rồi.
Nát bét.
Tô Hoàn kinh ngạc mở to mắt.
Quản gia vẫn luôn nấp sau cánh cửa quan sát kinh hãi kêu lên, không lâu sau, một nhóm nha hoàn nô tỳ vây quanh một quý phu nhân trang sức lộng lẫy, phong thái đoan trang, cao quý đi tới.
Đây chính là chủ mẫu Tạ thị, mẹ ruột của nam chính, cũng là người mẹ chồng ghê gớm trong cốt truyện đã lập quy củ bắt ta quỳ một ngày một đêm.
Giờ đây, bà ta nở một nụ cười cứng ngắc, dường như chuẩn bị giải thích điều gì đó.
Bà ta trông có vẻ sợ hãi, sợ hãi là chuyện bình thường, dù sao ta vừa mới đập nát cánh cổng Tạ thị, giờ trong tay còn cầm một cây roi, trông có vẻ hễ không vừa ý là sẽ quất vào mặt bà ta.
Nhưng kỳ lạ là, trong sự sợ hãi của bà ta lại xen lẫn một chút kiêu ngạo, dường như khá tự tin rằng mình đang nắm giữ điểm yếu nào đó của ta, chắc chắn rằng ta không dám làm quá.
Bà ta mở miệng.
"Công chúa sao lại đến mức này?"
"Công chúa rốt cuộc là con dâu của Tạ gia, phụ nữ Tạ thị tự nhiên phải tuân theo quy tắc của Tạ thị."
"Công chúa thật vô lễ."
Dường như chỉ cần ta gả vào Tạ thị, mọi tôn vinh, phong hiệu trước đây của ta đều sẽ bị ta vứt bỏ.
Ta là, và chỉ có thể là con dâu của Tạ thị, phải cung kính mẹ chồng này, mới có thể tránh được những sự giày vò khủng khiếp trong hậu viện.
Nếu không, Tô Hoàn trước mặt ta chính là kết cục của ta.
Hoang đường vô cùng.
Ta lười nghe bà ta nói nhảm, chỉ dùng roi chỉ vào Tô Hoàn.
"Nàng ta mang cốt nhục của Tạ Minh Đức, bảo Tạ Minh Đức cút ra đây trả lời."
"Việc này liên quan gì đến con ta chứ? Đây là vu khống!"
Tạ chủ mẫu lộ vẻ giận dữ, phẫn nộ không thôi: "Chẳng lẽ công chúa vì một nữ nô vô cớ mà đánh tới cửa lớn Tạ thị của ta sao? Đây thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ!"
"Phu nhân." Tô Hoàn ai oán kêu một tiếng.
Nhưng Tạ chủ mẫu không hề để ý đến nàng ta, chỉ nhìn ta với vẻ mặt bị sỉ nhục: "Ngày đó tuyển phò mã, con ta đã được Lễ Bộ tra xét là trong sạch không gần nữ sắc, sao lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân còn mang cốt nhục của nó? Nếu công chúa có thể đưa ra chứng cứ chứng minh là cốt nhục của Tạ thị ta, ta nguyện cởi trâm tạ lỗi với công chúa. Còn nếu không có chứng cứ, Tạ thị ta tuyệt đối không phải là kẻ tùy tiện để người khác ức hiếp!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất