Thiên Vu

Chương 946: Tần Phấn (2)?

Ma tức và Phật tức cùng tồn tại?

Điều này nói rõ người này vừa thành tựu một cỗ Phật tức cường đại, cũng thành tựu một cỗ Ma tức cường đại.

Điều này thực quái lạ.

Ai ai cũng biệt, Phật là Phật, Ma là Ma, Phật và Ma từ xưa cho đến nay đều đại biểu cho chính và tà, còn có câu chính tà bất lưỡng tập. Bên trong linh tức của người kia, vừa có thành tựu Phật tức, vừa có thành tựu Ma tức, đây quả thực là một loại hành động tìm chết, tựa như nước nửa khó dung, tùy thời cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khiến Trần Lạc cảm thấy ngạc nhiên chính là, Phật tức và Ma tức của người này lại như âm dương tương hỗ, dường như trong âm có dương, trong dương có âm.

Cao thủ! Tuyệt đối là một cao thủ.

Không biết có phải là lão hòa thượng rượu thịt thực lực cường đại kia không.

Trần Lạc do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tế xuất linh thức tiếp tục cảm ứng, quả nhiên trong một gian phòng bên trong ngôi miếu đổ nát này, hắn cảm ứng ra được một người, đó là một nam tử, một nam tử khí chất nho nhã, hắn nhắm hai mắt, ngồi xếp bằng, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Người kia cũng khoongg phải là hòa thượng rượu thịt mười năm trước.

Chờ… Chờ đã… Tại cảm giác với người này lại quen thuộc như vậy?

Cũng không biết vì sao, Trần Lạc đột nhiên phát hiện nam tử này có điểm quen thuộc, về phần quen thuộc như thế nào thì trong lúc nhất thời hắn không nói ra được, chỉ có thể tiếp tục cảm ứng, khi dần dần cảm ứng được đường viền hình thể của nam tử kia, phát hiện hắn đang khí định thần nhàn, giống như là một nam tử tuấn mỹ, phong thái nho nhã tự nhiên.

Ta kháo… Mẹ nó!

Trần Lạc sửng sốt. nhất thời cũng trợn tròn mắt.

Mẹ nó chứ, kia không phải là Tần Phấn sao?

Trần Lạc cố nén khiếp sợ từ trong bất ngờ, thử gọi một tiếng thăm dò:

- Tần Phấn?

Nam tử nho nhã đang khoanh chân ngồi bên trong phòng vừa nghe được thanh âm, không khỏi nhướng mày, mở mắt ra, trong con ngươi phóng xuất ánh sáng khiếp sợ dị thường, hỏi ngược lại:

- Là ai?/

- Đúng thực là tiểu tử ngươi!

Thanh âm Trần Lạc truyền đến, nam tử nho nhã càng nhíu mày thật sâu, nét kinh nghi trong mắt càng đậm hơn, nói:

- Các hạ là ai?

- Ngươi đoán đi?

Đoán? Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử kia, thần tình có chút phát mộng.

- Ta kháo, ta là Lạc đại gia của ngươi đây!

Lạc đại gia? Lạc gia?

Lời còn chưa dứt, vừa nói ra cái này, biểu tình trên mặt nam tử nho nhã kia đã không còn đơn giản là phát mộng nữa, biến thành khó có thể tưởng tượng được, giống như nghe được một người tự xưng ta là lão Thiên gia, khiến cho người ta cảm thấy không thể hiểu nổi.

- Tiểu tử ngươi không phải là mất trí rồi đấy chứ? Ta là Trần Lạc!

Trần Lạc?

Biểu tình khiếp sợ trên mặt nam tử nho nhã kia đã không còn cách nào để hình dung, thật lâu sau mới hoảng sợ phun ra một câu:

- Ngươi là Lạc gia? Ngươi… Ngươi không phải là đã…

Thoạt nhìn Tần Phấn hẳn là không biết Trần Lạc còn sống, rõ ràng hắn đã bị nhốt ở trong này không phải ngày một ngày hai rồi.

- Ta vừa sống lại, bất quá, ta căn bản không có chết!

Căn bản không chết? Vừa sống lại?

Tư duy Tần Phấn có chút hỗn loạn, cũng có điểm không nghi ra được, càng không cách nào hiểu được một người cả linh hồn bị thượng thiên thẩm phán câu diệt tan tành đến tột cùng làm cách nào để sống lại được, bất quá, không hiểu được thì kệ không hiểu được, khi biết Trần Lạc còn sống, cho dù hiện giờ Tần Phấn bị nhốt ở nơi này, cho dù hắn trước giờ đối nhân xử thế vẫn phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng vẫn kích động vô cùng, vui mừng cười nói:

- Từ biệt mười năm, Lạc gia, có thể một lần nữa gặp được ngươi thực là quá tốt.

- Ha ha! Ta cũng thế.

Tần Phấn không có nhiều bằng hữu, Trần Lạc tuyệt đối là một trong số đó, đồng dạng, bằng hữu của Trần Lạc cũng không nhiều, Tần Phấn cũng tuyệt đối là một trong số đó. Lại nói, hai người cũng không gặp nhau nhiều, nhưng trải qua chuyện ở núi Táng Cổ, mỗi người bọn họ đều coi đối phương là huynh đệ sinh tử cùng chung hoạn nạn, có thể gặp lại nhau sau mười năm này, tự nhiên đều cao hứng vô cùng.

- Lạc gia, sao ngươi lại tới đây?

Quân tử gặp quân tử nhạt như nước, huynh đệ gặp nhau chỉ cần hỏi một câu đã đủ biểu hiện tất cả, thanh âm Tần Phấn truyền tới, Trần Lạc liền trả lời:

- Tình huống của ta tương đối phức tạp, một chốc không thể nói hết được, cũng đừng hỏi ta nữa, ngươi bị giam ở chỗ này bao lâu rồi, tại sao lại bị giam ở đây?

- Ta bị giam ở trong này đã đến hai, ba năm rồi, về phần vì sao bị giam ở đây, nói thế nào nhỉ, có thể nói vì ta hiếu kỳ, cũng quá mức tò mò, phát hiện ra ngôi miếu đổ nát này có điều kỳ lạ, chuẩn bị đi vào tra xét, nào ngờ không biết từ đâu xông tới một tên hòa thượng điên thực lực cực kỳ kinh khủng, sau rồi ta cứ như vậy, không giải thích được bị hắn nhốt ở đây.

- Tên hòa thượng điên ngươi nói tới kia, có phải là một tên da mặt bóng loáng, tai to mặt lớn, quần áo rách nát luộm thuộm không?

- Lạc gia, ngươi nhận thức hắn?

- Nhận thức thì chưa nói tới, hơn mười năm trước ta cũng từng bị hắn nhốt ở trong này một đoạn thời gian, lần này chuẩn bị tìm tới hắn báo thù, ai ngờ gặp được ngươi trong đó.

Trần Lạc cười nói:

- Ngươi chờ chút, ta nghĩ biện pháp cứu ngươi ra.

- Lạc gia, ngươi có biết ngôi miếu đổ này là một loại lĩnh vực cường đại không?

- Trước đó ta cũng có suy đoán, không ngờ đúng thực là thứ này.

Mười năm không gặp, Tần Phấn căn bản không biết tu vi Trần Lạc đã đạt được tới dạng gì, nghe hắn nói muốn nghĩ biện pháp cứu mình ra ngoài, điều này càng dọa cho Tần Phấn hoảng sợ, bởi vì hắn biết lĩnh vực hoàn toàn là một loại tồn tại cao cấp hơn Vu pháp và Trận pháp, nó là loại khái niệm đã dính tới pháp tắc, trong thiên địa chỉ có Hành Giả mới có thể chạm đến. Vừa rồi Lạc gia hời hợt nói muốn cứu mình ra, Tần Phấn còn tưởng rằng Lạc gia đã vấn đỉnh Hành Giả, còn hắn vô luận thế nào cũng không ngờ được, Lạc gia nói câu tiếp theo là hắn căn bản không biết thứ này là lĩnh vực.

Chuyện này thực là…

Nếu như một người chưa bao giờ tiếp xúc với lĩnh vực, nói có biện pháp dẫn mình rời khỏi nơi này, dù đánh chết Tần Phấn cũng không dám tin, nhưng nếu câu nói đó nói ra từ miệng Lạc gia, Tần Phấn tuyệt đối sẽ không hoài nghi, Lạc gia nói hắn có thể, vậy thì chắc chắn có thể.

Mười năm trước, Tần Phấn xem không thấu Lạc gia, hiện tại mười năm qua, hắn càng nhìn không thấu Lạc gia.

Mười năm trước, Tần Phấn cũng không dám dùng cách suy nghĩ thông thường để hình dung về sự tồn tại của Lạc gia, hiện tại qua mười năm, hắn vẫn không dám như trước.

- Lạc gia, tu vi lão hòa thượng điên kia cường đại dị thường, nếu hắn đã có thể sáng lập ra lĩnh vực, nói rõ hắn ít nhất cũng là Hành Giả, hắn tùy thời đều có thể trở về, không bằng ngươi cứ tạm thời đi trước đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất