Thiếp Thân Đặc Công

Chương 429: Lâm Thiển Tuyết tức giận

lâu lâu làm một chương dạo này bận quá chả theo được: 335:

Phương Dật Thiên ở bên cạnh Lam Tuyết nửa canh giờ sau thì thấy hô hấp của nàng càng ngày càng đều đặn, trên khuôn mặt thoáng như được trạm khắc bằng ngọc lưu lại một chút ửng đỏ, càng làm tăng cảm giác ngọt ngào. Nàng ngủ thực sự là rất ngọt ngào, cũng không biết ó phải tại tối qua quá mức mệt nhọc tiều tụy hay là tại có Phương Dật Thiên bên cạnh, mà nàng cứ như vậy lăn ra ngủ say sưa như một đứa trẻ con. Phương Dật Thiên nhìn vào khuôn mặt Lam Tuyết đang ngủ khẽ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng rút cánh tay đang được Lam Tuyết ôm chặt ra, rồi sau đó dắp cho nàng một cái chăn mỏng, cuối cùng hôn một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng nói:

-Tuyết Nhi, nghỉ ngơi cho tốt, sau này anh sẽ không bao giờ để em vì anh mà phải rơi lệ nữa!

Tiếp theo Phương Dật Thiên liền nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại, hắn đem chiếc điện thoại di động đi nạp điện. nạp điện cắm vào ngồn điện lúc sau hắn liền mở máy lên, vừa mở lên hắn nhận được liên tiếp mấy cái tin nhắn của Lâm Thiển Tuyết, xũng có tin nhắn của Lâm Khuynh Thành, nói cảm ơn vì tối qua đã cùng với nàng trải qua một đêm rất vui vẻ. Chẳng qua Phương Dật Thiên là chú ý tới tin nhắn của Lâm Thiển Tuyết, đọc tin nhắn thì thấy Lâm Thiển Tuyết hình như là có việc tìm hắn, mà nàng gọi điện thì không được, gửi tin nhắn đến lời nói có chút kịch liệt. Hắn cười khổ một tiếng Cầm lấy di động gọi cho Lâm Thiển Tuyết:

- Phương Dật Thiên ngươi chết ở đâu vậy? di động còn tắt máy? Ngươi là vệ sĩ như vậy sao? ta có việc tìm ngươi mà không thấy ngươi tới!

Trong điện thoại truyền tới tiếng nói của Lâm Thiển Tuyết.

-Tiểu Tuyết, tối qua có chút chuyện nên chẫm trễ, có chuyện gì vậy? không phải hiện tại ta đang nghe đây sao?

Phương Dật Thiên nói.

- Thật là người càng ngày càng không để nhiệm vụ trong lòng, hạn cho nguwoi trong nửa giờ phải chạy tới chỗ ta bằng không ta sẽ xử đẹp ngươi!

Lâm Thiển Tuyết thở phì phì nói.

- Nửa giờ? Muốn ta chạy như bay tới hả? chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?

Phương Dật Thiên cười cười nói.

- hừ nửa giờ nữa mà ngươi không tới thì hãy xem ta thu thập ngươi như thế nào! Bắt đầu tính từ bây giờ ngươi có đến hay không!

Lâm Thiển Tuyết nói xong quả thật cúp điện thoại. Phương Dật Thiên rùng mình rồi sau đó nhịn không được cười khổ một tiếng, xem ra vị thiên kim đại tiểu thư này đúng là đang rất giận rồi, kỳ thật ngẫm lại cũng là do hắn không đúng, nói như thế nào hắn cũng là vệ sĩ của Lâm Thiển Tuyết, lúc trước hắn có hứa mỗi ngày tám giờ đều ở biệt thự Lâm gia, nhưng gần đây nhất là mấy ngày nay hắn cơ hồ đều là giữa trưa mới tới biệt Thự Lâm gia, quả thật là có chút vô trách nhiệm. Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, di động mới nạp điện được mấy phút đã bị hắn rút ra, nghĩ thầm đi tới biệt thự Lâm gia rồi nạp điện sau cũng được. Tiếp theo Phương Dật Thiên đi xuống lầu nhìn thấy Lý Mụ hắn nói:

- Lý Mụ, Tuyết Nhi đang nghỉ trên kia, lúc nào nàng tỉnh bảo với nàng ta đi tới biệt thự Lâm gia bên kia tối sẽ quay về.

- Tốt Phương Thiếu, ngài sau này có thời gian thì nên trở về nhà ăn cơm chiều, ngài cũng biết dạ dày của Tuyết Nhi không tốt lắm, mỗi lần cũng không chịu ăn nhiều cơm một chút, nều ngài trở về nàng sẽ rất vui, cũng sẽ ăn nhiều hơn.

Lý Mụ nói. Phương Dật Thiên gật gật đầu nói:



- Ta biết, đêm nay ta sẽ về ăn cơm, ta ra ngoài trước.

Lý Mụ nghe vậy cười nói:

- Như vậy ta sẽ làm nhiều đồ ăn hơn.

Phương Dật Thiên cười cười liền đi ra ngoài, đi ô tô hướng tới biệt thự Lâm gia phóng như bay tới, trên đường hắn đúng là phóng như bay. Phương Dật Thiên lái ô tô chạy tới Mân Côi trang viên lúc sau liền đi vào biệt thự Lâm Gia, dừng xe đi ra. Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của tiểu LoLi Lâm Quả Nhi đi ra, nhìn thấy Phương Dật Thiên thì cười hì hì, đón lấy nói:

- chú đã tới, người ta chờ chú cũng mỏi cả con mắt rồi, chú lúc này mới đến thật là.

Phương Dật Thiên nhìn vào cách ăn mặc của Lâm Quả Nhi, trong lòng không nhịn được thổ huyết, tuổi còn nhỏ ăn mặc hở hang làm chi? Một cái đai lưng đeo thấp làm cho cái áo ngực bằng tơ tằm cũng lộ ra, nhìn vào cũng có vài phần mị lực. Hắn trực tiếp cười cười, thưởng cho Lân Quả Nhi một cái phát nhẹ vào mông, nói:

- nhìn xem em ăn mặc cái gì thế này, đi đổi quần áo cho ta, ta mà cao huyết áp nhìn thấy em ăn mặc thế này không chừng sẽ chết vì cao huyết áp mất. Lâm Quả Nhi ủy khuất xoa chỗ bị Phương Dật Thiên vỗ nói:

- Chú một chút cũng không hiểu thương hoa tiếc ngọc, người ta nhỏ như vậy lại đùa giỡn người ta, chú hão sắc! Phương Dật Thiên lại đổ mồ hôi lạnh một trận, đánh giá cô gái nhỏ này nói tiếp có lẽ sẽ kéo theo một số chuyện chẳng ra gì đât, phải chuyển đề tài đành nói:

- chị họ em đâu?

- chị họ ở trên lầu, đúng rồi chị họ hiện tại đang rất tức giận, có thể là mấy ngày không nhìn thấy chú nên mắc bệnh tương tư, chú cũng không được nói cho chị họ biết cái này là ta nói nha, bằng không….

Lâm Quả Nhi nhẹ giọng nói với Phương Dật Thiên.Phương Dật Thiên cũng bối rối một trận, da đầu cũng ngứa ngáy cả lên, hán ho khan hai tiếng, âm thầm nhìn lại phía sau Lâm Quả Nhi. Lâm Quả Nhi nhìn thấy sắc mặt kì quái của Phương Dật Thiên, không nghĩ ra vì sao sắc mặt hắn lại khó coi như vậy, chẳng qua với cơ trí của nàng thì cũng có thể từ trong mắt Phương Dật Thiên nhìn ra chút gì đó, liền quay đầu ra tức khắc ngây người, chẳng biết Lâm Thiển Tuyết đã đứng phía sau nàng từ khi nào sắc mặt băng hàn cực kỳ.

- chị họ, chị không phải ở trên lầu sao? xuống đây từ khi nào vậy? một chút thanh âm đều không có giống hệt như u linh!

Lâm Quả Nhi trong ngực sợ hãi một trận nói, hiển nhiên những lời nàng nói vừa rồi đã bị Lâm Thiển Tuyết nghe thấy. Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Tuyết trở nên băng hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Quả Nhi nói:

- đợi ta giáo huấn ngươi như thế nào cho ngươi hết nói bậy!

Rồi sau đó chuyển hướng tới Phương Dật Thiên nói:

- hiện tại đã qua nửa giờ, ngươi thất hứa!


Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói:

- Lâm đại tiểu thư, dọc đường ta đã cho xe chạy như bay rồi nhưng đến đây vẫn không kịp, ta đã cố hết sức rồi, nói đi có chuyện gì gấp vậy?

- chú, chị họ là hôm nay là nhờ người dẫn ta đi đến chỗ Tô Uyển Nhi gặp mặt xin cho ta đi học, dù sao nghỉ hè xong ta cũng muốn đi vào đại học Thiên Hải.

Lâm Quả Nhi nhanh mồm nhanh miệng đáp.

- Quả Nhi, đến phiên em nói chuyện sao? còn không đi tới chỗ ta, em đứng gần tên hỗn đản này như thế làm gì?

Lâm Thiển Tuyết buồn cười nhưng vẫn giận dữ nói. Lâm Quả Nhi làm mặt quỷ trêu Phương Dật Thiên rồi quay đầu chạy về chỗ Lâm Thiển Tuyết mang theo bộ mặt ủy khuất, nhìn hình dáng cực kỳ đáng yêu.

- Phương Dật Thiên chuyện hôm nay hôm nào sẽ tính sổ với ngươi, hiện tại cũng không sớm, Uyển Nhi hôm nay có rảnh rỗi không?có rảnh thì nói cho nàng biết một tiếng để chúng ta đưa Quả Nhi đến.

Lâm Thiển Tuyết lạnh lùng nói. Phương Dật Thiên xấu hổ một trận, thì ra là Lâm Thiển Tuyết vội vàng gọi mình tới đây là vì việc này? Không phải chỉ là đưa Quả Nhi tới gặp Uyển Nhi thôi sao, không phải việc lớn gì, khi nào đưa đi mà chẳng được, lại còn muốn nhất định là hôm nay! Trong lòng nghĩ như thế, chăng qua nhìn vẻ mặt đang nổi nóng của Lâm Thiển Tuyết, Phương Dật Thiên đành phải cười nói:

- Đi, Uyển Nhi nếu không rảnh thì trực tiếp lái xe đến nhà của nàng.

- việc này có thể không tiện lắm.

Lâm Thiển Tuyết chần chừ nói.

- có gì mà không tiện. ta cùng nàng và người nhà nàng cũng rất quen thuộc, không có việc gì đâu.

Phương Dật Thiên nói xong nhìn về phía Lâm Thiển Tuyết chần chừ hỏi:

- Tiểu Tuyết ngươi, ngươi cũng muốn đi phải không?

- Đương nhiên ta không đi thì để ngươi ăn hiếp Quả Nhi sao?

- Lâm Thiển Tuyết trừng mắt nhìn hắn.


Phương Dật Thiên suýt nữa tức hộc máu, nhìn về phía Lâm Quả Nhi ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cũng không biết cô gái nhỏ này cùng Lâm Thiển Tuyết nói cái gì, Lâm Thiển Tuyết không ngờ nói rằng mình ăn hiếp nàng? Trời ơi trái lại, nàng ăn hiếp mình mới đúng. Lâm Quả Nhi nhìn hình dáng của Phương Dật Thiên âm thầm cười giảo hoạt, lại hướng tới hắn làm mặt quỷ.

- ha hả Quả Nhi nhỏ như thế ta như thế nào ăn hiếp nàng, ta thấy ngươi không phải là rất mệt sao? sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?

Phương Dật Thiên nói Lâm Thiển Tuyết bị Phương Dật Thiên trở mặt trong lòng xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn nổi lên từng trận ửng đỏ, thở phì phì một tiếng nói:

- ta mà gầy yếu sao? Ta muốn đi ngươi quản được?

Phương Dật Thiên nhún vai, cười cười, nói:

- Được rồi, như vậy hiện tại chúng ta cùng đi.

- đúng chờ ta thay quần áo trước đã!

Lâm Thiển Tuyết buồn cười nói xong, rồi sau đó nhìn Lâm Quả Nhi còn nói thêm:

- Quả Nhi em cũng nên đổi quần áo đi, tại trược mặt tên hỗn đản này mà lại ăn mặc như vậy? đi đổi quần áo cho ta!

- A, chị họ em mặc như vậy không tốt sao? vừa rồi chú còn nói em mặc như vậy rất đẹp mà!

Lâm Quả Nhi nhẹ nhàng nói. Ta….! Phương Dật Thiên suýt nữa ngã quỵ, mình khi nào nói nàng mặc quần áo như vậy xinh? Những lời này hẳn là muốn cho Lâm Thiển Tuyết hiểu lầm, hoài nghi mình có mưu đồ gây rối đây mà. Quả nhiên đôi mắt của Lâm Thiển Tuyết phẫn nộ nhìn về phía hắn, tức giận nói:

- Phương Dật Thiên ngươi ngươi rất đáng giận!

- Quả Nhi ngươi đừng chạy, ta nói như vậy khi nào?

Phương Dật Thiên buồn cười nói xong, mà Lâm Quả Nhi cũng nhanh như chớp chạy lên lầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất