Chương 1793: Không từ mà biệt
Nhan Khải không thoát được, trong lòng muôn vàn lo nghĩ. Tô Bằng nhận ra Nhan Khải còn bận việc, liền tiến lên đẩy Tô Mạn Lạc ra giúp Nhan Khải. Tô Mạn Lạc lớn tiếng kêu lên, hành động rất kích động. Bác sĩ tới nơi. Nhan Khải nói với bác sĩ: “Xin hãy xem có thể tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần hay không?”
Bác sĩ nói: “Người không liên quan xin hãy ra ngoài trước.”
Tô Bằng và Nhan Khải lui ra khỏi phòng bệnh, để bác sĩ và y tá lại với Tô Mạn Lạc. Tô Bằng nghĩ đến lời bác sĩ nói sẽ tiêm thuốc an thần cho Tô Mạn Lạc, cảm thấy rất khó chịu. Anh hiểu được Nhan Khải là sốt ruột muốn đi. Nhưng bản thân anh cũng có lí do để không vui. Dù sao Tô Mạn Lạc có thể tỉnh lại cũng là may nhờ Nhan Khải. “Nhan Thiếu, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi.” Tô Bằng nói, “còn có bác sĩ và tôi ở đây. Mạn Lạc đã tỉnh rồi, anh còn gì phải lo lắng không?”
Nhan Khải nhìn đồng hồ, đã là chín giờ rưỡi. Chính bản thân anh cũng đang đói đến cồn cào. Trần Tố Thương ngàn dặm xa xôi từ Hồng Kông đến đây, anh đã tử tế giữ cô lại ăn cùng mà đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu. Khi nghĩ đến tâm trạng của Trần Tố Thương, Nhan Khải cảm thấy mình quả là thất lễ. “Vậy tôi xin phép.” Anh không cần khách sáo. Trước khi rời bệnh viện, anh mượn điện thoại công cộng ở tầng dưới để gọi về nhà. Anh lo lắng bồn chồn, không biết mình nên giải thích ra sao. Không ngờ, người giúp việc ở nhà lại nói với Nhan Khải: “Thiếu gia, cô Trần vừa về Hồng Kông, đi vào lúc hơn năm giờ rồi.”
Truyện "Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn! Chương 1793: Không từ mà biệt" hiện chỉ hỗ trợ đọc trên app của xalosach.com, vui lòng click vào link dưới để tải app về đọc nhé :
Nếu gặp vấn đề gì trong quá trình tải, vui lòng liên hệ cho mình qua link sau nhé
Hỗ trợ qua Facebook
Liên Hệ Bản Quyền
Thanks you !!!
Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này