Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 93

Tô gia thật sự tức muốn hộc máu, họ không ngờ chuyện này lại khó giải quyết như thế. Sau khi Tô phu nhân nghe con gái mình nói xong thì ở trong nhà gào khóc lớn, chỉ hận không thể bóp chết cái người Quận chúa kia một vạn lần.

Tô đại nhân đi tới đi lui, vô cùng lo lắng.

"Tỷ tỷ con nói như thế thật à?" Cuối cùng Tô đại nhân cũng ngừng lại, căm hận hỏi.

Khoé mắt Tô Nhu đỏ bừng gật đầu: "Tỷ tỷ nói như thế đó ạ, con thấy dáng vẻ tỷ phu giống như cũng không muốn giúp đỡ chúng ta. Cha, chúng ta làm sao bây giờ, dù sao thì cũng không thể để Nhị ca ở mãi trong nhà lao được, nơi đó không phải nơi để người ở, bọn họ quá độc ác rồi. Dù sao cũng không có tổn thất gì mà, rõ ràng là đang ỷ thế hiếp người mà.”

Tô đại nhân lạnh lùng nói: "Không phải là ta không biết nơi đó không phải là nơi dành cho người ở, nhưng bây giờ tỷ phu của con lại không chịu xử lý những chuyện này, chứng tỏ chuyện này không dễ xử lý. Con nói xem nên làm thế nào bây giờ."

Tô Nhu im lặng, cắn môi làm tổ trong góc.

Tô phu nhân nhìn Tô đại nhân thét lên với Tô Nhu, nói: "Ông trách móc nó thì có ích lợi gì chứ. Chẳng phải nó đang lo lắng cho Bân Nhi à. Ta đã nói con nha đầu Thanh Mi chết tiệt đó chẳng đáng tin cậy mà ông còn chẳng chịu tin ta, ông nhìn đi, nàng ta làm tỷ tỷ nhưng lại mặc kệ sự sống chết của đệ đệ mình. Tính cách chẳng tốt lành gì cả. Ta thấy nha, chắc chắn nó vẫn còn ghi hận chuyện năm đó chúng ta để nó gả vào Ngũ Vương phủ, nó cũng chẳng thèm nghĩ, nếu không lấy được người chồng như Ngũ Vương gia thì nó có thể tốt được như ngày hôm nay à? Chuyện tốt như thế có thắp hương bái phật cũng chẳng cầu được. Nữ nhi này ta coi như đã nuôi không công, ta để nàng ta có cuộc sống tốt như thế mà nhờ nàng ta giúp đỡ nhà mẹ một chút, giúp đỡ anh em một chút cũng chẳng được. Thật uổng công nuôi lớn.”

"Được rồi, bà nói những thứ này làm gì! Đừng nói bậy trước mặt Nhu nhi, mười mấy năm qua Thanh Mi cũng không ít lần giúp đỡ gia đình rồi. Bà đừng suốt ngày nói hươu nói vượn như thế, nói không chừng lần này thật sự không dễ giải quyết." Tô đại nhân cau mày, giọng nói rất không kiên nhẫn.

Tô phu nhân khóc: "Nó thì giúp được gì? Nàng chỉ cần nói tốt cho Bân nhi một chút thì chuyện này cần phải đích thân lão gia ngài ra tay à, cũng chưa chắc không được. Ngày thường người thân trong nhà muốn làm quan nhờ nàng ta nói với Vương gia thì nàng ta đều từ chối. Ông nhìn con gái người khác như thế nào, rồi con gái ta như thế nào đi."

Tô đại nhân bị bà ta nói làm đau hết cả đầu, phất tay: "Bà nói những chuyện này thì có lợi ích gì. Phải nghĩ cách để nhanh chóng cứu Bân nhi ra mới là đúng nhất."

Cuối cùng Tô phu nhân cũng không nói nhiều nữa, nhưng mà vẫn khóc sướt mướt như trước.

Trong lòng mọi người ở Tô gia đều đang rối tung lên, thì nhìn thấy sai vặt ở Ngũ Vương phủ đến, Tô đại nhân nhìn thấy, lập tức hỏi: "Vương phi có gì giao phó à?"

Gã sai vặt này là tâm phúc của Lục Vương phi, thường ngày đều do hắn truyền tin tức của hai nhà, thấy Tô đại nhân cuống cuồng như thế, hắn ta cũng không trì hoãn nữa, lập tức nói: "Vương phi sợ ngài lo lắng nên mới sai tiểu nhân nhanh chóng đến đây để báo với ngài. Vương phi nói đương nhiên sẽ không để chuyện này như thế. Chẳng qua bây giờ Hoàng Đế đang tức giận, Vương gia cũng không tiện ra mặt, ngài vẫn nên chờ đợi thêm chút nữa. Đợi qua mấy ngày nữa tin đồn không còn lớn nữa, chắc chắn Vương gia sẽ đưa người về, ngài cứ yên tâm."

Tô đại nhân nghe xong tâm trạng vẫn không thả lỏng nổi, ông ta sốt ruột nói: “Nhưng mà Bân nhi được nuông chiều từ bé đến lớn, sao có thể chịu đựng được nơi lao tù đấy được? Chuyện này không thể kéo dài được đâu. Bân nhi là đệ đệ ruột của nó, cũng là đệ đệ duy nhất của nó, nó cũng nên suy nghĩ cho Tô gia nhiều một chút.”

Thật ra thì gã sai vặt truyền tin này trước giờ đều là người của Ngũ Vương phi, hắn nhìn thấy người của Tô gia như thế thì trong lòng cảm thấy cực kỳ chán ghét, nghĩ lại cũng đúng, tính tình người Tô gia như thế nào thì trong bao nhiêu năm qua đi bên cạnh chủ tử hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng. Người nhà này chỉ biết đòi hỏi, không biết cho đi, họ chỉ hận không thể ép khô chủ tử đến giọt máu cuối cùng. Chủ tử đáng thương của họ không ngừng dâng hiến nhưng cuối cùng chỉ nhận được lời oán trách.

Đương nhiên người nhà họ Tô không hề cảm thấy có điều gì không ổn cả, họ không quan tâm nhiều chuyện như thế, dặn đi dặn lại nhấn mạnh là muốn Ngũ Vương phi nghĩ cách cứu người, sau đó còn nói: “Hay là, nói nó tự mình đến cửa cầu xin Lục Vương phi cũng được đấy. Dù sao nó cũng là tẩu tử, nếu Lục Vương phủ không gặp thì chính là không biết xấu hổ."

Dù trong lòng gã sai vặt cực kỳ chán ghét họ, nhưng hắn vẫn nói: “Tiểu nhân đã biết ạ.”

Thật ra không ai biết rằng trước kia Tô Bân làm rất nhiều điều sai trái, chẳng qua vì lần này đã đụng phải người không nên chọc nên mới thế, thật ra Vương phi nhà họ còn nói thêm một câu, chịu dạy dỗ một chút cũng tốt, nhưng bây giờ xem ra nếu như hắn thật sự nói như thế sợ rằng Tô gia sẽ lập tức trở mặt.

Hắn ta yên lặng không nói thêm gì nữa.

Để Ngũ Vương phi đến cầu xin Lục Vương phi, nói thế nào cũng không dễ nghe.

Trong lòng gã sai vặt cảm thấy rất bất mãn, nhưng lại không thể nói gì cả. Chỉ có thể yên lặng chua xót thay chủ tử của mình.

"Lão gia lão gia." Quản gia hoảng hốt vọt vào, Tô đại nhân không vui nói: "Chuyện gì, sao vội vàng thế.”

Bây giờ, Tô đại nhân không thể chịu đựng thêm bất cứ chuyện gì nữa, thấy quản gia hốt hoảng như thế nên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Quản gia mặt mũi trắng bệch, khắp trong kinh thành này có lẽ người trẻ tuổi không biết, nhưng những người lớn tuổi như bọn họ không ai  không biết chiến tích to lớn của Lục Vương gia năm đó cả. Người đã hắt một đống phân lớn trước cửa Tứ Vương phủ, kết quả lại đổ hết lên người Tứ Vương gia, không phải là ông ta à! Vả lại, lần đó là do Tứ Vương phủ tính kế tiểu Quận chúa nhà họ, mà lần này, Lục Vương gia dẫn thêm một đám người chờ trước cửa nhà họ, thật quá đáng sợ.

Miệng quản gia run lên bần bật: "À... Cái đó, cái đó cái đó, Lục Vương gia đến."

Tô đại nhân giật mình, nhưng cũng không quá lo lắng nói: “Tới thì tới thôi, cứ mời người vào đi. Nói không chừng sau khi chúng ta nói chuyện thì có lẽ chuyện này sẽ không còn nghiêm trọng như thế. Nếu như Lục Vương gia chịu đi nói giúp, nói không chừng chuyện này có thể sẽ thành công đấy.” Tạm dừng một chút, Tô đại nhân nở nụ cười: “Lục Vương gia chính là một tên ngốc, lại yêu thích mỹ nhân, chúng ta có thể lợi dụng điểm này từ hắn."

Thấy Tô đại nhân bỉ ổi như thế, gã sai vặt thật sự không muốn nhìn thêm nữa nói: “Tiểu nhân sẽ rời đi từ cửa sau.”

Tô đại nhân gật đầu: "Khi về nói với Vương phi, nhất định phải dốc toàn lực. Bân nhi, không thể chờ nữa."

Quản gia nhìn Tô đại nhân nói chắc chắn như thế, không nhịn được mà nói thêm: "Sợ là, sợ là cho dù có mời thế nào ông ta cũng không vào. Hạ nhân thấy, Lục Vương gia mang theo rất nhiều thùng gỗ, sợ là... Sợ là không tốt lắm!"

Tô đại nhân vừa nghe nói thế, cũng nhớ đến tình trạng thê thảm của Tứ Vương phủ trước kia, ông siết chặt tay lại.

“Chẳng lẽ ông ta còn dám làm gì à? Nếu như ông ta làm thật thì chúng ta có lý do để nói rồi, lão gia, ngài đến gặp Hoàng Đế, chúng ta đi cáo trạng. Ta không tin đám người Lục Vương phủ không biết sợ.” Tô phu nhân tiến lên, vẻ mặt đắc ý nói: “Vừa khéo chúng ta có thể thừa cơ hội này để giải quyết mọi chuyện.”

Tô đại nhân chần chừ, Tô phu nhân không biết nhưng ông ta biết rất rõ, lúc ấy Lục Vương gia gây chuyện lớn ở trong triều nhưng Hoàng Đế vẫn không hề xử lý ông ta, không chỉ không xử lý mà vừa quay lưng đã ban ý chỉ. Mặc dù mọi người đều nói Lục Vương phi đến cầu xin Ngu Quý phi nhưng chuyện có thật hay không thì khó mà nói được.

"Chuyện này để ta suy nghĩ một chút."

Tô Nhu không vui: "Sao cha còn nghĩ trước nghĩ sau làm gì, Lục Vương phủ bọn họ có thể một tay che trời được à?" Trong lòng ả ta đang oán trách nhưng ngoài miệng vẫn là: "Bây giờ ca ca còn đang trong tù, tỷ tỷ lại như thế, chúng ta không dựa vào mình còn dựa vào ai được đây."

"Quản gia..." Người gác cổng xông vào: "Lục Vương gia đang đứng trước cửa mắng chửi, còn mang theo gã sai vặt và một người đàn bà xấu xí không biết tên."

Tô đại nhân cực kỳ tức giận, tính lao ra cửa thì người gác cổng nói tiếp: "Ôi ôi, lão gia, ngài đừng đi ra ngoài. Chuyện này... Bây giờ Lục Vương gia đang hất máu chó mực vào trước cửa nhà chúng ta."

Hai mắt Tô đại nhân (*) tối sầm lại, xém chút là ngất xỉu, vừa nghe thấy thế thì tiến lên đẩy người gác cổng ra, thét lên rồi lao về phía trước.

(*) Chỗ này trong raw là Lục Vương gia mà em thấy không hợp lý nên em có sửa lại thành Tô đại nhân, chị xem thử giúp em lại chỗ này nhé. 六王爷两眼一黑, 差点昏过去, 这么一听, 直接就推开了门房, 呼呼的冲了上去.

Lục Vương gia còn đang lo sẽ không có ai đến mở cửa, Tô đại nhân vừa ra đến thì bị hất thẳng một thùng máu chó lên, trong lúc Tô đại nhân còn chưa kịp đề phòng thì cả người đều đã dơ bẩn.

"Ngươi ngươi ngươi, các ngươi bôi nhọ tư văn."

Lục Vương gia cười nhạt: "Nhìn giống tư văn à? Sao ta lại bôi nhọ tư văn rồi! Chào nhé, rõ ràng là đám ngốc mấy người khi dễ người nhà của ta. Ngọc Chân, lên!"

Ngọc Chân thật sự rất nghe lời, Lục Vương gia vừa nói xong, bà ta nhanh chóng tiến lên đạp ngã Tô đại nhân.

Tô phu nhân sợ hãi kêu lên, gào khóc vọt đến: "Sao các ngươi có thể ỷ thế hiếp người như thế. Các ngươi là ai thế, ta nhất quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi."

Ngọc Chân quay đầu nhìn Lục Vương gia, hỏi: "Lão gia, có phải thiếp đã ra tay nặng quá rồi không?"

Lục Vương gia nói: "Nặng cái gì mà nặng. Ai bảo nàng tự mình xông lên chứ. Vả lại bọn họ có thể như chó điên cắn người, sao chúng ta không thể phản kháng lại chứ?"

Ngọc Chân: "Ai dám khi dễ lão gia và tiểu thư nhà ta thì Ngọc Chân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Cho dù là hoàng thân quốc thích, ta cũng không quan tâm, ta chỉ nghe lời lão gia nhà chúng ta."

Lục Vương gia: "Quả nhiên vẫn là nàng tốt nhất. Tới đi tới đi, hắt máu chó mực tiếp đi!" Lục Vương gia chỉ huy, cũng mặc kệ người khác nói gì, ông ta cực kỳ đắc ý chỉ huy mọi người tiếp tục hắt, thứ này, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, Oánh Nguyệt nói đúng, nếu để bọn họ có cơ hội, sợ là bọn họ sẽ muốn chọc hình nộm để nguyền rủa nhà bọn họ rồi, vẫn nên ra tay trước, giáng một đòn mạnh mẻ xuống nhà bọn họ! Đúng, chính là thế đó.

"Ngọc Chân."

Ngọc Chân thật sự rất nghe lời, trực tiếp tạt thêm một thùng nữa, so với đàn ông còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Lục Vương gia vỗ tay: "Quả nhiên là Ngọc Chân của ta. Thật sự là một cô gái tài năng, xinh đẹp nhất trên đời này."

Mọi người: Té xỉu! Thẩm mỹ của Lục Vương gia thật sự không có vấn đề gì hả? Đây thật sự là chuyện sai lệch rất lớn đó! A a a! Nữ nhân xấu xí như thế thật sự đẹp à? Làm ơn tha cho!

Trong lòng mọi người đang kêu la không ngừng nhưng mà Lục Vương gia lại không hề để bụng, trong lòng ông ta Ngọc Chân thật sự rất tốt. Mà Ngọc Chân cũng chẳng để ý đến những người đó, từng thùng từng thùng, động tác cực kỳ hiên ngang!

A Cẩn và Thời Hàn cùng trốn trong góc, nàng giơ ngón tay cái lên nói: “Tuyệt vời! Quả nhiên là nữ trung hào kiệt mà.”

Thời Hàn cảm thấy, mặc dù A Cẩn nhà hắn trông thông minh nhưng thật sự học hành không tốt lắm, hắn hỏi: "Từ nữ trung hào kiệt là dùng ở nơi này à?"

A Cẩn: "Chẳng lẽ không đúng à? Sao ta thấy dùng ở chỗ này rất tốt mà."

Tốt lắm! Quả nhiên rất tốt!

Lục Vương gia mặc kệ Tô phủ đang khóc lóc thảm thiết, cũng mặc kệ Tô đại nhân đang ngăn cản, ai nói người nhà này đắc tội đến ông ta chứ, ông ta chẳng thèm quan tâm đâu!

Mà Ngọc Chân lại rất hăng say, bà cảm thấy khó khăn lắm mình mới có cơ hội như thế, nhưng nếu ở trong nhà chắc chắn bà không hề có cơ hội "Báo ân" như thế, chuyện này thật tốt. Ngọc Chân cực kỳ hăng hái, trong lòng mọi người ở Tô phủ đều đang thầm mắng mẻ không ngừng. Thật sự gào khóc rất thảm, không muốn nhịn nữa!

Cuộc ầm ĩ này kéo dài mãi đến chạng vạng tối, đợi đến lúc Lục Vương gia dùng xong đống máu chó mực, vẫn còn rất khí thế mà chống nạnh.

"Ta tuyệt đối không tha thứ cho các ngươi. Bắt đầu ngày mai sẽ bắt đầu đợt thứ hai."

Cứ như thế, Lục Vương gia hất chừng ba ngày, mọi người cũng được xem kịch suốt ba ngày, hết ba ngày cuối cùng không ai để ý đến nữa. A Cẩn chỉ đến xem ngày đầu, thấy sức chiến đấu của cha mình mạnh như thế, nàng yên lặng thề, nàng sẽ không gọi ông ta là người cha xấu xa nữa. Xấu xa cái gì mà xấu xa, rõ ràng đối với bọn họ đã rất tốt!

Lục Vương phi nhìn dáng vẻ cảm động của A Cẩn, rồi cũng cười theo.

Mặc dù bà không hề thích Lục Vương gia, nhưng nếu nàng có mối quan hệ tốt với Lục Vương gia thì cũng là điều rất tốt.

A Cẩn không biết suy nghĩ của Lục Vương phi, đợi đến khi biết, chỉ có thể yên lặng = 口 =

Đáng sợ quá! Nàng còn tưởng rằng, mẫu thân nàng không thích bọn họ qua lại với người cha xấu xa này chứ!

Chắc là do mấy ngày nay Ngọc Chân biểu hiện rất xuất sắc, Lục Vương phi chân thành nói: "Ta thấy nàng ấy thật sự là một người tốt đấy."

Nhìn thấy ông ta như thế, A Cẩn cũng bắt đầu suy nghĩ, thật ra thì nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Phó Thời Hàn như thế, trái lại nàng lại có một chút cảm giác kỳ quái.

"Theo lý thuyết, cha muội và Tô đại nhân không hề thân thiết với nhau, càng không phải người cùng một chiến tuyến. Hai người cũng không xuất hiện cùng nhau nhiều." A Cẩn phân tích. Thời Hàn gật đầu, nói: "Muội nói tiếp đi."

A Cẩn tiếp tục nói: “Nhưng mà ông ta lại có thể không cân nhắc đến tình huống gì đặc biệt chạy đến tìm ta cầu xin. Mà hai bên cũng chẳng hề thân thiết gì, nếu như ông ta cảm thấy ta và huynh thân thiết với nhau cũng chính là thân thiết với ông ta thì đúng là trò cười cho thiên hạ đấy. Tô gia và Phó gia chẳng liên quan gì nhau. Nhưng mà Tô Bân là đệ đệ duy nhất của Ngũ Vương phi, Tô Thanh Mi, cũng là đứa nhi tử nhỏ được Tô gia cưng chiều nhất. Chẳng lẽ Phó tướng quân giúp đỡ Tô Bân trước là vì muốn giữ mặt mũi cho Tô Thanh Mi à?”

Phó Thời Hàn vỗ tay: "Nàng nói tiếp đi." Nha đầu A Cẩn này, quả nhiên nghĩ giống hệt hắn, mấy ngày nay mặc dù ai ai cũng đến xem náo nhiệt nhưng hắn vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều.

"Từ trước đến giờ trong kinh thành này, Phó tướng quân đều một mình một phe, chỉ nghe theo Hoàng Đế, không gia nhập bè phái nào. Nhưng đây chỉ là đang diễn thôi à? Biết đâu ông ta thật sự có quan hệ với người nào đó.

A Cẩn gật đầu: "Đúng thế đúng thế." Tuy cũng có khả năng là giả vờ nhưng A Cẩn cảm thấy, khả năng này không lớn. Mẫu thân nàng cũng không thích Lục Vương gia, Lục Vương gia tốt với ai hay có tình cảm với ai cũng chẳng liên quan đến bà. Trái lại không nghĩ đến, bọn họ đối với Ngọc Chân dửng dưng như thế, cuối cùng lại khiến Ngọc Chân cực kỳ cảm động, thậm chí còn muốn báo ơn.

A Cẩn rất chắc chắn, Ngọc Chân nói thầm, muốn báo ơn cho bọn họ.

Chuyện xảy ra rất kỳ là không phải à!

Càng kỳ quái hơn chính là Phó Thời Hàn đã đợi cho đến khi không còn một ai nữa, chỉ còn hắn và A Cẩn

Hắn cười mỉm nói với A Cẩn: "Muội nói xem, vì sao lúc ấy cha ta lại muốn cầu tình vì Tô Bân."

A Cẩn không hiểu: "Tại sao?" Làm sao mà nàng biết được là vì sao chứ?

Phó Thời Hàn cười như không cười, cũng không nói gì.

"Mặc dù cha huynh và Tô gia đều muốn làm quan trong triều, nhưng lại không có giao tình riêng tư gì. Nếu nói là Phó tướng quân vì Tô gia muốn tìm ta cầu xin tha thứ thì chắc chắn khả năng này rất khó xảy ra. Trái lại ta nghĩ rằng, người nào đó càng tỏ ra không giúp đỡ ai thì càng có khả năng gặp phải vấn đề lớn. Nói không chừng, hắn thật sự đã có vấn đề lớn. Cũng âm thầm đứng về phía người nào đó. Ví dụ như, Ngũ Vương gia! Ví dụ như..." A Cẩn dừng lại: "Ví dụ như, Tề Vương gia Triệu Mộc!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất