Chương 37: Rượu hoàn thành (thượng)
Từ khi Xương Bình vào thu tới nay, thời tiết coi như không tệ.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có nhiều sương mù, cũng có mưa to tầm tã, nhưng phần lớn thời gian đều là bầu trời xanh ngàn dặm, ánh nắng tươi sáng.
Dương Thủ Văn lên ngựa ở ngoài Dương phủ, thân hình vừa mới ngồi vững vàng thì thấy Dương Thừa Liệt chống trượng từ trong phủ đi ra.
- Hủy Tử, đeo cái này.
Ông ta vừa nói xong, đưa bảo đao Đoạn Long cho Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dương Thừa Liệt.
- Cây đao này giống với cây Hổ Thôn, đều là ông con để lại cho con.
- Trước kia đầu óc con không tỉnh táo, ta sử dụng thanh đao này, nhoáng một cái đã vài năm. Hiện giờ con đã bình phục, vừa lúc vật về đúng chủ. Con đường sau này của con còn rất dài, có thể dùng để phòng thân, cũng đừng quên lời dạy bảo của a ông con khi còn sống.
Trên mặt Dương Thừa Liệt tươi cười, nhìn qua rất bình tĩnh.
Nhưng dưới dung nhan bình tĩnh, Dương Thủ Văn lại thấy được vẻ chờ mong, một tia tự hào.
Hắn gật đầu, tiếp nhận bảo đao Đoạn Long, cũng không nói thêm gì.
- Cha, con đi trước... Có chuyện thì sai người đến Hổ Cốc Sơn tìm con, cha ở trong thành phải cẩn thận một chút.
- Đi đi.
Hai cha con không nói với nhau quá nhiều, nhưng từ trong ánh mắt của nhau đều cảm nhận được sự quan tâm của đối phương.
Dương Thủ Văn cầm dây cương, giục ngựa đi.
Ở phía sau hắn, Tống thị và Thanh Nô cũng lên xe ngựa.
Nhưng Tống thị lại ngăn cản Tống An, bình tĩnh nói:
- Tống An, ngươi ở lại trong thành chăm sóc A Lang.
- Bác...
Tống An cả kinh, vừa muốn nói điều gì. Nhưng bị Tống thị trừng mắt, lời nói ra đến khóe miệng lập tức nuốt trở vào.
Gã biết Tống thị chắc chắn đã nhìn thấu chuyện đêm qua.
Đây là đang cảnh cáo gã, cũng là trừng phạt gã.
Phải biết rằng, nếu như không có chỗ dựa Tống thị ở Dương phủ thì Tống An gã chẳng là gì cả.
Dương Thừa Liệt trầm mặc ít lời, nhưng lại là một chủ nhân cực kỳ khắc nghiệt. Ở lại Dương phủ, nói toạc ra chính là muốn cho gã biết quy củ.
Trong lòng Tống An hiểu được, từ hôm nay trở đi, trong Dương phủ này ngoại trừ vợ chồng Dương Thừa Liệt thì người có thể làm chủ nhân chân chính là Dương Thủ Văn, không có quan hệ gì với Tống gia. Tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng Tống An cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Nếu không phải gã làm việc vì Dương Thừa Liệt thì làm sao có thể đứng vững ở Tống gia được?
Không có Dương gia, riêng chỉ là lao dịch cũng đủ để khiến gã sứt đầu mẻ trán. Tống thị đang cảnh cáo gã, gã là người của Dương gia, không phải là người của Tống gia.
- A nương!
- Ngươi câm miệng.
Lên xe, Dương Thanh Nô muốn cầu xin cho Tống An.
Nàng đương nhiên không thể hiểu được nguyên nhân ẩn sâu trong đó, chẳng qua là cảm thấy không có Tống An, sau khi đến Hổ Cốc Sơn cảm thấy rất không thoải mái.
- Hổ Cốc Sơn là chỗ của đại huynh ngươi, đến đó ngươi phải nghe theo chỉ bảo của đại huynh.
- Ngoài ra, ở đó có Dương thẩm nương chăm sóc là đủ rồi, Tống An đi chỉ thêm phiền phức. Con phải thành thật, khoảng thời gian gần đây, Xương Bình có chút không yên ổn. Cha con để chúng ta đi Hổ Cốc Sơn, cũng là muốn đại huynh con bảo vệ an toàn.
- Tên ngốc như hắn…
- Thanh Nô, nếu lại để ta biết được con bất kính với đại huynh thì cũng đừng trách ta áp dụng gia pháp đấy.
Dương Thanh Nô ngậm miệng lại.
Nàng cắn môi, dựa vào thùng xe, nhìn xuyên thấu qua bức màn ra phía ngoài, chỉ thấy tên Dương a si bình thường bị nàng khinh thường, đang cưỡi ngựa nắm đao, đi theo xe ngựa. Đầu hắn đội mũ, áo bào trắng, ngồi trên lưng ngựa, đắm chìm trong ánh mặt trời, lại lộ ra một loại hàm súc khó nói nên lời. Dương Thủ Văn không mập, tại thời xem cái đẹp là cao mập trắng thì không coi là anh tuấn. Nhưng khuôn mặt có đường cong dịu dàng kia, ở dưới ánh mặt trời có một loại đẹp mắt khó tả. Nhìn như nho nhã, nhưng lại oai hùng. Mạnh mẽ và tuấn mỹ dịu dàng hòa vào một, làm cho lòng người không khỏi tán thưởng.
Hừ, làm bộ làm tịch!
Dương Thanh Nô buông rèm xe xuống, trong miệng nói thầm một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy tên đại huynh này dường như cũng không phải rất đáng ghét.
Xe ngựa đi tới Tây Môn, từ bên đường đột nhiên nhảy ra một người.
Dương Thủ Văn đang trình lệnh bài thông hành cho các dân tráng ở cửa thành, chợt nghe một tiếng ngựa hí ở phía sau.
Con ngựa kéo xe bị kinh hãi, hí dài một tiếng, đột nhiên ngửa móng đứng thẳng lên. Khi nó sắp phát cuồng, Dương Thủ Văn tiến lên, bắt được dây cương, một cánh tay dùng sức kéo xuống dưới, trong miệng phát ra một tiếng quát khẽ.
Con ngựa kia liều mạng giãy dụa, lắc đầu vẫy đuôi.
Nhưng Dương Thủ Văn gắt gao ghìm chặt cổ của nó, khiến nó dùng sức như thế nào cũng không thể đi được nửa bước.
Giãy dụa trong chốc lát, ngựa dần dần bình tĩnh.
Một tay của Dương Thủ Văn vòng cổ nó, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, trong miệng phát ra thanh âm an ủi nhỏ nhẹ.
Ngựa rốt cục trở nên bình tĩnh.
Nhưng trong xe ngựa, mẹ con Tống thị lại bị dọa đến hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi biết đánh xe không vậy?
Dương Thủ Văn không kìm nổi chửi ầm lên với tên phu xe.
Cha đã giao mẹ con Tống thị cho mình bảo vệ, kết quả còn chưa ra khỏi thành thì thiếu chút nữa gặp chuyện không may, điều này làm sao khiến hắn không tức giận được?
- Tiểu lang quân, không phải là tiểu nhân không cẩn thận, là gã kia đột nhiên chạy ra, làm ngựa kinh hãi.
Tên phu xe kia cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giải thích chỉ vào người đột nhiên chạy ra kia.
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn lại, lông mày nhăn lại.
Hoá ra người chặn đường là Tống Tam Lang. Nhưng lúc này, y cũng sợ tới mức không nhẹ, đứng ở nơi đó không dám lộn xộn.
- A nương, là tam cữu.
Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn Tống Tam Lang, đi đến bên cạnh màn xe, thấp giọng nói:
- Xem bộ dạng của y, dường như là có việc gấp.
Tống thị ở trong xe thấy, đã cảm thấy một trận đau đầu.
- Hủy Tử con xem rồi xử lý đi... ta thật không muốn dính dáng vào chuyện xấu nhà y.
Tống thị có ba người anh trai, Tống Tam Lang này là người nhỏ tuổi nhất. Sau khi Lão Tống tiên sinh qua đời, ba huynh đệ Tống gia vì gia sản, đấu tranh gay gắt khiến cho dư luận xôn xao. Lúc đầu Tống thị còn ra mặt ổn định một chút, nhưng sau lại phát hiện, kẹp ở giữa ba huynh đệ, đừng nói làm việc gì cũng không tốt, đến cuối cùng còn liên lụy bản thân vào, làm cho trong ngoài đều loạn.
Vì thế, Tống thị dứt khoát không quan tâm đến việc của ba huynh đệ này.
Nếu ba huynh đệ tới cửa, nàng cũng cố gắng không gặp mặt, cuối cùng hai năm qua cũng có được một chút yên bình.
Nhưng hiện tại…
Tống thị nghĩ lại, nếu Dương Thủ Văn đã khôi phục bình thường, vậy hãy để cho hắn đi xử lý.
Không giống với Dương Thụy và Dương Thanh Nô, Dương Thủ Văn không có bất kì quan hệ nào với Tống gia. Có vài lời hắn có thể nói, có một số việc hắn có thể làm, nhưng cùng một lời nói, cùng một sự việc mà để Tống thị ra mặt thì sẽ trở nên vô cùng phiền toái.
Dương Thủ Văn đáp ứng một tiếng, xoay người đi đến trước mặt tên Tống Tam Lang kia.
- Ngươi muốn chết sao?
Hắn sẽ không khách khí với Tống Tam Lang.
Bởi vì hắn nhìn ra được, Tống thị căn bản không muốn đối mặt với hắn.
Dương Thủ Văn là người rất coi trọng sinh mạng. Khi tức giận thì trong lúc vô ý sẽ toát ra sát khí.
Tống Tam Lang vốn vẫn chưa hoàn hồn, lại bị Dương Thủ Văn làm cho giật mình, lập tức khẩn trương đến nói không ra lời.
Xem bộ dạng của y, Dương Thủ Văn không biết trút giận đến nơi nào. Trách không được Tống thị không muốn ra mặt, tên Tống Tam Lang này căn bản chính là một tên bất tài gây họa. Nhưng Dương Thủ Văn lại không thể làm quá mức, chỉ có thể cắn răng quát hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đường đường là Tống Tam Lang, vì sao lại giống như một tên ăn mày trốn ở chỗ này chứ?
- Đại Lang, chuyện này…
Môn bá đang giữ trật tự ở cửa thành thấy thế, vội vàng chạy tới.
Y hạ giọng nói vào bên tai của Dương Thủ Văn:
- Từ ngày hôm qua bắt đầu, Tam Lang vẫn đợi ở chỗ này.
- Y có một lô hàng hóa muốn ra khỏi thành, kết quả khi kiểm tra thì phát hiện có hàng cấm trộn lẫn trong đó. Chúng ta nể mặt của Huyện Úy giữ lại hàng hóa, cũng không làm khó y. Nhưng y cứ đứng ở chỗ này, chúng ta cũng không có cách nào.
- Hàng cấm?
Dương Thủ Văn nhăn mày lại, nhìn thoáng qua Tống Tam Lang.
- Là hàng cấm đưa đến đâu?
- Là hàng hóa đưa đến quan ngoại.
Dương Thủ Văn vừa nghe, lập tức nổi giận.
Ngày hôm qua người này không phải nói, những hàng hóa kia là mang đến Phạm Dương sao? Nếu chỉ là hàng hóa bình thường thì để cha ra mặt nói một tiếng cũng không sao cả. Nhưng bây giờ lại dính đến hàng cấm, hơn nữa lại mang đến quan ngoại, nói một cách khác chẳng khác nào là buôn lậu cả.
Ngay tại lúc này, nếu cha bị dính líu vào, vậy thật đúng là bùn đất rớt vào đũng quần, lại bị cho là phân.
Nghĩ đến đây, trong lòng, Dương Thủ Văn cũng có chút tức giận.
Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Nói sợ chính là sợ loại người như Tống Tam Lang. Mấu chốt là người này rất thích gây họa cho thân thích. Nếu cha dưới tình hình không rõ ra mặt giúp y thì nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
- Nếu là hàng cấm thì phải tra rõ.
- Hả?
Dương Thủ Văn nhìn thoáng qua Tống Tam Lang, trầm giọng nói:
- Hiện giờ Xương Bình có chút hỗn loạn, cần phải nghiêm khắc xử lý.
- Nếu cha ta biết y dám buôn bán hàng cấm với quan ngoại thì cũng sẽ không tha cho y. Người đâu, bắt y lại, trước giam lại rồi nói sau.