Chương 72 Móng ngựa sắt (hạ)
Dương Thủ Văn đến cửa gần cổng thành, xa xa hô lớn Nhị Lang.
Dương Thụy nghe được tiếng gọi, vội vàng đã chạy đến.
- Nhị Lang, đệ ở đây là...
- Đại huynh không biết, hôm nay bên ngoài đã đến đây vài trăm dân chạy nạn Tĩnh Nan quân, trong huyện nha nhân sự không đủ, cho nên cha đã gọi đệ ra đây hỗ trợ.
- Dân chạy nạn đến rồi?
- Đã là ngày thứ sáu rồi, có lẽ cũng đã đến rồi.
Dương Thủ Văn nhìn ra ngoài thành, thì thấy đồn biên phòng bên ngoài, đã đầy hỗn loạn.
Đã có tráng dân quân chốt tại trước đồn biên phòng, tiến hành kiểm tra người ra vào. Nếu gặp được người đến từ hướng Tĩnh Nan Quân, kiểm tra sẽ nghiêm ngặt hơn. Thông thương, dân chạy nạn xuất hiện không chỉ mang đến áp lực từ phương diện lương thực, quan trọng hơn là, rất có thể sẽ có mật thám kẻ địch trà trộn vào trong thành. Nếu như không cẩn thận, nhất định sẽ dẫn đến tai họa.
- A, đây không phải là Cái Nhị Lang sao?
Dương Thủ Văn bắt gặp Cái Gia Vận trong nhóm tráng dân quân.
Dương Thụy hừ một tiếng:
- Đừng nói đến gã nữa, toàn thành năm trăm dân cường tráng toàn bộ tập kết, ai tuần phố đi tuần phố, ai kiểm tra đi kiểm tra... Đại huynh, có lúc ta thật hối hận, lúc trước... Ta thật sự là tự tìm phiền toái cho mình, cũng không như huynh thanh nhàn vậy.
Dương Thủ Văn lập tức mỉm cười: - Cái này gọi là phúc là chỗ nấp của họa, họa là chỗ dựa của phúc.
Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, ca ca ta rất thông minh, lúc này đã biết hối hận rồi, lúc trước huynh đã làm cái gì? Còn làm người chăn trâu nữa không.
Theo thời gian tiếp xúc giữa hai huynh đệ, Dương Thủ Văn đã sớm không còn so đo chuyện lúc trước nữa.
Nhưng Dương Thụy nghe xong, mặt đỏ tai hồng.
- Đại huynh đừng vội giễu cợt, đừng vội giễu cợt, xú ngạo nhân dã, xú ngạo nhân dã.
Dương Thủ Văn thấy bộ dạng lúc này của y, không kìm nổi lại là một trận cười to.
- Nhị Lang, bên đây của ta mệt mỏi như chết đây, ngươi lại ẩn nấp trong thanh nhàn nơi này.
Lúc này tại đồn biên phòng, Cái Gia Vận đã chạy đến, nhìn thấy Dương Thủ Văn, đầu tiên là cúi người thi lễ, sau đó liền oán than..
Trước mặt Cái Gia Vận, Dương Thụy tuyệt đối không thể đánh mất thể diện.
Y hừ một tiếng nói: - Ta là chấp y bên cạnh Huyện Úy, hôm nay đến đây chỉ phụng mệnh hiệp trợ, chuyên giám sát ngươi có lười nhác hay không.
- Hừ!
Cái Gia Vận có chút kiêu ngạo hừ một tiếng.
- Cái Nhị Lang tới thật đúng lúc, cũng đỡ cho ta phải đi thêm một chuyến.
Dương Thủ Văn ngăn lại hai người cãi vã, hạ giọng nói: - Ngươi chốc nữa giúp ta truyền một tin tức, nói Hoàng Thất ngày mai đến Kế Huyện công cán, mong cha ngươi thay mặt chiếu cố.
- Hả?
Dương Thủ Văn nói xong, không màng Cái Gia Vận vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn vỗ vỗ bờ vai của Dương Thụy: - Làm rất tốt... Cha hiện giờ không có người có thể tin cậy, đệ nhất định phải mau chóng gánh vác sự việc, giúp cha có thể nhẹ lòng một chút. Thôi được rồi, ta còn muốn tiếp tục đi dạo phố, đệ nơi này hãy kiểm tra cho tốt đấy.
Nói xong, Dương Thủ Văn không màng tới ngoài thành ồn ào tranh cãi ầm ĩ, quay đầu bước đi.
Cái Gia Vận không kìm nổi giận Dương Thụy quát: - Những người công môn bên các người, thật đúng là lòng lang dạ sói.
Gã cũng không phải người ngu, cũng biết ngày hôm qua Dương Thủ Văn đã tìm Cái Lão Quân nói chuyện gì. Cho nên Dương Thủ Văn nói lời 'Chiếu cố' là có ý gì, trong lòng Cái Gia Vận biết rõ.
Dương Thụy vừa trợn trắng mắt, hạ giọng nói: - Nói như cha của ngươi rất nhân từ vậy, cha ta chỉ nói một, cha ngươi có thể báo bảy.
- Hừ! - Cái Gia Vận miệng nhếch lên, quay đầu đi mất.
Dương Thụy cũng là hừ một tiếng, sau đó chậm rãi từ từ đi đến cửa thành, vác đao lên đi tuần tra.
Sau khi dạo chơi hết buổi trưa, Ấu Nương và Thanh Nô đều tỏ ra mệt mỏi.
- Mạt Lỵ, ngươi hôm nay cũng ăn no rồi đúng không.
- Là Dương Mạt Lỵ... Chỉ là lửng dạ mà thôi, nếu có ăn, ta còn có thể ăn nữa.
Dương Mạt Lỵ nói xong, mặt còn lộ ra nụ cười thật thà chất phác.
Hôm nay gã ăn cũng không ít, mười mấy bánh Trung thu, hai bánh thịt, cộng thêm một đống ăn vặt lung tung. Với sức ăn kinh người của Dương Thủ Văn thì những thứ này cũng phải chia hai bữa mới có thể ăn xong. Nhưng Dương Mạt Lỵ mới chỉ ăn lửng dạ, khiến Dương Thủ Văn cũng cảm thấy đau đầu.
Thằng nhãi này ăn thật khá!
Mới mười ba thôi... Chỉ một mình ngươi, dường như sắp cân được lượng ăn của tất cả mọi người trong Dương phủ rồi. Hiện tại vẫn chưa thể nói, về sau gã này lớn tuổi hơn, nếu sức ăn tiếp tục gia tăng, thì phải tốn một lượng tiêu chi không nhỏ đây.
Đáng tiếc, hiện tại Xương Bình thế cục hỗn loạn, tạm thời không phải là thời điểm tốt để ủ rượu.
Đợi thế cục ổn định lại, nhất định phải mau chóng bắt đầu lại việc kinh doanh rượu, nếu không thì cũng bị gã này ăn nghèo mất.
Trên thực tế, nếu không phải Dương Thủ Văn bọn họ lúc trở về từ Cô Trúc đoạt được nhiều ngựa như vậy, không chừng cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Lúc trước, Dương Thủ Văn bọn họ tổng cộng mang về chín con ngựa, trong đó năm con ngựa lưu giữ lại, bán đi bốn con ngựa, tương đương tổng là ba nghìn quan. Nếu như không có ba nghìn quan tiền này, chỉ dựa vào thu nhập của Dương Thừa Liệt, cùng với chức điền thu vào, nuôi gã Dương Mạt Lỵ như vậy, không được bao lâu, nhất định sẽ bị gã ăn đến suy sụp.
Cho nên, người Kê Mạt Mạt Hạt... cũng không tệ.
Dương Thủ Văn dẫn theo mọi người về đến nhà, Dương Mạt Lỵ lại ăn một bữa cơm trưa.
Sau giờ ngọ, ánh nắng lan tỏa.
Dương Thủ Văn thì dẫn theo Ấu Nương và Thanh Nô, lại bắt đầu nói đến chuyện Tây Du ký. Trong khoảng thời gian này nhiều sự tình xảy ra, chuyện kể Tây Du ký cũng nói lúc dừng lúc đứt quãng. Tuy nhiên từ lúc bắt đầu đến nay, câu chuyện cũng nói hơn phân nửa rồi.
Người nghe ban đầu chỉ có Ấu Nương, sau lại có thêm Thanh Nô.
Giờ đây, còn gia tăng thêm Tống thị và Dương thị, quả nhiên không hổ danh là một trong tứ đại danh tác, già trẻ hợp, chỉ cần nghe qua, đều sẽ thích.
Lần lượt là Đường Tam Tạng, Ngộ Không, Bát Giới, Sa Hòa Thượng và Tiểu Bạch Long dần xuất hiện, bốn cái con chó nhỏ cũng đều tự có chủ nhân. Dương Thụy tuyên bố chủ quyền Sa Hòa Thượng, mà Tống thị thì tỏ vẻ thích Tiểu Bạch Long. Khi Dương Thụy không ở đây, Sa Hòa Thượng sẽ giao cho Dương thị chăm sóc. Còn Bồ Đề lão tổ, chính là Xú Nha Đầu lúc trước, thì giống như một cao tăng đắc đạo, bò lên hiên cửa, nửa khép đôi mắt chó, xem thủy triều lên xuống, mây trôi nước chảy, khiến người ta hâm mộ...
Bồ Đề hiện giờ đã không còn là con chó gầy trơ cả xương tại Cô Trúc nữa.
Bốn con chó nhỏ cũng đã mập mạp ra, vô cùng đáng yêu.
Dương Thủ Văn kể xong câu chuyện Xa Trì Quốc, Ấu Nương và Thanh Nô hí ha nô đùa phía sau đình viện, một hồi là Kim Cô bổng, một hồi là xem bảo bối, vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên, Tống thị lại có chút không vui, bởi vì người nhà của Tống Tam Lang, lại chạy đến làm ầm ĩ.
Cũng may Tống An đã cản những người đó lại bên ngoài, mới không ảnh hưởng tâm trạng của mọi người. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tống An cũng hiểu rằng! Hiện giờ Dương phủ, thật sự đã thay đổi thiên địa. Sau khi Dương Thủ Văn tỉnh lại, lẳng lặng đã bắt đầu nắm bắt cục diện trong tay. So sánh như thế, Dương Thụy... Tống An cảm thấy, tiểu tử này quả thật cần phải thao luyện.
- Hủy Tử, Hủy Tử!
Trong lúc Dương Thủ Văn nhìn Ấu Nương và Thanh Nô chơi đùa, Lão Hồ Đầu chạy tới.
Trong tay lão mang theo một túi vải bố, chạy đến, đồ trong túi vải bố leng keng vang không ngừng.
- Làm xong rồi, đồ ngươi muốn, đã làm xong rồi!
Lão vừa nói xong liền mở túi vải bố ra, từ bên trong lấy ra một khối thiết khí hình chữ U.
- Lão Hồ Đầu, đây là cái gì?
Thanh Nô chạy đến, nhìn món đồ trên tay Lão Hồ Đầu, tò mò hỏi.
Lão Hồ Đầu cười nói: - Hồi bẩm tiểu nương tử, vật này là Hủy Tử... Ồ, Đại Lang quân đặt định chế tạo, ông lão cũng không rõ dùng để làm gì.
- Đại huynh, cái này dùng để làm gì?
Thanh Nô nghe Lão Hồ Đầu nói xong, lập tức đưa ánh mắt chuyển đến người của Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn cười cười, nói với Dương Mạt Lỵ: - Dương Mạt Lỵ, đi mang con ngựa chân bị thương kia qua đây, sau đó ở bên ngoài canh giữ. Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được vào.
- Dương Mạt Lỵ đã rõ.
Dương Mạt Lỵ cất tiếng nhận lời, bèn rời khỏi hậu viện, tiến vào chuồng ngựa trong tiền viện.
Dương Mạt Lỵ ngồi lại cửa hậu viện, Dương Thủ Văn ra hiệu Lão Hồ Đầu nắm dây cương, hắn đi lên trước mang chân ngựa nâng lên.
- Hủy Tử, cháu đang làm gì đó?
Dương thị nghe được động tĩnh, tò mò tiến lên hỏi.
Thì nhìn thấy Dương Thủ Văn cầm một đoản đao trên tay, nạo vài cái trước vó ngựa, sau đó lại cầm khối thiết U hình thiết so sánh so sánh, lấy ra một mảnh đinh, để khối thiết hình U cố định phía trên, sau đó nện đinh vào.
- Hủy Tử ca ca, con ngựa sẽ đau.
Đừng nói Ấu Nương và Thanh Nô, ngay cả Dương thị cũng cảm thấy Dương Thủ Văn làm như vậy, dường như có chút tàn nhẫn.
- Thẩm nương yên tâm đi, chất sừng trên vó ngựa rất dày, đinh lên sẽ không có cảm giác. Ta đây chỉ là giúp nó đi giày, chỉ cần mang giày này vào, về sau lại đi đường núi nữa, sẽ không có dễ dàng làm tổn thương vó ngựa nữa.
Nói xong, Dương Thủ Văn đã đóng đinh xong một móng ngựa.
Mà con ngựa kia, ngoại trừ có chút không quá thích ứng ra, dường như cũng không có cảm giác gì, đứng tại chỗ vô cùng yên lặng..
Nhóm người Ấu Nương, lập tức lộ ra vẻ tò mò...