Chương 1471: Từ phụ
Đây là năm mới thứ hai ở Singapore. So với lần trước, Tư phủ còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Đêm giao thừa năm đó, cậu Tư Hành Bái, cậu Cố Khinh Chu và cả gia đình, cùng chú hai và cả nhà đã đến đây. Cả phòng ăn kê bốn cái bàn mới sắp xếp đủ chỗ cho người lớn trẻ con. Tổ tiên dòng họ nhà họ Tư vẫn ở cố hương, nhưng bài vị thì đều được mang sang đây và được đặt trong một gian nhà riêng biệt. Trước bữa cơm tất niên, nhà họ Tư làm lễ cúng gia tiên. “Ở nơi đất khách quê người, vẫn nên giữ gìn tập tục cũ, để Quỳnh Chi và Ngọc Tảo cũng hiểu biết thêm”, Tư đốc quân nói. Chú hai định lên tiếng nhưng lại thôi. Ở quê hương, khi cúng gia tiên, con dâu phải đứng bên sắp xếp bát đũa, còn con gái thì phải đi tránh. Tư đốc quân thấy rằng, thời đại mới không giống trước kia. Ông đã cho phép con gái ra ngoài học y chăm sóc người bị thương thì sẽ không tiếp tục trói buộc cô ấy vào những tập tục lạc hậu. Hơn nữa, trước khi cúng gia tiên, Ngọc Tảo đã liên tục hỏi han lễ cúng này là thế nào, vì bé chưa từng tham gia bao giờ. Nghĩ đến vẻ háo hức của đứa cháu gái út, lòng Tư đốc quân như bị mèo cào, không đành lòng. Đến giờ phút này, ông mới nhận ra mình đã già, đã già đến mức không còn cứu chữa, không còn là vị đốc quân quyết đoán giết người như ngóe nữa mà là một ông lão thích chiều con cháu. “Con còn là lần đầu tiên cúng gia tiên vào ngày tất niên.” Tư Quỳnh Chi cười nói, “Bây giờ cũng coi như mở rộng tầm mắt.” Tư Hành Bái ở bên cạnh nói: “Cảm tạ thời đại mới.” Tư Quỳnh Chi lập tức phụ họa: “Đúng, thời đại mới muôn năm.” Ngọc Tảo cũng hào hứng hưởng ứng: “Thời đại mới muôn năm.” Khi mọi người chuẩn bị thắp hương cúng bái thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Âm thanh rất lớn. Phòng thờ ở phía tây cửa chính, âm thanh từ cửa chính hơi vọng lại cũng khó mà che giấu. Cố Khinh Chu liếc nhìn các sĩ quan phó tướng. Những sĩ quan phó tướng ở bên ngoài lập tức đi ra. “Có chuyện gì vậy?”, Tư Hành Bái khẽ hỏi cô, “Em có biết không?” “Em không biết. Đây là lần đầu hai đứa con trai của em tham gia cúng gia tiên, cũng là lần đầu Quỳnh Chi và Ngọc Tảo tham gia, đừng làm phiền”, Cố Khinh Chu nói. Khóe môi Tư Hành Bái khẽ cong lên, không nói thêm gì nữa. Quá trình cúng gia tiên rất phức tạp, từng bước đều theo quy củ từ trước đến nay. Chờ đến khi lễ cúng kết thúc thì đã hai mươi phút sau. Mọi người trở lại phòng ăn, chuẩn bị nhập tiệc. Cố Khinh Chu lại ra ngoài. Tư Hành Bái đi theo cô, định lấy áo choàng khoác lên người cô: “Em bận gì thế? Em đi ăn cơm đi, để anh ra xem.” Cố Khinh Chu kéo tay anh lại. Anh vẫn là thổ phỉ như vậy, cứ thích dùng bạo lực để ép người, sẽ xảy ra chuyện mất. “Cùng đi.” Cố Khinh Chu cười nói. Tư Hành Bái do dự một chút, gật đầu đồng ý. Đến cửa chính, họ thấy mấy sĩ quan phụ tá bao vây quanh một chiếc xe hơi, nhốt một người phụ nữ bên trong xe. Người phụ nữ đó dùng sức đấm đá vào xe, muốn đẩy cửa xe ra nhưng không tài nào làm rung chuyển được. Tiếng cô ấy hét lớn cũng bị kính xe chặn lại, không truyền đến được nhà thờ tổ tiên. Bên cạnh còn có chồng của người phụ nữ đó cùng người nhà khác, dưới sự uy hiếp của các sĩ quan phó tướng, họ không dám tiến lại gần. Thấy Cố Khinh Chu, mấy người đó vội vã tiến lên: “Có phải phu nhân họ Tư không?”Cháu dâu à, mạng người hệ trọng!”
Cố Khinh Chu nói: “Không vội, từ từ kể lại.”
Người kia bị khí chất trấn tĩnh của Cố Khinh Chu an ủi, nét lo lắng trên mặt quả thực giảm đi ba phần. Khi nói chuyện, càng vội càng sai, càng sai càng chậm trễ sự việc, chi bằng bình tĩnh lại, sắp xếp trình tự rõ ràng hơn. “Cháu dâu, kẻ hèn họ Hoàng, là hàng xóm của nhà họ Nhan, không biết cô còn nhớ hay không?” Người đàn ông nói. Cố Khinh Chu suy nghĩ một lát, sau đó nở nụ cười: “À, là gia đình họ Hoàng đó à?”
Người đàn ông nhớ lại cảnh vợ mình chửi bới Cố Khinh Chu khắp nơi, nói những lời khó nghe, vẻ mặt thoáng xấu hổ, không khỏi càng thêm sốt ruột: “Đúng, đúng, cháu dâu, cô đừng chấp nhặt với chúng tôi. Con trai tôi phát bệnh, là bại não, hiện tại cần bác sĩ trị liệu. Nhưng mà, bác sĩ trong bệnh viện đều nghỉ rồi, gia đình họ Bùi cũng đi nghỉ phép, nghe nói trong nhà cô có cổ phần, có thể mời bác sĩ quay lại làm việc được không?”
Truyện "Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn! Chương 1471: Từ phụ" hiện chỉ hỗ trợ đọc trên app của xalosach.com, vui lòng click vào link dưới để tải app về đọc nhé :
Nếu gặp vấn đề gì trong quá trình tải, vui lòng liên hệ cho mình qua link sau nhé
Hỗ trợ qua Facebook
Liên Hệ Bản Quyền
Thanks you !!!