Thiên Uy Công Chúa

Chương 7

Chương 7
"Tạ phu nhân chắc không thích ta làm con dâu này."
Ta thần sắc có chút ảm đạm nói với 009.
Nhưng chưa đợi 009 vắt óc an ủi ta, ta đã chuyển đề tài, tươi cười hớn hở nói: "Không sao, ta cũng chẳng thích bà mẹ chồng này của ta."
"Ha ha, chúng ta quả là một cặp mẹ chồng nàng dâu trời sinh mà!"
Ta sảng khoái nói.
009 bị ta làm cho cảm xúc cũng rối tinh rối mù, hồi lâu sau nó mới khó xử hỏi ta: "Chẳng lẽ không có khả năng, người có thể không đi làm con dâu này sao..."
Ta là công chúa được sủng ái nhất, dù ngày đó có đánh đổ cửa Tạ phủ bị Ngự Sử Đài tấu lên, phụ hoàng ta cũng chỉ cười nói một câu Hoa Quang tính khí còn lớn lắm, rồi nhẹ nhàng cho qua.
009 cảm thấy, nếu ta nhất quyết sống chết không gả, cũng không phải không thể.
Nhưng mà.
"Vì sao lại không gả?"
Ta ngồi trước gương đồng, thưởng thức bộ phượng quan hà y của mình.
"Trừ hoàng thất ra, Tạ thị là danh môn giàu có nhất, trong số những nhà giàu có thì môn đệ cao quý nhất, ta không gả cho Tạ Minh Đức, chẳng lẽ lại đi tìm mấy kẻ buôn bán phàm phu tục tử sao? Ta nào có thể mất mặt như vậy. Tạ Minh Đức ít nhất cũng dung mạo tuấn tú."
"Người có thể tìm một người yêu người, đối tốt với người."
009 giãy giụa trong tuyệt vọng, sau đó bị ta một câu đánh tan.
"Đối tốt với người có thể giả vờ được, nhưng dung mạo tuấn tú thì không thể giả vờ được."
Nói xong câu này, ta thong thả đứng dậy, vịn tay Trúc Ảnh bước ra khỏi cung môn.
Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, cả kinh đô đều đang hân hoan vì ta.
Đằng sau xe phượng loan của ta là một trăm hai mươi rương hồi môn cùng năm trăm phủ binh vai u thịt bắp.
Từ trên xuống dưới đều viết đủ bốn chữ "Ta không dễ chọc".
"Người không giống như đi thành thân ở Tạ gia."
009 khách quan nhận xét: "Người giống như đi Tạ gia quấy phá vậy."
Ta ngồi đoan trang trong tân phòng, mỉm cười không nói một lời nào.
Tạ gia mà hiểu lời người nói thì còn tốt.
Nếu không hiểu, ta quả thực cũng hơi biết vài đường quyền cước.
Đến tối, Tạ Minh Đức vén khăn che mặt của ta xuống.
Hôm nay, hắn mặc hỉ phục màu đỏ, mày như vẽ, da như ngọc, toàn thân toát ra vẻ rực rỡ lộng lẫy.
Vẻ đẹp này khiến mắt ta không kìm được hiện ra ý cười.
Ta dịu giọng nói với hắn: "Phu quân, đến lúc nghỉ ngơi rồi."
Nào ngờ, Tạ Minh Đức lại biến sắc.
Hắn vội vàng che chắn y phục của mình, cả người mặt xanh mét, như đối mặt với kẻ thù lớn mà nhìn ta.
"Phu quân?"
Ta có chút khó hiểu tiến lên một bước, lại bị Tạ Minh Đức quát lớn ngăn lại: "Ngươi đừng qua đây!"
Thấy hắn như vậy, thần sắc của ta cũng lạnh xuống.
"Phò mã."
Giọng ta rất lạnh, cố gắng nhắc nhở Tạ Minh Đức, bảo hắn hãy làm rõ thân phận hiện tại của hắn.
Nhưng Tạ Minh Đức làm ngơ, rồi hắn không biết từ đâu lấy ra một bài vị.
Trên đó viết ngay ngắn: Bài vị của Tô Hoàn, thê tử của Tạ Minh Đức.
"A, hắn lấy ra rồi!" 009 kêu lên chói tai.
Tạ Minh Đức sau khi lấy ra bài vị dường như cả người đều nhẹ nhõm.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bài vị, trong mắt là tình yêu và hoài niệm không hề che giấu.
"Hoa Quang công chúa." Hắn nói.
"Ta biết ngươi thân phận tôn quý, gia thế hiển hách, buộc ta phải cưới ngươi. Nhưng thì sao chứ? Tô Hoàn mới là người ta thật sự yêu sâu sắc, là thê tử ta đã định trong đời này, dù nàng ấy đã chết. Còn ngươi, ngươi dù có được người của ta, cũng không có được trái tim của ta."
"Đương nhiên, ta cũng không phải là người độc ác, ta đã cưới ngươi, vậy thì đối với ngươi cũng có một phần trách nhiệm. Thế này đi, ngươi bây giờ đối diện với bài vị của Tô Hoàn mà hành thiếp lễ, chỉ cần ngươi hứa vĩnh viễn sẽ không lay chuyển vị trí chính thê của nàng ấy, ta cũng không phải là không thể cùng ngươi biến sai thành đúng, thế nào?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất