Giờ khắc này, nhìn thấy Mạt Lỵ tỷ, hắn lập tức bày ra vẻ mặt như đưa đám, nói:
- Mạt Lỵ tỷ, ngươi có thể nghĩ biện pháp đưa một ít kỹ nữ trong đám kia ra ngoài được không?
- Có ý gì?
- Trần gia lập tức gọi hai mươi, ba mươi vị kỹ nữ, cũng quá là nhiều, ngươi xem đến cả chỗ ngồi cũng không còn nữa rồi.
- Hắn gọi hai mươi, ba mươi vị kỹ nữ?
Mạt Lỵ tỷ âm thầm níu lưỡi, Quỳ Hoa ở bên cạnh cũng cười khổ, nói:
- Đầy đủ hai mươi tám vị, hơn nữa vị đại gia này vẫn còn nói ra ngoài, hôm nay ai đến cũng không cự tuyệt, phàm là cô nương Phiêu Hương lâu, ai muốn đến ngồi một chút cũng đều được.
- Đây đúng là một vị đại gia xa hoa! Hắn là ai thế? Là bằng hữu đại thiếu các ngươi sao? Cứ tùy ý cho hắn tiêu xài như vậy à?
- Mạt Lỵ tỷ, sao ngươi đã quên rồi, hai ngày trước đại thiếu đã dẫn hắn qua đây chơi rồi mà.
Hai ngày trước? Mạt Lỵ tỷ vẫn nhớ tới hai ngày trước Niên đại thiếu xác thực đi cùng một gia hỏa quái lạ đến chơi nơi này, chỉ bất quá gia hỏa kia râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch các loại… Bỗng nhiên thần tình Mạt Lỵ tỷ ngẩn ra, giống như ý thức đến điều gì, cả người như bị sét đánh trúng, qua một lúc thật lâu mới lên tiếng:
- Ý ngươi nói là… Gia hỏa này chính là người hai ngày trước?
- Chính là hắn!
- Làm sao có khả năng, hai ngày trước ta thấy hắn rõ ràng…
- Mạt Lỵ tỷ, ngươi còn không biết, vị Trần đại gia này đi tới Kim Trang các một chuyến, sau đó đi ra liền biến thành như vậy.
- Kim Trang các, ta hiểu… Trời ạ! Biến hóa cũng quá lớn đi.
Là đại chưởng quỹ Phiêu Hương lâu, Mạt Lỵ tỷ tự nhiên rõ ràng đạo lý người dựa vào ăn mặc, phật đựa vào kim sa, nhưng đây chỉ là tỉa chút râu mép, chỉnh sửa chút dung nhan, thay đổi lại quần áo, lập tức đã biến một tên sơn dã trở thành Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, điều này thực sự khiến người ta kinh thán. Bỗng nhiên nàng lại hồi tưởng tình hình hôm đó, khi Ngự Nương vừa nhìn thấy kẻ này đã có chút thất thố, lúc đó Mạt Lỵ tỷ còn không rõ chuyện gì xảy ra, cho đến hiện tại mới biết được, sở dĩ Ngự Nương thất thố, tám phần mười là thấy gia hỏa này có điểm giống Lạc gia, thế nên mới sinh ra ảo giác.
Nhớ tới điều này, Mạt Lỵ tỷ phân phó một tiếng, nói:
- Quỳ Hoa, hiện giờ ngươi bắt chuyện một thoáng, ta đi một chút sẽ trở lại.
Dứt lời, liền vội vã rời đi, bởi vì nàng biết Ngự Nương tại lần trước khi gặp phải gia hỏa này liền âm thầm điều tra thân phận của hắn, Mạt Lỵ tỷ cảm thấy cần phải báo cáo một chút với Ngự Nương.
Phiêu Hương lâu là một tòa lầu tháp hùng vĩ, xung quanh đều là trang viên, là nơi cho các kỹ nữ ở lại, Ngự Nương cũng ở tại một trang viên phía sau, tòa trang viên này được bố trí hoàn toàn theo thiết kế của trang viên Mạn Đà La tại trấn nhỏ biên hoang năm đó, tất cả mọi thứ trong trang viên đều là hoa Mạn Đà La mê người, dưới ánh tà dương chiếu rọi, từng đóa hoa Mạn Đà La càng có vẻ cực kỳ yêu diễm.
Hôm nay Ngự Nương mặc một bộ quần áo đỏ tươi, lười biếng ngồi trên một chiếc ghế thái sư, trước người đặt rất nhiều dụng cụ, giống như đang dùng một loại thủ pháp thần bí nào đó điều chế một loại rượu ngon mới lạ.
Đối diện, một vị thiếu niên thân mặc cẩm y đàng hoàng đứng ở đó, thiếu niên nhìn có vẻ rất lãnh ngạo, cũng khá là không phục, chính là lão tam Phương gia Phương Ngạo mấy ngày trước đã gây sự tại Phiêu Hương lâu, lúc đó Phương Ngạo này kiêu ngạo lẫn ương ngạnh đến mức nào, tùy tiện ngông cuồng tự đại, chỉ bất quá hiện giờ lại cúi đầu, không dám nói một tiếng.
Trên ghế đá bên cạnh còn có một vị thanh niên đang ngồi, thanh niên diện một bộ đồ đen, ngồi đoan chính tại đó, dung mạo tuấn lãng, thần tình cao ngạo, khá có vẻ uy nghiêm, trên người càng tự nhiên toát ra một loại khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải hạng người dễ trêu chọc, hắn không phải ai khác, chính là lão nhị Phương gia Phương Thiên Nam, được khen là người đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, cũng là đoàn trưởng phân đoàn chủ lực trong đoàn vinh quang Vương Giả, trong tay nắm sáu, bảy trăm ngàn hùng sư.
- Nhị thiếu, ta nói rồi, chuyện mấy ngày trước ta chẳng để ở trong lòng, cũng đã tiếp thu lời xin lỗi của tam thiếu gia rồi.
Ngự Nương chẳng hề nhấc đầu lên, chỉ bưng lên một chén rượu ngon mình vừa điều chế, nhẹ nhàng thưởng thức một cái, tựa hồ mùi vị không được như ý khiến cho nàng không khỏi hơi nhướng mày, lại đặt chén rượu xuống tiếp tục điều chế, âm thanh lười biến tiếp tục vang lên:
- Không biết ngươi còn có chuyện gì không?
- Hôm nay Phương mỗ đến đây, một phần vì đại biểu Phương gia tới nhận lỗi với Ngự Nương, thứ nữa là…
Thanh âm của Phương Thiên Nam cũng giống như hắn, rất cao ngạo, cũng uy nghiêm không thể nghi ngờ, nói:
- Mười lăm tháng này là ngày đại hôn của Phương mỗ, đến lúc đó mong rằng Ngự Nương đại giá quang lâm, uống chén rượu mừng với Phương mỗ.
- Ồ?
Ngự Nương khẽ ồ lên một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Thiên Nam, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục việc điều chế rượu ngon, thản nhiên nói:
- Không biết là vị cô nương nào được vinh hạnh như thế đây?
- Ngự Nương hẳn là biết Niên Tiểu Linh vẫn là ý trung nhân của Phương mỗ?
- Tiểu Linh xác thực là một cô nương tốt hiếm có, bất quá nhị thiếu gia, ngươi đề thân lúc nào, sao ta không có nghe nói đến.
- Sau ba ngày nữa, Phương mỗ sẽ tự mình tới Niên gia cầu hôn.
- Cầu hôn còn chưa có, đính hôn cũng chưa xong, hiện giờ nhị thiếu gia liền tới thông báo ngày đại hôn của ngươi, ha ha… Xem ra ngươi vô cùng tin tưởng với cuộc hôn nhân này rồi.
Ngự Nương nhẹ giọng nói, không mặn không nhạt hỏi:
- Nhị lão Niên gia đã mất từ lâu, hiện giờ huynh trưởng thay cha, theo ta được biết, tựa hồ Niên đại thiếu cũng không đồng ý với hôn sự của các ngươi, ngươi chuẩn bị việc này thế nào rồi?
- Muốn làm thế nào thì làm thôi.
- Ồ? Chẳng lẽ nhị thiếu gia chuẩn bị bức hôn? Lại là bức hôn à?
Đây là trần trụi cười nhạo, trần trụi châm chọc. Phương Ngạo đứng ở nơi đó đột nhiên ngẩng đầu, lại bị Phương Thiên Nam trừng mắt một cái, hắn đứng dậy ôm quyền, cười nói:
- Mong rằng Ngự Nương để cho mấy phần mặt mũi.
- Ta xem một chút đi, nếu có thời gian sẽ đến uống chén rượu mừng của ngươi, nếu không có thời gian… Vậy thì nói sau.
Phương Thiên Nam đang muốn nói gì thêm nữa, lúc này Mạt Lỵ tỷ vội vã đi đến, Ngự Nương từ tốn nói:
- Nhị thiếu gia, ngươi đi về trước đi.
Phương Thiên Nam do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ôm quyền nói:
- Như vậy, mười lăm giữa tháng Phương mỗ ở nhà cung kính chờ Ngự Nương đại giá tới.