“Vương phi. . . . . .”
Tần Phong nhìn nữ tử nở nụ cười dịu dàng, chân thành trước mắt, chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại. Đứng tại chỗ một bước cũng không dám động, hắn cũng không muốn dùng thân thể của mình đi dò xét có phải mỗi một tấc ở gần đó đều bố trí đầy cơ quan bẫy rập hay không. Nhìn nhìn lại mặt hồ trong suốt yên tĩnh hoàn toàn nhìn không ra chút nào nguy hiểm kia, hắn thề, mới vừa rồi thấy trên mặt hồ hiện đầy đầu mũi tên tuyệt đối không phải là tưởng tượng của hắn. Nếu quả thật có người không biết sống chết, tự nhận khinh công tốt, trực tiếp từ phía trên nhảy xuống, người nọ đại khái sẽ biến thành một con nhím khổng lồ.
Diệp Ly cười nói: “Không cần khẩn trương. Chỉ đùa một chút thôi, nơi này bình thường không như vậy.”
Tần Phong im lặng, hắn tin tưởng, bình thường chỉ biết so với hiện tại càng nguy hiểm hơn.
Diệp Ly xoay người chỉ vào rừng rậm phía sau mênh mông vô bờ, cười hỏi: “Đã tới nơi này sao?”
Tần Phong nhìn một chút, chần chờ một chút mới lắc đầu, nói: “Vùng lân cận kinh thành cũng không dễ dàng luyện binh, Hắc Vân Kỵ muốn huấn luyện đều ở nơi cách xa ngoài kinh thành vài trăm dặm.” Hơn nữa, Hắc Vân Kỵ nói như thế nào cũng là kỵ binh, coi như là huấn luyện cũng phần lớn đều ở nơi cánh đồng, hoang mạc bát ngát. . . Trong rừng rậm, kỵ binh căn bản không thể thi triển.
Diệp Ly cười nói: “Người ta muốn thì lúc nào có thể tới?”
Tần Phong do dự một chút, “Một canh giờ mới có thể đến.” Nói lời này Tần Phong thật đúng là không có lòng tin gì. Vương phi chỉ đưa cho một đống bản đồ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, hơn nữa, mỗi tấm bản đồ còn không đồng nhất một kiểu. Mặc dù Hắc Vân Kỵ cũng am hiểu cách truy tung, nhưng đối với bản đồ mà nói thì hắn nhìn nửa ngày mới đại khái xác định vị trí trên bản đồ. Cũng không biết những tên Hắc Vân Kỵ kia rốt cuộc có thể tìm được chỗ này hay không. Về phần theo lời Vương phi bị dân chúng phụ cận phát hiện thì sẽ bị trục xuất, Tần Phong căn bản không có nghĩ tới. Chiến sĩ Hắc Vân Kỵ coi như là tân binh mới vừa vào, nếu như không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không bị một đám dân chúng bình thường phát hiện.
“Có thể đến bao nhiêu?”
“Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân ở lân cận kinh thành lựa chọn ra năm mươi binh lính tinh nhuệ, cho dù không thể toàn bộ đến, ít nhất bảy tám chục người hẳn là không thành vấn đề đi.” Tần Phong suy tư chốc lát nói, “Vương phi. . . . . .” Tần Phong do dự một chút, vẫn cảm thấy hẳn lên tiếng hỏi mấy vấn đề mà hắn không hiểu. Hắn là thống lĩnh Hắc Vân Kỵ, mặc dù không phải là thống lĩnh tối cao nhất, thủ hạ cũng chỉ có hai ngàn người, nhưng hắn vẫn cảm thấy cần phải là người phụ trách đối với những binh lính Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ kia. Nếu như Vương phi cảm thấy ám vệ không hài lòng. . ., hẳn để cho thống lĩnh ám vệ nghiêm khắc huấn luyện hơn nữa thì tốt hơn . Mặc dù điều ra năm mươi chiến sĩ tinh nhuệ đối với chiến lực (lực chiến đấu) của Hắc Vân Kỵ sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng những binh lính này rốt cuộc phải tới làm cái gì? Nếu như là làm ám vệ. . ., bảy tám chục người hiển nhiên là rất nhiều, hơn nữa bản thân Định Vương Phủ không chỉ có ám vệ. Nếu như khai thông không tốt rất dễ dàng khiến cho giữa ám vệ và Hắc Vân Kỵ xảy ra mâu thuẫn. Nếu như là dùng ở trên chiến trường. . ., bảy tám chục người vô luận là tinh nhuệ thế nào, chính là hiển nhiên cũng sẽ không có tác dụng gì lớn. Dù sao lấy lực lượng cá nhân đối kháng thiên quân vạn mã, trên căn bản đồng nghĩa với vô duyên vô cớ đi chịu chết.
“Ngươi nghĩ nhiều lắm.” Nhìn Tần Phong do dự quấn quýt, Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Ai cũng lo lắng những thứ này, ta thì từ bên trong ám vệ cũng điều ra ba mươi người, liền xem ai tới nơi này trước. Chúng ta có muốn đánh cược một lần hay không?”
Tần Phong nhớ tới thời điểm ở Vĩnh Lâm tình cờ nghe Ám Tam nói đến Vương phi đổ thuật rất cao, suy nghĩ một chút vẫn là kiên định nói: “Hắc Vân Kỵ.” Không nghi ngờ chút nào , trong ba nhóm người thì Hắc Vân Kỵ vô luận là lực chiến đấu hay năng lực hành động đều vượt xa người khác. Có lẽ công phu không bằng những người trong ám vệ, gan dạ sáng suốt, phải biết rằng ám vệ trừ đặc biệt huấn luyện làm ám vệ tùy thân của Vương gia, Vương phi, những người khác cũng không phải là từng người đều võ công cao cường. Mà Hắc Vân Kỵ cũng là từng người đều trải qua nghiêm khắc huấn luyện, hơn nữa sớm đã thành thói quen tác chiến đồng tiến đồng lui (cùng tiến cùng lùi).
Diệp Ly nhướng mày, xem thường, “Ta cảm thấy ám vệ tới trước, Hắc Vân Kỵ thứ hai, nhưng Mặc gia quân đến nhiều người nhất.”
“Cái này không thể nào!” Tần Phong quả quyết bác bỏ. Hắn không có ý tứ xem thường Mặc gia quân, nhưng không cách nào phủ nhận, ở trong lòng hắn, Hắc Vân Kỵ quả thật mạnh hơn Mặc gia quân. Ít nhất dưới tình huống năm mươi người đấu với năm mươi người, Mặc gia quân tuyệt đối không thể nào thắng Hắc Vân Kỵ.
“Mỏi mắt mong chờ.”
Diệp Ly thu hồi phần lớn cơ quan dưới mặt hồ cùng với vách đá, một mảng cơ quan bẫy rập thiết kế này làm cho nàng rất là kinh hãi lại không dám khinh thường trí tuệ của cổ nhân. Vốn mọi người đang suy nghĩ có phải hay không trước nên chuẩn bị phác thảo một chút phòng ngự đặc biệt ở cái sơn cốc này, bây giờ nhìn lại cũng không phải phí tâm lực nữa. Nếu như tất cả cơ quan trong cốc này toàn bộ khởi động, và không phải là giống như trước biết rõ toàn bộ mọi chuyện. . ., cho dù là nàng cũng không có nắm chắc nói mình có thể toàn thân trở lui. Trong cốc vốn là kiến trúc đơn giản tạm thời lắp tên đã toàn bộ thu hồi, đổi thành một vòng nhà gỗ thật chỉnh tề, vì phòng ngừa rắn, côn trùng, chuột, kiến cùng dã thú tập kích trong rừng rậm , còn cố ý phía bên ngoài dựng lên tường rào trồng thực vật phòng xà trùng. Đây hết thảy cơ hồ hao tốn thời gian gần mười tháng, một tháng trước mới vừa vặn xong việc, đồng thời cũng tiêu tốn hết sạch ngân lượng ban đầu Hàn Minh Nguyệt đưa tới cùng với của hồi môn của mình. Thông qua Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu một chuyến lại kiếm lại không tí, cho nên bây giờ nhìn đến hết thảy trước mắt, Diệp Ly chỉ cảm thấy thỏa mãn, biến mất luôn cái cảm giác đau lòng gì đó.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh áo đen từ trên vách đá nhảy xuống, có chút chật vật rơi xuống mặt đất. Tần Phong nhìn thoáng qua, là ám vệ. Trong lòng khinh thường hừ hừ, nếu như không phải là Vương phi trước đó thu hồi cơ quan, tên kia sớm đã bị bắn thủng. Nhưng hắn cũng hiểu, nếu như không phải Vương phi trước đó nhắc nhở, hắn cũng sẽ không tốt hơn người kia bao nhiêu.
“Thuộc hạ Ám Thập Thất, ra mắt công tử.”
Diệp Ly gật đầu, ý bảo hắn đi qua một bên nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, có một bóng người xuất hiện, vẫn là ám vệ, sau đó là Hắc Vân Kỵ, sau nữa là xuất hiện Mặc gia quân. Tần Phong rất nhanh liền phát hiện bất đồng, ám vệ và Mặc gia quân phần lớn là một mình hành động cũng là một mình tới . Nhưng binh sĩ Mặc gia quân kết bạn mà đi . Cho nên thời điểm mỗi lần tới cũng là một nhóm bốn năm người. Mặc dù Mặc gia quân không có thân thủ nhanh nhẹn như ám vệ, nhưng số người bọn họ tới đúng là nhiều nhất.
Hai canh giờ sau, Diệp Ly vỗ vỗ tay ý bảo mọi người đứng dậy.
“Bái kiến công tử.”
Diệp Ly gật đầu, nhìn lướt qua người trước mắt, tổng cộng mới sáu mươi ba người. Mặc gia quân hai mươi tám, Hắc Vân Kỵ hai mươi, ám vệ mười lăm, “Xáo trộn đội hình, ta muốn nhìn lại phải thấy người đứng bên trái, bên phải các ngươi cũng là người mình không nhận ra cũng không phải là người cùng trong một đội.”
Những người này mặc dù không rõ dụng ý của Diệp Ly, lại như cũ phụng mệnh mà đi, rất nhanh, một lần nữa đứng vào vị trí của mình.
Diệp Ly hài lòng gật đầu, rốt cuộc tìm được một chút cảm giác, chỉ chỉ nhà gỗ phía sau, nói: “Từ hôm nay trở đi, trong ba tháng sau, các ngươi ở lại đây, thông qua khảo nghiệm cuối cùng có thể lưu lại, còn lại liền trở về chỗ riêng của mình. Không có việc gì thì tới nhận thức một chút người chỉ đạo mới của các ngươi . . . Giáo đầu!” Diệp Ly nhẹ nhàng vỗ tay, tám nam tử hoặc cao hoặc thấp, hoặc trẻ tuổi hoặc già nua, đi tới trước mặt Diệp Ly cùng kêu lên: “Công tử.”
Tần Phong đứng ở bên cạnh Diệp Ly không khỏi khóe mắt nhảy lên, mấy người này mặc dù nhìn không ra là lai lịch thế nào, nhưng đều không ngoại lệ từ trong ra ngoài tản ra hơi thở cường giả. Đều là cao thủ trong cao thủ.
Diệp Ly hài lòng gật đầu, cười nói: “Các vị trừ huấn luyện cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày ta an bài ra, mấy vị này còn có thể đặc biệt chỉ đạo cho các ngươi. Dĩ nhiên, trong các ngươi nếu có ai có thể đủ năng lực trực tiếp chọn đấu với bất kỳ một vị nào đó trong bọn họ, cửa ải này có thể giảm đi, như thế nào, có muốn thử một chút hay không?”
Lời này tuyệt đối mang theo một chút mùi vị khiêu khích, mà binh lính bất kể là người thời đại nào đều tuyệt đối là loại nóng máu nhất trong mọi người. Cơ hồ là lập tức, liền có một người phi thân đánh về phía một vị nhìn qua tinh tráng trong tám người, mà những người khác cũng đã chọn mục tiêu riêng của mình. Một trận thanh âm ầm phanh răng rắc vang lên, người nhào tới không người nào ngoại lệ, đồng loạt ngã ở trên mặt đất, không đứng lên. Riêng người tuổi trẻ nhỏ nhất kia còn phủi tay của mình, khinh thường, đối với Diệp Ly nói: “Công tử, người chọn những người này đều quá yếu.”
Diệp Ly lạnh nhạt cười nói: “Bọn họ vốn là không phải là cao thủ võ lâm, ta cũng vậy không cần một đám cao thủ tuyệt đỉnh.”
Người trẻ tuổi không giải thích được, nhướng mày, “Không cần cao thủ võ công, vậy muốn chúng ta tới làm cái gì?”
Diệp Ly mỉm cười hỏi ngược lại, “Ba tháng, các hạ có thể dạy ra cao thủ võ công không?” Người trẻ tuổi á khẩu không trả lời được, hắn chính là tự phụ đi nữa cũng hiểu học võ không phải là một sớm một chiều mà có thể thành. Chính là hắn, từ nhỏ đã được vinh dự là kỳ tài võ học có căn cốt thật tốt, cũng phải khổ học mười mấy năm mới có thành tựu như vậy .
“Mặc dù không rõ Vương gia muốn chúng ta tới làm cái gì, nhưng nếu Vương gia phân phó chúng ta nghe công tử, như vậy công tử xin cứ việc phân phó là được.” Người tuổi khá lớn nói.
Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Ta cũng không nghĩ tới thủ hạ Vương gia quả nhiên là đầm rồng hang hổ, vẫn còn có chư vị cao thủ như thế ở đây. Nhưng các vị yên tâm ta cũng không làm trễ nãi các ngươi bao nhiêu thời gian, chỉ cần hai tháng này các vị chỉ điểm bọn họ một chút kỷ xảo thôi. Như thế nào? Còn có người muốn tới thử sao?” Người phía trước bị bại thảm như vậy, người phía sau tự nhiên là biết khó mà lui. Diệp Ly rất hài lòng, cười nói: “Như vậy. . . Trước chạy chạy bộ. Cái sân ngoài viện thấy được không, vì an toàn của các ngươi ta còn cố ý kêu người ta trồng thảo dược đuổi rắn. Lúc này ban ngày các ngươi nhiều người như vậy cũng sẽ không có dã thú, vây quanh sân hoạt động một chút đi.”
Cho nên ý của ngươi nói buổi tối sẽ có dã thú sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tần Phong nhìn một chút người phía dưới, chỉ đành phải tự mình mở miệng hỏi, “Vương. . . Công tử, chạy bao nhiêu?”
Diệp Ly thản nhiên cười, “Chạy đến khi gục xuống mới thôi.”
Cho nên một đám lính tinh nhuệ mờ mịt bị kéo ra ngoài chạy bộ, mặc dù bọn họ hoàn toàn không rõ việc này có cái ý nghĩa gì. Nhưng bọn họ từ loại trình độ nào mà nói cũng là thuộc về quân nhân, kỷ luật nghiêm minh vẫn hiểu . Cho nên tám cao thủ trước sau bắt đầu, mấy chục người xếp thành một đội, bắt đầu chạy vòng quanh sân. Chỉ để lại Tần Phong vẫn mê hoặc nhìn Diệp Ly hiển nhiên tâm tình nàng rất tốt.
Diệp Ly cười híp mắt, đối với hắn vẫy tay, nói: “Cầm xem một chút, bảy ngày gần nhất này trước cứ từ từ thích ứng như vậy, sau ta sẽ điều chỉnh tiếp.”
Tần Phong cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, chữ viết xinh đẹp, có cái tự mình biết, có cái lại không hiểu đây là ý gì. Mỗi ngày sớm tối bắn tên, đánh nhau kịch liệt, chạy bộ và những thứ khác, hắn cho dù không biết cũng có thể hiểu là có ý gì, nhưng là xà kép, hít đất. . . . .là vật gì, lại có chỗ dùng gì? Ở trong lòng Tần Phong xem ra, trên trang giấy này viết, trừ bắn tên và đánh nhau kịch liệt ra, trên căn bản cũng là hoàn toàn đồ vô dụng.
Diệp Ly cười nói: “Không hiểu thì cũng không sao, cũng không cần khẩn trương. Chờ Ám Nhị Ám Tam hết bận, ta sẽ kêu bọn họ dạy các ngươi. Vốn ta định để cho Ám Nhị mang những người này, lại suy nghĩ một chút bản thân ngươi chính là thống lĩnh Hắc Vân Kỵ, dẫn người khẳng định có kinh nghiệm hơn ám vệ. Cho nên. . . Có thời điểm rãnh rỗi ngươi nhớ đem phần của mình bổ sung vào.”
Nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, vẻ mặt vô tội nở nụ cười chân thành, Tần Phong không biết tại sao rùng mình một cái. Trực giác cho thấy mấy tháng này trải qua sẽ vô cùng không tốt. Hai người nhảy lên trên đỉnh, vừa lúc là có thể thấy tình cảnh ngoài viện. Diệp Ly vỗ vỗ tay, ở trên nóc nhà ngồi xuống, nhìn mọi người phía ngoài chạy tiếp, lắc đầu, “Đây chính là Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ các ngươi? Không phải là cưỡi ngựa nhiều hay sao mà chạy yếu hơn ám vệ?”
Tần Phong cắn răng, hai mươi ám vệ kia có ít nhất mười lăm người là biết võ công, thật công bằng sao?
“Ai dám dùng khinh công liền một hơi bay lên đỉnh núi, một lần nữa nhảy xuống cho ta, đi tới đi lui hai mươi lần!” Ngó chừng phía ngoài mấy cái ám vệ gian xảo, Diệp Ly cười híp mắt nói. Ám vệ đang âm thầm đắc ý thưởng thức bộ dáng đồng bạn chật vật không khỏi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
Bất kể có hiểu hay không để ý không hiểu, ban đêm, lúc Tần Phong đi theo Diệp Ly rời đi cũng không tránh khỏi được hơi thương hại quay đầu lại nhìn thoáng qua binh lính tinh nhuệ Định Quốc Vương phủ gục ở phía ngoài tường rào bò không dậy nổi. Nghe nơi xa, trong rừng rậm truyền đến tiếng sói tru cùng tiếng hô của dã thú, Tần Phong không khỏi nhớ đến để cho Vương phi tìm được một mảnh đất cách kinh thành gần như vậy, có phải hay không ông trời già quả nhiên xem bọn hắn không vừa mắt.
“Vương phi, thuộc hạ. . . Có phải lưu lại chiếu cố một chút hay không?” Mấy cái cao thủ đúng là cao thủ, nhưng người thoạt nhìn cũng không nghĩ là người có thể quản được những binh lính tinh nhuệ tâm cao khí ngạo kia. Vạn nhất đến lúc xảy ra xung đột gì thì phiền toái.
Diệp Ly cười nói: “Không cần lo lắng, bọn họ không chạy được, không được cho phép tự tiện chạy liền lấy tội đào binh luận xử!”
Ta là đang lo lắng bọn họ chạy trốn sao?
“Ta hiện tại cũng không muốn quản bọn họ, vừa mới bắt đầu để cho bọn họ cãi nhau ầm ỉ cũng không quan hệ. Không làm ra tai nạn chết người là được. Bảy ngày sau ta sẽ kêu Ám Nhị Ám Tam thay phiên nhau tới dạy bọn họ .”
Tần Phong trầm mặc chốc lát, hỏi: “Thuộc hạ không rõ, Vương phi đến tột cùng muốn dùng bọn họ để làm cái gì.”
“Bọn họ có thể làm vô cùng nhiều, ám sát, thu thập tình báo, hộ vệ, lục soát, thâm nhập, ẩn núp, cứu viện, tra hỏi. Vô luận là lục chiến, thủy chiến, dã chiến hay là chiến đấu trên đường phố, chỉ có ngươi nghĩ không tới, không có bọn họ học không được.” Tần Phong cảm thấy đầu óc có chút phát mộng, cho dù là tướng sĩ Hắc Vân Kỵ bọn họ cũng không thể hiểu nhiều như vậy a, “Ám sát. . . Còn có tình báo, hộ vệ và những thứ khác không phải là ám vệ làm sao? Tại sao còn muốn huấn luyện người khác? Vương phi không hài lòng ám vệ sao?”
Diệp Ly quay đầu lại nhìn vẻ mặt hắn quấn quýt, cười nói: “Các đội ngũ kia đúng là rất tốt, nhưng ta thích có một đội ngũ không gì làm không được.”
Tần Phong suy nghĩ một chút nói: “Nếu thật sự có thể làm được, theo lời Vương phi trình độ và chiến lực của chúng ta quả thật có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.”
Diệp Ly lắc đầu, nói: “Nếu nói tinh nhuệ vốn là số ít, cùng giống như Hắc Vân Kỵ, bọn họ học được, cũng không phải là kỷ xảo đại đa số binh lính cũng có thể nắm giữ. Huống chi vốn là cũng không cần nhiều như vậy, nhiều chẳng qua là lãng phí tài nguyên mà thôi. Ngươi hẳn là nhớ được, ta chọn người đều là đọc sách biết chữ. Liền điểm này cũng không phải là đại đa số binh lính có thể đạt tới.”
Tần Phong gật đầu, trong quân đội cho dù là trong Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ như vậy, người biết chữ nhiều nhất cũng chiếm được một phần mà thôi. Tần Phong nhiều hoặc ít đã có chút hiểu ý tứ Diệp Ly rồi, Vương phi là muốn bồi dưỡng một người đám văn võ song toàn sao, chẳng qua là bồi dưỡng nhiều người như vậy rốt cuộc có ích lợi gì thì hắn trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể hiểu.
“Đúng rồi, Tần Phong.” Thời điểm gần đến cửa thành, Diệp Ly ghìm chặt ngựa lại, đánh giá Tần Phong, nói: “Ngươi vốn là thống lĩnh Hắc Vân Kỵ, có một quy củ nên biết đi?”
“Cái gì?”
“Giữ bí mật. Kinh nghiệm hôm nay nhìn qua cùng với ba tháng sau này, không có lệnh của ta không cho tiết lộ trước bất kỳ ai.”
Tần Phong không nhịn được nuốt nước miếng một cái, “Bao gồm Vương gia?”
“Bao gồm Vương gia.”
“. . . Thuộc hạ tuân lệnh.”
Trở lại Vương Phủ lúc màn đêm đã buông xuống, Tần Phong hôm nay bị một chút kích thích vừa hồi phủ liền tự mình đi tìm Ám Nhị, Ám Tam lãnh giáo. Diệp Ly trở lại trong phòng Mặc Tu Nghiêu đang cầm lấy một quyển sách ở dưới đèn đọc, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Ra khỏi thành sao?”
Diệp Ly gật đầu, xoay người đi vào rửa mặt tắm rửa, sau đó đi ra ngoài, vốn là trên bàn trống rỗng đã bày xong thức ăn nóng hổi. Tùy ý búi sơ lại mái tóc lại vẫy lui Thanh Hà, Thanh Sương hầu hạ bên cạnh, liếc Mặc Tu Nghiêu đang nhìn mình, cười nói: “Hôm nay rất rỗi rãnh sao? Lại ở trong thư phòng bận rộn. Hoàng thượng không phải là buổi sáng liền cho đòi chàng tiến cung sao?” Từ khi từ Nam Cương trở lại, hai người đều loay hoay không dứt ra được, Hoàng đế trong cung giống như là bị động kinh, mặc dù Mặc Tu Nghiêu còn không có chính thức lên trên triều, nhưng một ngày cũng không quên tuyên Mặc Tu Nghiêu tiến cung nghị sự.
“Vốn không có chuyện gì, chẳng qua bệ hạ chúng ta gần đây thích tìm thần tử nghị sự mà thôi.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói, đưa tay kéo Diệp Ly đến bên cạnh bàn, ý bảo nàng trước dùng bữa. Nhìn trên bàn tất cả đều là thức ăn mình thích ăn, Diệp Ly cảm kích đối với hắn cười một tiếng. Mặc dù còn không coi là đói nhưng là trở về nhà đã có người vì mình chuẩn bị xong thức ăn, cảm giác được nhớ thương luôn là tốt.
“Hoàng thượng chuẩn bị giao chuyện Bắc Nhung hòa thân toàn bộ cho ta xử lý.” Đợi đến Diệp Ly ăn không sai biệt lắm, Mặc Tu Nghiêu mới nói.
“Giao cho chàng?” Diệp Ly cau mày, uống xong một ngụm súp cuối cùng, kêu người ta dọn đồ xuống, khó hiểu nhìn hắn, nói: “Giao cho chàng là có ý gì?”
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Ý tứ chính là do ta toàn quyền chịu trách nhiệm, bao gồm tiếp đãi sứ giả rước dâu của Bắc Nhung, xác định đối tượng hòa thân, đặt mua đồ cưới hòa thân cùng với đưa hôn.”
Nghe Mặc Tu Nghiêu nói. . ., Diệp Ly không nhịn được hắc tuyến, “Để cho chàng nghênh đón sứ giả Bắc Nhung, còn muốn xác định đối tượng hòa thân?”
Mặc Tu Nghiêu cười nhìn nàng, “Trên thực tế chuyện xác định đối tượng hòa thân là muốn nàng làm. Cho nên mấy ngày tới nàng đại khái sẽ rất bận rộn không thể ra thành đi.”
Diệp Ly vô lực khoát khoát tay, dùng một chút trí tưởng tượng cũng biết tin tức kia vừa truyền ra sẽ gặp phải tình hình gì. Đám quyền quý trong kinh thành bọn họ người nào có nguyện ý đem nữ nhi đến cái vùng đất hoang dã Bắc Nhung kia chứ? Ngày mai chỉ sợ người tới hỏi thăm chuyện tình đạp nát cửa Định Vương phủ. Chuyện tệ nhất là nàng vẫn không thể một người cũng không chọn, nhưng vô luận chọn ai cũng tuyệt đối là chuyện đắc tội với người khác. Cho nên, Hoàng đế chính là muốn vì Định Quốc Vương phủ thêm mấy địch nhân sao?
“Bên kia có người trông nom, ta cũng không cần ngày ngày đi ra ngoài thành, nhưng chuyện hòa thân, chàng có ý kiến gì không?”
Mặc Tu Nghiêu suy tư nói: “Tâm tư Hoàng thượng ngoài sáng trong tối, ám hiệu Đại tiểu thư Hoa gia là thích hợp nhất, Thái hậu cũng là vừa ý Vinh Hoa Quận chúa hơn, nhưng Thái hậu hiện tại nói cũng không khác hơn không nói. Những người được chọn khác còn có Tam tiểu thư Liễu gia, Quận chúa Thuận Thành hầu. Nhưng bọn họ cũng không quá thu hút, chỉ sợ người Bắc Nhung sẽ không đồng ý.”
Diệp Ly cau mày nói: “Cho nên rất có thể cuối cùng người được chọn là Thiên Hương và Quận chúa Vinh Hoa? Nếu Hoàng thượng vừa ý Thiên Hương thì tại sao không tự mình hạ chỉ?”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Hắn hiện tại đang rất nhức đầu, chuyện đắc tội với người tự nhiên đều hi vọng chúng ta đi làm. Ta biết nàng và Hoa tiểu thư là bạn tốt, xóa tên nàng cũng không có cái gì. Chọn một trong mấy Quận chúa vương thất là được.”
Chỉ cần là người đều có tư tâm, Diệp Ly và Hoa Thiên Hương có quan hệ tốt, nàng tự nhiên không hy vọng Hoa Thiên Hương bị chọn đi hòa thân. Đối với chuyện lựa chọn người hòa thân như vậy bị phân đến trên tay mình, Diệp Ly vẫn không nhịn được phiền lòng nhức đầu, xử lý chuyện như vậy chọn người nào đi đều đuối lý, nàng tình nguyện ở trên chiến trường vào sinh ra tử, cũng so với xử lý những chuyện này gọn gàng hơn.
Thấy Diệp Ly cau mày, Mặc Tu Nghiêu chỉ khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Thân đang ở trong hoàng thất, được dân chúng phụng dưỡng, vô luận là hòa thân hay là chết trận sa trường cũng là mạng của bọn họ. A Ly không cần cảm thấy băn khoăn.”
Diệp Ly lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Những Quận chúa thiên kim khuê tú vương thất này cũng là nuôi ở khuê phòng nuông chiều từ bé, gả đi Bắc nhung còn không biết chịu lấy bao nhiêu khổ đây. Nếu thật là hai nước cố ý hòa thân cũng thôi đi, loại này. . . . . .” Nói rõ chính là dùng để nhất thời có lệ, hai nước riêng mình đều lòng dạ biết rõ, công chúa hòa thân căn bản không dùng được, chỉ là vật hy sinh thôi. Hai nước bất hòa nhất thời nửa khắc cũng không đánh không được, liên hôn cũng không thể nào không đánh. Chẳng qua là riêng mình cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. Diệp Ly không phải là người không có quyết đoán, nhưng nàng từ đáy lòng chán ghét loại hy sinh vô vị này.
Biết tâm tình nàng không tốt, Mặc Tu Nghiêu cũng không bàn về đề tài này nữa, cười nói: “Hôm nay ra khỏi thành làm cái gì? Nàng mượn đi tám cao thủ từ ta, lại từ bên trong Mặc gia quân Hắc Vân Kỵ cùng ám vệ triệu người, muốn làm gì? A Ly thật không muốn nói cho ta biết?”
Diệp Ly giương mắt cười yếu ớt nói: “Ta cũng còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, xem mấy tháng này có thành quả gì. Có kết quả sẽ nói cho chàng biết, vạn nhất không được sẽ trả người lại cho chàng.”
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút nói: “A Ly muốn huấn luyện một nhóm người làm cái gì sao? Mấy ám vệ bên cạnh ngươi đều huấn luyện rất tốt, thống lĩnh ám vệ hôm qua còn theo ta nói có thể hay không mời nàng huấn luyện một chút những người dưới tay hắn đấy. Nghe nói ở Vĩnh Lâm, hai ám vệ bên cạnh nàng kia giải quyết hai ám vệ bên cạnh ta?”
“Đánh lén thôi.” Diệp Ly cười nói.
“Có thể đánh lén được cũng không đơn giản.” Thân là ám vệ, bản thân cũng đã thói quen thân ở chỗ tối tùy thời đề phòng, người như vậy cũng còn có thể bị hai người đánh lén liền chứng minh thật sự bọn hắn mạnh hơn một chút.
Diệp Ly mặt nghiêng cười nói: “Chờ nhóm người này đi ra có thể để mấy người làm thị vệ cho chàng.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Ta mỏi mắt mong chờ, nếu A Ly quả nhiên huấn luyện ra một nhóm cao thủ, những người này liền làm hộ vệ cho nàng đi.”
“Vậy cũng quá lãng phí.” Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Đợi đến lúc đó chàng sẽ biết bọn họ có ích lợi gì, chớ cùng ta cướp người là được. Ta hi vọng bọn họ có thể quang minh chính đại tồn tại ở trong quân.”
Mặc Tu Nghiêu có chút kinh ngạc nhướng mày, “Ta cho là A Ly hi vọng bọn họ trở thành thế lực bí ẩn.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Bí ẩn dĩ nhiên hay là muốn bí ẩn, nhưng muốn ẩn chính là nhân số, nơi đóng quân, thực lực chân thật cùng với thân phận cặn kẽ, cũng không phải là chiến công của bọn hắn cùng với sự tồn tại của bọn họ. Nếu quả thật có thể như ta nghĩ. . ., sự hiện hữu của bọn hắn sớm muộn cũng sẽ bị biết, căn bản không thể nào giấu diếm. Ta hi vọng bọn họ có thể như tướng sĩ bình thường người có công có phần thưởng, người có năng lực được lên chức.” Hắc Vân Kỵ còn dễ nói dù gì cũng là quân đội chính quy, nghề nghiệp ám vệ này thì chút hãm hại người. Trừ số rất ít có thể lan truyền ra, trên căn bản tất cả ám vệ cả đời đều chỉ có thể là ám vệ. Không có thân phận quang minh chánh đại, không có thăng chức, không có vinh dự, không có bằng hữu thậm chí không có thành thân, sinh tử. Đại đa số người thời điểm lớn tuổi không thích hợp làm ám vệ mặc dù trong vương phủ có cung cấp nuôi dưỡng, nhưng trên căn bản tuổi cũng không nhỏ hơn phân nửa đời coi như là phá hủy. Đồng dạng như vậy, nhưng trong ám vệ Định Quốc Vương phủ lại không có xảy ra phản đồ, chỉ có thể nói người cổ đại đối với hai chữ trung nghĩa này tương đối nặng.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu trầm tư chốc lát nói: “A Ly từ vừa mới bắt đầu đã không đem mấy ám vệ bên cạnh nàng thành ám vệ mà nhìn, Ám Nhất vừa đi đến trong quân, lấy thực lực hắn ở trong ám vệ cũng được xưng tụng người nổi bật hơn người tự nhiên là chuyện sớm muộn. Ám Tứ đi Tây Lăng làm việc, Ám Nhị, Ám Tam ở lại bên cạnh nàng, nàng cũng giao một vài chuyện tình bên ngoài cho bọn họ xử lý.”
Diệp Ly cười nói: “Bọn họ vô luận năng lực hay tài trí thật ra thì đều mạnh hơn đại đa số người. Nhưng hơn phân nửa cuộc đời lại chỉ có thể ẩn núp. Ta cảm thấy được quá mức lãng phí nhân tài. Hơn nữa. . . Lòng người là loại động vật rất khó suy nghĩ, có lẽ đột nhiên có một ngày bọn họ sẽ nghĩ núp trong bóng tối rồi sao? Nếu thật là có một ngày như vậy hậu quả chỉ sợ so với hoàn toàn không có ám vệ càng thêm nghiêm trọng đi. Cho nên, bọn họ có năng lực nguyện ý để cho một mình ta sử dụng, ta tự nhiên cũng không có thể bạc đãi bọn họ. Dĩ nhiên. . . Nếu có người muốn phản bội, ta cũng sẽ không lưu tình!”
Mặc Tu Nghiêu như có điều suy nghĩ, nói: “A Ly nói quả thật có đạo lý, có điều. . . A Ly có lẽ không biết, thật ra thì rất nhiều đại gia tộc giấu diếm thế lực riêng của mình. Đặc biệt là loại giống như thiếp thân ám vệ này, biết bí mật nhiều chủ tử cho nên khống chế đều vô cùng nghiêm khắc. Có gia tộc, ám vệ biết quá nhiều cuối cùng cũng sẽ bị diệt khẩu .”
Diệp Ly nói: “Như vậy lại không sao. . . Cho ám vệ đồng dạng quân chức hoặc là những thứ cấp bậc khác, giống như trước thưởng phạt phân minh. Đợi đến sau giới hạn niên kỷ nhất định đi vào Hắc Vân Kỵ hoặc là Mặc gia quân?” Mặc Tu Nghiêu có chút mới lạ, cười nói: “A Ly nghĩ như thế nào?”
Diệp Ly nói: “Nếu như thành quả ta lần này huấn luyện hài lòng. . ., những người này giới hạn tuổi tác phục vụ hẳn là trước ba mươi lăm tuổi, sau ba mươi lăm tuổi, bọn họ sẽ được phép rời đi lấy đồng dạng cấp bậc điều vào Mặc gia quân. Dĩ nhiên nếu có năng lực khác cùng hứng thú cũng có thể suy nghĩ làm quan văn hoặc là những cái khác. Đây cũng chỉ là một cái ý nghĩ, dù sao hiện tại liền mọi người còn không có huấn luyện ra, còn có rất nhiều thời gian suy nghĩ cái vấn đề này.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Ta hiểu được, A Ly muốn vì tương lai bọn họ trải tốt đường phải không?”
Diệp Ly gật đầu, nhìn Mặc Tu Nghiêu, nghiêm mặt nói: “Ta từng nghe qua một câu nói. Quân nhân đã vì quốc gia chảy máu, không nên để cho bọn họ rơi lệ nữa. Còn có những lão binh thương binh giải ngũ kia, thật ra thì cuộc sống cũng không quá tốt. Nhưng ta hiện tại cũng không cần biết nhiều như vậy, cho nên ít nhất phải an trí tốt người dưới tay ta.” Bởi vì nàng từng chính là một quân nhân, nhưng đãi ngộ kiếp trước tốt hơn hiện tại nhiều lắm. Ở cổ đại làm lính cũng không phải là cái nghề nghiệp vinh quang gì, hảo nam không làm binh, thiết tốt không đánh đinh, rất nhiều người đầu quân chỉ là quẫn bách cùng với bất đắc dĩ thôi.
“Mặc dù không biết tại sao A Ly có những ý nghĩ này, nhưng ta sẽ từ từ suy nghĩ.” Mặc Tu Nghiêu nhìn cô gái đang trầm tư nhẹ giọng nói.