Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 1817: Dương trạch phong thuỷ

Chương 1817: Dương trạch phong thuỷ

Trần Tố Thương hiểu rõ tính nết Nhạc Hiểu, ôn nhu hết sức. Anh ấy rất lo lắng cho các cô gái. Lo lắng thái quá có khi không có chừng mực, cũng không rõ lý do. Lần chia tay trước, cô không gọi điện cho anh, theo tính cách của anh ấy, anh nhất định rất lo lắng. “Cảm ơn”, Trần Tố Thương nói. Nhạc Hiểu nói không cần cảm ơn, rồi hỏi cô còn muốn dùng gì nữa không. “Ngày Tết rồi, không biết trên phố còn có quán nào không. Trước kia, vào dịp Tết ở Nam Kinh, tôi với anh Hai của mình đi chơi, thường mua hạt dẻ rang đường ăn trên phố”, Trần Tố Thương nói. Nhạc Hiểu cười: “Tôi đi ra xem. Nghe cô nói vậy, tôi cũng muốn ăn. Tôi đi tìm, cô ngủ một lát, khi tỉnh dậy thì có thể dùng”.

Trần Tố Thương nói được. Nhạc Hiểu đi rồi, cô chui vào chăn ấm. Chăn ấm mềm của khách sạn có mùi xà phòng và nắng, vương thoang thoảng mùi đàn ông. Nghĩ đến điều đó, Trần Tố Thương lại càng mất tự nhiên. Cô ép mình không nghĩ ngợi. Suốt thời gian qua, cô rất mệt mỏi khi sống cuộc đời ăn xin với cái lạnh và đói. Cô đặc biệt hoài niệm người mẹ Trần thái thái và cũng rất nhớ người sư phụ. Nếu không nhờ có họ thì giờ đây cô có lẽ vẫn là một ăn xin chính hiệu. Đến giờ cô được no bụng, chăn nệm lại ấm áp, Trần Tố Thương ngủ quên mất. Cô mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy một bệ tế lớn được trang trí vô cùng lộng lẫy, cô bước từng bước lên bệ, rồi nhìn thấy trên bệ tế bày một vật đen sì. Cô tiến lại gần hơn, thấy khuôn mặt trẻ con. Gương mặt đó nhăn nhúm, da khô khốc như than, miệng gần như chỉ còn là một đường thẳng. Đột nhiên, đứa bé mở mắt. Trần Tố Thương giật mình tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy cô mới nhận ra đống quần áo bẩn ở dưới chiếc la bàn nhỏ vẫn kêu inh ỏi. Cô vội cầm la bàn lên, kim la bàn chuyển động không ngừng ở hướng chính Nam và Tây Nam. Cô cảm thấy thời khắc ấy có lẽ đã đến. Trần Tố Thương định mặc đống quần áo ẩm ướt cũ kĩ vào người thì Nhạc Hiểu quay trở lại. Anh không chỉ mua hạt dẻ rang đường mà còn mang theo váy liền áo sấy khô của Trần Tố Thương cho cô. Đồng thời, anh trả lại đôi giày của Trần Tố Thương mà sợ cô không có giày đi. Trần Tố Thương mừng rỡ: “Nhạc Hiểu, anh đúng là than sưởi ấm trong ngày tuyết vậy”.

Đám quần áo cũ ướt sũng, Trần Tố Thương không muốn mặc. Sau hơn hai mươi ngày, la bàn mới có phản ứng, có lẽ cô không cần sống giả dạng làm ăn xin nữa. “Thế nào, em định đi sao?”.

“Đúng rồi, phải đi ra ngoài”, Trần Tố Thương nói, “anh có muốn theo em không?”.

Truyện "Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn! Chương 1817: Dương trạch phong thuỷ" hiện chỉ hỗ trợ đọc trên app của xalosach.com, vui lòng click vào link dưới để tải app về đọc nhé :

Nếu gặp vấn đề gì trong quá trình tải, vui lòng liên hệ cho mình qua link sau nhé

Hỗ trợ qua Facebook

Liên Hệ Bản Quyền

Thanks you !!!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất