Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 62: Làm bị thương đến người nhà Bạch gia – Chết!!!

Bóng đêm lạnh lẽo, Bạch Phong Hoa lẳng lặng đứng trên nóc nhà, nhìn xuống toàn bộ kinh thành. Gió lạnh vù vù xẹt qua khuôn mặt của nàng, khiến làn da có chút đau. Bạch Phong Hoa ánh mắt như đuốc, đầu hướng về phía Khưu phủ.

Khâu Duy, sáu mươi hai tuổi, Đông Mộc kẻ duy nhất có cửu cấp chiến khí, cho tới nay ở Đông Mộc chính là lực lượng tượng trưng. Hắn là người tự cao, tự đại, ở Đông Mộc thanh danh cũng không được tốt. Hơn nữa rất háo sắc, Tiêu Tình Tình là phu nhân thứ tư của hắn, trước đó đã có ba phu nhân, bảy tiểu thiếp. Hắn đối Tiêu Tình Tình thèm nhỏ dãi từ lâu, Tiêu Tình Tình trước nay chưa bao giờ để hắn trong mắt, lúc này Tiêu Tình Tình tự động tìm đến cửa, trở thành phu nhân thứ tư của hắn.

Tứ phu nhân, tứ phu nhân… Bạch Phong Hoa nhìn Khưu phủ đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Tứ phu nhân sao, đêm nay khiến cho ngươi biến thành tử phu nhân!

Khưu phủ, hậu viện.

“Phu nhân, đến, mau cởi áo đi ngủ đi.” Khâu Duy hé ra nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tình Tình, khẩn cấp đem quần áo cởi.

“Phu quân, Bạch Phong Hoa ba ngày nữa vào kinh thành, đến lúc đó ngươi có nắm chắc đánh chết nàng sao?” Tiêu Tình Tình cười mềm mại không xương nhích lại gần, đến gần Khâu Duy hơi hơi rũ mắt xuống che giấu chán ghét trong mắt.

“Ha ha, người quái dị, làm sao có thể là đối thủ của vi phu? Đến lúc đó ta nhất định lấy đầu của nàng làm lễ vật tặng ngươi.” Khâu Duy cười ha ha, dùng sức đem Tiêu Tình Tình ôm vào trong lòng, trên cổ nàng dùng sức hôn, dâm đãng cười lớn “Phu nhân cả người đều thơm, thơm ta đều mềm.”

“Phu quân.” Tiêu Tình Tình trong ngực Khâu Duy, chấn áp trong lòng buồn nôn.

Khâu Duy cười lớn, đem Tiêu Tình Tình ôm lấy đến bên giường. Tiêu Tình Tình trên mặt cười, trong lòng là hận. Nếu không phải Bạch Phong Hoa con tiểu tiện nhân, nàng làm sao có thể bị lão già không biết xấu hổ vũ nhục, giữ lấy? Bạch Phong Hoa! Ba ngày sau chính ngày giỗ của ngươi!

“Bất quá thật là có điểm đáng tiếc, Bạch Phong Hoa nghe nói tuy xấu, nhưng tài năng quả thật không sai, mười sáu tuổi đã có bát cấp chiến khí.” Khâu Duy đem Tiêu Tình Tình đặt ở trên giường có chút tiếc hận nói.

“Phu quân! Ngươi đang nói cái gì? Ngươi chẳng lẽ quên đáp ứng chuyện của ta sao?” Tiêu Tình Tình vừa nghe, giận tím mặt, ngồi dậy, mày liễu dựng thẳng quát lạnh.

“Ai a, tâm can bảo bối.” Khâu Duy vội vàng cầm tay Tiêu Tình Tình đặt trong lòng “Ta chỉ nói mà thôi. Hơn nữa, nàng có bát cấp chiến khí, cho dù ta thu làm đồ đệ, về sau nàng trưởng thành quá nhanh, ta không thể nắm giữ, không bằng sớm đem nàng giết.”

“Vậy còn được.” Tiêu Tình Tình quyến rũ cười, lấy tay điểm điểm vào ngực Khâu Duy nói “Bất quá, giết nàng, thánh điện sẽ không nhúng tay sao?”

“Yên tâm, lánh đời gia tộc, ở phiến đại lục có ai dám chọc? Cho dù là thánh điện thánh giả, trưởng lão đều phải kiêng kị ba phần. Ta giết nàng, tuyệt đối không ai dám nói. Tốt lắm tốt lắm, bảo bối, chúng ta đi ngủ đi, ba ngày sau ta nhất định cho ngươi vừa lòng.” Khâu Duy khẩn cấp mò mẫm thân thể mềm mại Tiêu Tình Tình.

Tiêu Tình Tình nhắm mắt lại, trên mặt cười, trong lòng vô cùng thống khổ. Nến đỏ lay động, bên trong một mảnh xuân sắc.

Khâu Duy đang ở thời điểm mấu chốt, lại cảm giác sau lưng một trận sát khí đáng sợ, tiếp theo tiếng xé gió sắc bén liền vang lên. Một đạo mạnh chiến khí mẽ đáng sợ cứ như vậy tập kích tới.

Khâu Duy chấn động, hạ thân đã cương cứng, trong lòng tức giận, có người đánh lén hắn! Hơn nữa hắn còn không có nhận thấy được sự có mặt của kẻ đó, đều do hắn quá hưng phấn quên hết tất cả.

Nhưng cao thủ không hổ là cao thủ, Khâu Duy lắc mình, cầm mảnh vải quấn hạ thân quay đầu phản kích chiến khí phẫn nộ quát “Người nào? Ti bỉ vô sỉ, dám đánh lén lão phu!”

“Hì hì. . .” Một cười lạnh như băng sâu kín truyền đến “Ngươi vì sao không quan tâm tiểu phu nhân trước ?”

Khâu Duy vừa nghe, kinh hãi, thế này mới cúi đầu nhìn về phía Tiêu tình đang nằm trên giường, trên tấm thân trắng nõn một vết thương thật sâu nhìn thấy thật ghê , máu không ngừng chảy ra. Miệng vết thương theo bộ ngực kéo dài đến bụng, da thịt nát bấy, máu tí tách chảy, Tiêu Tình Tình chỉ có thở ra không hít vào.

“Phu nhân!” Khâu Duy đau lòng gầm lên, vội vàng tìm bình sứ chứa dược ở bên giường .

Bạch Phong Hoa không có lập tức hành động, chỉ lẳng lặng nhìn. Khâu Duy luống cuống tay chân cho Tiêu Tình Tình ăn một viên thuốc, máu trên người Tiêu Tình Tình chậm rãi ngừng chảy.

Bạch Phong Hoa thấy thế mới nói “Tiêu Tình Tình, ngươi nói nếu đương kim Hoàng Thượng thấy bộ dạng hiện tại của ngươi không biết sẽ có cảm giác gì? Tâm cao khí ngạo, bán nghệ không bán thân, kinh thành danh kỹ, nay ủy khuất cầu hoan ở dưới thân một lão nhân cả người đầy nếp nhăn, chậc chậc…”

Những lời Bạch Phong Hoa nói, Tiêu Tình Tình đều nghe rõ. Hô hấp đang tốt lại bị loạn, máu tươi cũng chảy ra, thương thế nghiêm trọng hơn.

“Tiểu tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta!” Khâu Duy quát một tiếng rút kiếm.

Bạch Phong Hoa nhìn Tiêu Tình Tình cười rộ lên“ Khưu lão, không cần cứ như vậy nha, phu nhân mĩ mạo của ngươi không dễ chết như vậy a. Tiêu Tình Tình, ngươi nghĩ có thể chết? Ngươi không thấy được ta chết, ngươi gấp cái gì?” Bạch Phong Hoa cũng không muốn Tiêu Tình Tình cứ như vậy chết đi, vậy thật sự rất tiện nghi ả!

Tiêu Tình Tình nghe lời Bạch Phong Hoa nói, con ngươi trừng lớn, gắt gao cắn môi, hô hấp có vẻ ổn định lại.

Khâu Duy đã cầm bảo kiếm chỉ vào Bạch Phong Hoa “Ngươi là là ai? Dám đánh lén lão phu! Lão phu hôm nay sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Nhưng không có lập tức đối phó Bạch Phong Hoa, bởi vì hắn còn mải quan tâm vết thương nghiêm trọng của Tiêu Tình Tình.

Bạch Phong Hoa cười ha ha “Như thế nào? Lão không biết xấu hổ, ngươi không phải nói muốn thu ta làm đồ đệ sao? Ta hiện tại đang đứng ở ngươi trước mặt, ngươi cư nhiên không biết?” Bạch Phong Hoa khẩu khí tràn ngập khinh thường.

Tiêu Tình Tình con ngươi trừng lớn, nàng tự nhiên là nghe ra âm thanh của Bạch Phong Hoa, nhưng diện mạo của cô gái đứng ở cửa sao không giống.

“Ngươi, ngươi là Bạch Phong Hoa?!” Khâu Duy vừa sợ vừa giận.

“Đúng, ta chính là Bạch Phong Hoa.” Bạch Phong Hoa thu liễm tươi cười, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói “Cũng là kẻ muốn lấy mạng ngươi.”

“Ngươi là Bạch Phong Hoa? Sao màu da không phải?” Khâu Duy có chút hoài nghi nhìn người trước mắt “Hơn nữa Bạch Phong Hoa không phải ba ngày sau mới đến sao?”

“Ha ha!” Bạch Phong Hoa cũng không giải thích, chính là ngửa đầu ha ha cười, rút kiếm chém ra chiến khí bàng bạc như trút xuống, nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng.

Khâu Duy kinh hãi, giơ kiếm đón đỡ, cả người cũng phóng ra chiến khí, bảo vệ Tiêu Tình Tình còn nằm trên giường .

Toàn bộ phòng ngủ đều tràn ngập chiến khí bàng bạc đáng sợ, đầu tiên kẽo kẹt tiếng vang theo chung quanh truyền đến, sắc mặt Khâu Duy trong phúc chốc biến đổi khó nhìn, ngay sau đó một tiếng nổ, phòng ngủ rốt cuộc không chịu nổi sụp xuống. Bùm bùm không dứt, trong yên tĩnh bóng đêm phá lệ chói tai, toàn bộ phòng ngủ sụp. Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng lui về phía sau, phi thân đi.

“Con chuột nhắt đứng lại!” Khâu Duy chỉ cảm thấy máu trào lên não, những năm gần đây lần đầu tiên có người khiến cho hắn chật vật như thế! Nếu bình thường, tuyệt đối không có khả năng bị người đánh lén sau lưng, con chuột nhắt không biết liêm sỉ này cư nhiên ở thời gian hắn đang giao hoan mà đánh lén hắn! Thật đáng giận đến cực điểm !

Khâu Duy vốn định lập tức đuổi theo, nhưng dừng lại tìm một đan dược cho Tiêu Tình Tình ăn, sau đó mới vội vàng chụp kiện áo khoác đuổi theo.

Cũng không biết hắn cho Tiêu Tình Tình ăn thuốc gì, Tiêu Tình Tình miệng vết thương rất nhanh ngừng chảy máu, hô hấp dần dần vững vàng, cũng kinh động người Khưu phủ. Rất nhanh, Tiểu Cúc liền vọt lại đây, nàng nhìn trước mắt một mảnh đống hỗn độn, bối rối kêu to “Tiểu thư, tiểu thư,…” Cuối cùng tìm được Tiêu Tình Tình trần như nhộng ở trên giường , Tiêu Tình Tình hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, trên người nàng miệng vết thương nhìn thấy ghê người.

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?” Tiểu cúc kêu sợ hãi tìm quần áo cho Tiêu Tình Tình, con ngươi Tiêu Tình Tình lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Bạch Phong Hoa lui đến hậu viên Khưu phủ, tay nắm chặt bảo kiếm, trên mặt lạnh như băng tàn khốc tươi cười chờ Khâu Duy đuổi đến đây, do thẹn quá thành giận hắn đã bất chấp trong lòng chỉ có một ý niệm nhất định phải đem cô gái trước mắt bầm thây vạn đoạn, mới có thể giải trong lòng mối hận.

“Khâu Duy, ngươi đã quá già, thân thể còn tốt sao? Cưới Tiêu Tình Tình tuổi trẻ sung sức, ngươi chịu được sao? Nàng không đem ngươi vắt sạch? Vắt sạch xong sẽ đi tìm nam nhân khác ư?” Bạch Phong Hoa đứng trong viện, thanh âm lại lớn làm toàn bộ Khưu phủ nghe. Bao gồm tại phòng ngủ bị sập , Tiêu Tình Tình cùng Tiểu Cúc cũng nghe rõ. Tiêu Tình Tình giận cả người phát run, thật vất vả vững vàng hô hấp kiềm vội xúc động, khóe miệng lại chậm rãi chảy ra máu tươi.

“Câm mồm! đồ tiện nhân.” Khâu Duy đã hoàn toàn bị chọc giận, vũ nhục này hắn chưa từng chịu qua? Hắn cầm trong tay bảo kiếm, toàn thân chiến khí bao quanh , gắt gao nhìn vẻ mặt giễu cợt của Bạch Phong Hoa, tung sát chiêu về phía Bạch Phong Hoa.

“Rốt cuộc ai tiện, ha ha, qua tuổi sáu mươi sắc tâm còn không thay đổi.” Bạch Phong Hoa cười ha ha, lời nói càng ngày càng độc, nhưng tuyệt không dám thả lỏng, hết sức chăm chú nhìn Khâu Duy. Khâu Duy có cửu cấp chiến khí , vô luận là thực lực lẫn kinh nghiệm đều vượt xa mình, muốn giết hắn, quả thực là không có khả năng. Cho nên Bạch Phong Hoa mới lựa chọn thời gian đánh lén, hiện tại dùng một ít ngôn ngữ kích thích hắn, làm cho hắn bị phân tâm, không thể phát huy thực lực vốn có.

“Rốt cuộc là ai phái ngươi tới đánh lén ta?” Khâu Duy nghiến răng nghiến lợi. Cô gái tuổi nhỏ, mà có thủ đoạn ti bỉ xấu xa đánh lén hắn, nhất định sau lưng có người sai khiến!

“Ngươi nói ngươi đều hơn sáu mươi, cưới nhiều phu nhân và tiểu thiếp như vậy, như thế nào không có người nào sinh cho ngươi đứa nhỏ nào. Là ai có vấn đề, người sáng suốt vừa thấy là biết a.” Bạch Phong Hoa không để ý đến Khâu Duy, liều mạng phóng trong cơ thể toàn bộ chiến khí đề phòng, trên mặt càng ác độc châm chọc.

Bạch Phong Hoa nói, cách đó không xa bọn hạ nhân sắc mặt tất cả đều trắng. Cô gái cố tình đâm trúng chỗ đau Khâu Duy. Khâu Duy nhiều năm qua, vẫn không có con nối dòng. Ngay từ đầu hắn tưởng là do phu nhân, nhưng liên tục lấy mấy người phụ nhân sau, hắn rốt cục hiểu được vấn đề là ở mình. Đó cũng là điều hắn kiêng kị nhất chuyện, hôm nay lại bị cô gái có dung mạo xấu xí này nói ra.

“Đi tìm chết!” Khâu Duy rốt cuộc khống chế không được nội tâm tức giận, phẫn nộ rít gào, trong tay bảo kiếm bỗng nhiên nở rộ vô cùng chói mắt bạch quang, đem sân u ám chiếu sáng. Hắn giống như mãnh hổ không muốn sống , hung ác hướng về phía Bạch Phong Hoa xông đến, trong tay bảo kiếm tích tụ toàn bộ sức mạnh, muốn đem Bạch Phong Hoa chém thành hai đoạn.

Bạch Phong Hoa động một đạo tàn ảnh, nàng cấp tốc tránh. Một kiếm của Khâu Duy nàng hiểu mình căn bản không thể ngăn.

Xuy một tiếng, Bạch Phong Hoa ống tay áo tung bay phân tán ở giữa không trung. Nàng tuy tránh thoát, nhưng vẫn bị trầy da, ống tay áo cũng bị cắt. Khâu Duy tâm trí cực độ hỗn loạn, nên không có phát huy ra toàn bộ thực lực.

“Khâu Duy, ngươi muốn biết ta là ai sao? Ngươi muốn biết là ai sai ta tới giết ngươi sao?” Bạch Phong Hoa đứng ở đầu tường lạnh lùng nhìn Khâu Duy.

Khâu Duy hơi hơi ngưng một chút, Bạch Phong Hoa lợi dụng xoay người nhanh chóng bay ra bên ngoài.

Bị lừa! Khâu Duy trong lòng trầm xuống, tiếp theo là nổi giận. Cô gái cư nhiên phân tán lực chú ý của hắn để chạy! Đêm nay thật là vũ nhục lớn trong đời hắn, làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng! Nhất định phải bắt nàng, ngược đãi nàng, lăng trì nàng, cho chó ăn!

Khâu Duy vừa vội vừa tức, liều mạng phóng chiến khí, đem chiến khí tập trung dưới chân, nổi điên đuổi theo. Kia kiều nhỏ bóng dáng càng ngày càng gần, Khâu Duy trong lòng càng kích động. Dương bảo kiếm chém ra màu trắng chiến khí như một đạo quang khổng lồ , hung ác đánh về phía cô gái đang có vẻ mệt mỏi. Phốc trầm đục phía trước thét lớn, thân hình nho nhỏ thẳng tắp rơi xuống.

Khâu Duy mừng như điên, đâm trúng! Cô gái thực lực tuy không kém, nhưng tuyệt đối cũng không phải đối thủ của mình, bắt được nhất định phải nghiêm khảo, nhất định phải phát tiết mối hận. Khâu Duy vừa chuẩn bị nhảy xuống đi đến bóng dáng không ngờ bóng dáng lại động, cô gái đứng lên lại liều mạng chạy trốn, chính lúc này động tác rõ ràng chậm rất nhiều.

“Ha ha. . .” Khâu Duy nở nụ cười càn nở , giãy giụa mà thôi, nếu cô gái có nghị lực thế thì mình liền bồi nàng chơi đùa!

Khâu Duy không lập tức đuổi theo, mà ở phía sau không ngừng công kích, cường đại chiến khí không ngừng đánh úp về bóng dáng phía trước. Thân ảnh bắt đầu còn có vẻ chậm nhưng càng về sau động tác lại càng thêm chậm chạp. Khâu Duy trong lòng mừng như điên cường hãn chiến khí không ngừng đánh vào xung quanh cô gái phát ra tiếng nổ mạnh. Rất nhiều kiến trúc cứ như vậy tai bay vạ gió, toàn bộ kinh thành đều chấn động. Tại kinh thành, nhóm cường giả cảm nhận cỗ cuồng bạo hơi thở. Bọn họ đều hướng bên này chạy tới, tưởng xem rốt cuộc là loại người nào ở trong này đánh nhau xuất ra đáng sợ chiến khí. Rất nhanh, cư dân kinh thành cũng bị bừng tỉnh, không ít người hướng bóng đêm nhìn, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Cường giả vây xem kinh hô vì có người cùng Khâu Duy giao thủ, toàn bộ kinh thành đều sôi trào. Cư nhiên có người dám đánh nhau với Khâu Duy. Mông lung đèn lồng, mọi người dần dần thấy rõ là Khâu Duy đuổi giết một kiều nhỏ bóng dáng. Những người này không ai dám tới gần, sợ ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chịu trận’ đều ở rất xa nhìn lại.

Khâu Duy bảo kiếm bạch quang bắn ra bốn phía, đem chung quanh chiếu sáng như bình minh, mọi người đều nhìn thấy, Khâu Duy một bộ hổn hển, ra tay không có kết cấu, chính là liều mạng đuổi theo bóng dáng phía trước.

Cường giả ánh mắt tự nhiên là không giống người thường, đều sâu sắc phát hiện Khâu Duy truy đuổi là một cô gái, cô gái bị thương không nhẹ, nhưng lại luôn ở lúc Khâu Duy trong nháy mắt sắp đuổi tới lại trốn thoát được. Hai người, trên các nóc nhà tại kinh thành lên lên xuống xuống một trước một sau.

Hoàng Thượng An Thiếu Hiên cũng bị tiếng vang kinh động, hắn khoác trên người kiện áo choàng bay lên chỗ cao nhất của cung điện nhìn quanh toàn kinh thành. Mông lung, hắn cũng thấy một lớn một nhỏ trước sau truy đuổi, mà phía trước nho nhỏ bóng dáng rất quen thuộc! Hoàng Thượng nháy mắt tim đã thu nhỏ, là nàng, nàng thật sự đi trêu chọc Khâu Duy. Hiện tại, nàng bị vây ở hoàn cảnh xấu sao? Phải làm như thế nào cho phải đây?

Hoàng Thượng lo lắng, lại thấy Khâu Duy nháy mắt phóng ra một đạo màu trắng chói mắt chiến khí, hung ác đánh úp về phía nho nhỏ bóng dáng. An Thiếu Hiên tim nháy mắt vọt tới cổ họng. Chiến khí cơ hồ đem kinh thành chiếu sáng, chiến khí cửu cấp cường giả quả nhiên là bất đồng. Có người ngừng lại hô hấp, Khâu Duy một đao chiến khí chỉ sợ là toàn lực, mà phía trước cô gái là ‘Chạy trời không khỏi nắng’. Ngay tại mọi người đều cho rằng cô gái chết chắc thì dị biến nổi lên.

Cô gái bỗng nhiên dừng lại xoay người, đón chiếm khí đáng sợ đang đến. Nàng muốn chết sao? Một khắc, mọi người đều có ý niệm này trong đầu!

Khâu Duy đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt lộ tươi cười dữ tợn , cô gái muốn chết? Vậy đi tìm chết đi, bất quá thi thể nàng mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Tóc, tai, chân đều cắt bỏ. Ha ha ha…. Khâu Duy giờ khắc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, cô gái trong mắt hắn đã là một xác chết.

Bàng bạc chiến khí đem bầu trời sáng bừng, đang chuẩn bị xuyên qua cơ thể cô gái thì đã thấy cô gái cầm bảo kiếm phát ra chiến khí ở không trung vẽ một màu trắng hào quang, tay trái dùng sức đem tay phải cầm kiếm đánh ra, bảo kiếm nhưng không có bị nàng ném đi, mà đem vừa rồi bảo kiếm vẽ ra nháy mắt biến thành một lốc xoáy. Khi chiến khí đáng sợ của Khâu Duy tiếp xúc với lốc xoáy cư nhiên chuyển hướng cấp tốc hung mãnh đánh úp về phía Khâu Duy!

Khâu Duy sợ hãi cũng đã muộn. Cái gì kêu gieo gió gặt bão, hôm nay mọi người rốt cục được mở nhãn giới. Đáng sợ chiến khí cứ như vậy tập kích Khâu Duy, bao phủ lấy hắn. Ầm vang tận mây xanh, bạch sắc quang mang phóng lên cao, rất xa giống sao trên trời.

Bạch quang biến mất, Khâu Duy thân mình giống một miếng vải rách rơi xuống. Bạch Phong Hoa một vệt bóng dáng đuổi theo. Khâu Duy toàn lực phóng nhất kích, lại ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng nhận lại nhất kích, hậu quả không cần nói cũng biết.

Bạch Phong Hoa đứng trước Khâu Duy, Khâu Duy đã hấp hối, hắn trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, đứt quãng suy yếu hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Bạch Phong Hoa.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, cúi đầu phun ra này ba chữ.

Khâu Duy đồng tử co rút nhanh, giờ khắc này hắn rốt cục tin trước mắt mình chính là Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa không chút do dự giơ lên bảo kiếm, chuẩn bị đâm vào ngực Khâu Duy. Khâu Duy dùng hết toàn thân khí lực gầm nhẹ “Không, van cầu ngươi, không nên, ta sẽ cho ngươi tất cả ngươi muốn…”

“Đổi lại, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?” động tác trên tay Bạch Phong Hoa hơi hơi ngưng một chút, cười lạnh hỏi.

Khâu Duy ngẩn ra, chợt hiểu được người trước mắt vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua hắn. “Bạch Phong Hoa, ngươi dám giết ta? Ngươi có biết lánh đời gia tộc?” Khâu Duy ánh mắt lộ ra hung quang, khóe miệng máu tươi không ngừng chảy ra.

Bạch Phong Hoa nghe được lánh đời gia tộc động tác ngừng lại.

Khâu Duy lộ ra đắc ý, hắn biết, chỉ cần nói ra, tại đại lục này không ai dám động hắn “Bạch Phong Hoa, ngươi nếu dám giết ta, lánh đời gia tộc bằng hữu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ngay tại Khâu Duy đắc ý, Bạch Phong Hoa lại hơi hơi xoay người, thanh âm âm lãnh đến cực điểm “Khâu Duy, trước khi ngươi chết, ta nói cho ngươi một câu.”

“Cái gì? Ngươi can đảm…?!” Khâu Duy kinh ngạc trừng lớn mắt, Bạch Phong Hoa ý tứ là muốn giết hắn sao, chẳng lẽ nàng không biết lánh đời gia tộc tồn tại sao?”Bạch Phong Hoa, ngươi chẳng lẽ không biết lánh đời gia tộc là…”

“Làm bị thương người nhà Bạch gia, kết cục chỉ có một, đó là chết!” Bạch Phong Hoa thanh âm không có gợn sóng, lạnh lẽo nói xong, một kiếm hung hăng đâm vào ngực Khâu Duy lại đem chiến khí nhồi vào ngực hắn, oanh nội tạng, xác nhận giết chết Khâu Duy mới thu hồi bảo kiếm.

Khâu Duy chết hai mắt trợn lên, trong mắt tràn đầy không thể tin, kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt vọng… Thân là một thế hệ cao thủ, hắn, hôm nay cứ như vậy chết, chết như thế nghẹn khuất. Tuy Bạch Phong Hoa giết hắn, là lợi dụng ưu thế, nhưng sự thật hắn đã chết, mà Bạch Phong Hoa còn sống!

Gió lạnh thổi qua, mở ra trên người hắn duy nhất nhất y bào, lộ ra thân thể nhiều nếp nhăn. Dưới thân máu tươi giàn giụa, rất nhanh liền đọng biến đen. Ngực bị nổ tung vô cùng thê thảm.

Bạch Phong Hoa đem bảo kiếm thu, khóe miệng mới chậm rãi chảy ra một vết máu. Chiến kỹ kia, nàng còn không có hoàn toàn nắm giữ, vừa rồi là cường chống xoay Càn Khôn chiến khí. Nhưng không đem hết lực Khâu Duy trả lại,còn một phần nàng phải nhận. Chiến kỹ, là nàng ở thư phòng Bạch gia phát hiện. Kia quyển sách rách mướp, trang giấy biến vàng, giấy đã bị chuột gặm. Mặt trên ghi lại chiến kỹ quả thật Bạch Phong Hoa chưa bao giờ gặp qua. Bạch Phong Hoa vừa rồi xuất chiêu, gọi xoay chuyển Càn Khôn là chiêu chết, chỉ dùng khi thật sự nguy hiểm. Xem đúng thời cơ, lợi dụng chiến khí của mình, làm thành một loại lốc xoáy, đem sức mạnh địch trả lai. Nàng vốn không có hoàn toàn nắm giữ, vừa rồi lại mạnh mẽ sử dụng, hậu quả trừ bỏ thừa nhận một phần công lực của Khâu Duy còn có kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng.

Không nhiều lưu luyến, trước khi nhóm cường giả đến Bạch Phong Hoa đã biến mất trong màn đêm.

“Nàng làm được, nàng thật sự làm được…” Hoàng Thượng An Thiếu Hiên vẫn đứng chỗ cao nhất hoàng cung, thật lâu không có rời đi, tay hơi hơi run run. Nàng thật sự làm được, thật sự đem thực lực cao hơn nàng là Khâu Duy giết chết.

Bạch Phong Hoa vội vàng đi trong bóng đêm, xử lý Khâu Duy xong, nhưng Tiêu Tình Tình tuyệt đối không thể giữ! Nữ nhân kia, tâm địa độc ác, thủ đoạn cũng không đơn giản. Không chỉ muốn nàng chết, hơn nữa muốn nàng chết rất khó xem!

Bạch Phong Hoa lấy ra một viên đan dược trị liệu nội thương, trực tiếp nuốt xuống, trong cơ thể chậm rãi có một cỗ máy sưởi bắt đầu chạy toàn thân. Nàng lặng yên không một tiếng động vào Khưu phủ, Khưu phủ đã không còn hỗn loạn, bọn hạ nhân dọn dẹp đâu vào đấy gọn ngàng . Bọn họ, còn không biết chủ nhân đã chết oan chết uổng. Rước lấy một cái chết nghẹn khuất, một cái chết khó xem nhất .

“Tiểu thư, không cần lo lắng, lão gia nhất định lấy được đầu tiểu tiện nhân trở về. Lão gia có cửu cấp chiến khí a, người nghe ầm vang đó không , nhất định là lão gia đã giết tiểu tiện nhân.” Thanh âm là của nha hoàn, Tiểu Cúc.

Tiêu Tình Tình nằm ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, Tiểu Cúc ôn nhu lau mồ hôi lạnh an ủi “Tiểu thư, ngươi chịu đựng. Chờ lão gia trở về thì tốt rồi, lão gia có linh đan diệu dược nhiều như vậy, lại thương ngươi, tuyệt đối không cho để người lưu lại vết sẹo.”

“Thật sự là tri kỷ nha hoàn tốt.” Một thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên tại trong phòng.

Tiêu Tình Tình con ngươi lập tức tràn đầy sợ hãi cùng không thể tin. Đây là Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa xuất hiện ở trong này, như vậy nghĩa là người kia thất bại sao?

Tiểu Cúc còn chưa tới kịp đứng dậy quay đầu, bảo kiếm sắc bén cứ như vậy trực tiếp đâm xuyên qua ngực của nàng. Xích một tiếng, Tiểu Cúc ngực phun ra máu tươi bắn tung tóe lên mặt Tiêu Tình Tình. Tiểu Cúc không kịp la một tiếng đã ngã xuống.

Bạch Phong Hoa thu hồi bảo kiếm, cười lạnh nhìn vẻ mặt phẫn nộ Tiêu Tình Tình. “Chậc chậc, ngươi cũng biết đau lòng? Nha hoàn này đối với ngươi mà nói nguyên lai trọng yếu như vậy a?” Bạch Phong Hoa cười lạnh “Tiêu Tình Tình, ngươi nói ngươi tiếp tục làm danh kỹ không tốt, không muốn tiếp tục được bao cỏ cưng chiều, cuối cùng chọn một người để ngả, cả đời cao hứng sống thật tốt. Nhưng ngươi lại muốn gây chuyện, làm bị thương người nhà của ta.”

“Bạch… Bạch Phong Hoa…” Tiêu Tình Tình cố hết sức phun ra, con ngươi cừu hận nói không nên lời .

“Ta không quên nói cho ngươi, làm bị thương người Bạch gia, kết quả chỉ có hai.” Bạch Phong Hoa con ngươi lóe ánh sáng lạnh yêu dã “Một là chết. Như Khâu Duy.”

Tiêu Tình Tình cả người đều run run, nói không nên lời rốt cuộc là giận hay là sợ. Tuy đã đoán được Khâu Duy bị giết, nhưng từ Bạch Phong Hoa nói ra thì lại hoàn toàn không giống.

“Hai là…” Bạch Phong Hoa dừng một chút, bỗng nhiên trên mặt nở rộ tươi cười sáng lạn “Chính là chết rất khó xem.”

Bạch Phong Hoa nói xong, đã nâng kiếm! Tiêu Tình Tình chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau nhức, sau đó một dòng chất lỏng ấm áp liền bao trùm toàn bộ mặt.

“A. . . A. . .” Tiêu Tình Tình há to mồm phát ra âm thanh khan khàn, vươn tay muốn sờ mặt mình, lại không dám sờ. Giờ khắc này, nàng biết, mặt mình hoàn toàn bị hủy, khuôn mặt kêu ngạo của mình hoàn toàn bị hủy. Cho dù Bạch Phong Hoa hôm nay không giết nàng, nàng cũng không có khả năng lại dùng khuôn mặt làm công cụ, lại đi tìm người giúp nàng đối phó Bạch Phong Hoa.

Nhưng câu tiếp theo của Bạch Phong Hoa trực tiếp làm cho Tiêu Tình Tình cả người lạnh như băng.

“Ngươi nói, ngươi hiện tại cái dạng này, làm cho đương kim Hoàng Thượng nhìn đến, sẽ như thế nào đâu?” Bạch Phong Hoa ha ha cười, vươn tay cầm cánh tay Tiêu Tình Tình tha ra ngoài.

“Không. . . Không. . . Bạch Phong Hoa, ngươi súc sinh…” Tiêu Tình Tình không để ý miệng vết thương, liều mạng giãy giụa, dùng hết khí lực toàn thân rống ra.

“Đáng tiếc a, ngươi còn không so được với súc sinh.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười nhìn Tiêu Tình Tình thản nhiên nói “Trước kia ta còn đồng tình ngươi, yêu một người không nên yêu. Sau ta mới biết được, ngươi quả thật yêu một cái vĩnh viễn cũng không chiếm được, nhận hết khuất nhục cùng tra tấn, ở nhục nhã chết đi. Ngươi là rác…”

Tiêu Tình Tình giãy giụa, khóc, nàng không cần, nàng chết cũng không cần bộ dáng này bị đưa đên trước mặt người kia. Tuyệt đối không cần.

“Tự kết thúc hay vẫn là ta mang ngươi đi gặp hắn?” Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt dữ tợn Tiêu Tình Tình. Nữ nhân này trước kia còn cảm thấy nàng đáng thương, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy nàng thật đáng khinh. Nhưng nàng như cũ không nghĩ sẽ đem nàng đưa đến gặp An Thiếu Hiên, không phải là lòng dạ nữ nhân mềm yếu, mà là không đành lòng lợi dụng An Thiếu Hiên. Tuy mang nữ nhân đến trước mặt hắn, xác thực sẽ làm nàng thống khổ, nhưng An Thiếu Hiên cũng sẽ không vui vẻ gì. Cho nên Bạch Phong Hoa mới hỏi ra một câu.

“Ta tuyệt đối… Không cần… Thấy hắn…” Tiêu Tình Tình trên mặt mơ hồ một mảnh máu cùng nước mắt hỗn hợp.

Bạch Phong Hoa buông ra Tiêu Tình Tình, chỉ biết nàng sẽ lựa chọn tự sát. Bạch Phong Hoa đi đến ngăn tủ, đem chủy thủ ném tới Tiêu Tình Tình, lạnh lùng nói “Nhanh chút, ta còn bận nhiều việc.”

Tiêu Tình Tình run run cầm chủy thủ lên, cố hết sức đứng lên, nhìn xác chết của Tiểu Cúc, lại nhìn trong tay chủy thủ, phát cuồng vung chủy thủ hướng Bạch Phong Hoa đâm tới, Bạch Phong Hoa sắc mặt bình tĩnh, rút kiếm ra đâm xuyên qua ngực Tiêu Tình Tình, không thèm liếc mắt một cái, xoay người rời đi.

Hôm sau, toàn bộ Đông Mộc đều sôi trào, rung động, mọi người đều điên cuồng truyền một tin tức.Đông Mộc người mạnh nhất, có cửu cấp chiến khí Khưu lão-Khâu Duy đêm qua chết oan chết uổng! Hơn nữa là bị một có gái thực lực yếu hơn hắn giết chết! Cô gái chiến kỹ không ai gặp qua, không ai nghe qua.

Giết chết Đông Mộc người mạnh nhất, cứ như vậy chết, một cái chết tức tưởi. Nghe nói thi thể của hắn áo rách quần manh, chật vật không chịu nổi. Cô gái là một bí ẩn.

Khâu Duy ngã xuống còn chưa kịp làm cho Đông Mộc dân sợ hãi, tin tức tốt liền truyền đến. Đương kim hoàng đế chiến khí đột phá bát cấp! Trở thành hoàng đế mạnh nhất từ trước tới nay. Thánh điện phái tới trời tru thánh giả cũng sắp tới Đông Mộc kinh thành, là cô gái thiên tài có bát cấp chiến khí, Bạch Phong Hoa.

Bên ngoài mưa gió, Bạch Phong Hoa lại bình yên ở trong phòng dưỡng thương.

“Ngươi đứa nhỏ chết bầm này, cư nhiên làm chuyện nguy hiểm như vậy!” Bạch lão gia tử lông mi dựng thẳng, cái mũi phun khí, trách cứ kẻ có vẻ mặt thích ý đang ăn đồ ăn vặt Bạch Phong Hoa.

“Vẫn là ở nhà tốt hơn.” Bạch Phong Hoa làm như không nhìn thấy, thích ý híp mắt, giương miệng, chờ Tiết Nhu Nhi tiếp tục đút đồ ăn vặt.

“Tức chết ta, ngươi đứa nhỏ chết tiệt, rốt cuộc có nghe ta nói không?” Bạch lão gia tử tức giận giơ chân.

“Gia gia, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì a. Cái gì cái gì cô gái, cái gì cái gì Khâu Duy?” Bạch Phong Hoa ánh mắt cũng chưa nhìn, thuận miệng nói dối.

“Ngươi, ngươi cái đứa nhỏ bất hiếu!” Bạch lão gia tử giận đủ ha “Khụ, khụ… Tức chết ta.” Bạch lão gia tử kịch liệt ho khan, chẳng qua, ho khan, tựa hồ có vẻ giả bộ a.

“Cha, tốt lắm, ngươi đừng nói Phong Hoa. Ngươi cũng đừng làm bộ ho khan, Phong Hoa tối hôm qua đã cho người ăn thuốc trị thương tốt nhất rồi, cũng đừng diễn.” Bạch Hận Thủy cười tủm tỉm nói.

“Ngươi, đứa con bất hiếu, hùa theo nàng, ngươi có biết hay không rất nguy hiểm? Khâu Duy có lánh đời gia tộc bằng hữu, nếu là bị người ta biết, hậu qua không chịu nổi.” Bạch lão gia tử không diễn ho khan, lo lắng nói.

“Yên tâm, đêm qua không ai biết là ta. Trừ bọn ngươi ra.” Bạch Phong Hoa cười hì hì nói xong “Mỗi người đều biết trời tru sứ giả hai ngày sau mới đến, hơn nữa đêm qua cô gái màu da thực bình thường.”

“Đúng vậy, cha, ngươi đừng lo lắng, không có việc gì, Phong Hoa làm việc luôn luôn có chừng mực.” Bạch Hận Thủy tiếp tục hát đệm “Còn có Khâu Duy là trừng phạt đúng tội, theo hắn nói lánh đời gia tộc bằng hữu. Bất quá là một chi nhỏ mà thôi.”

“Ha ha…” Bạch Phong Hoa nghe những lời này của phụ thân thật vui vẻ. Giống như nói tam cô cậu dì đứa nhỏ a, như thế nào trước kia không nhìn ra cũ kỹ phụ thân kỳ thật hài hước.

“Còn cười! Dưỡng thương cho ta! Đến lúc Tế thiên đừng cho người nhìn ra trên người ngươi có thương tích.” Bạch lão gia tử xem thường, tức giận nói. Hắn rốt cục đầu hàng, không nói.

Bạch Phong Hoa hì hì cười, hướng Bạch Hận Thủy chớp mắt vài cái, Bạch Hận Thủy cư nhiên cũng hồi lễ ánh mắt, thiếu chút nữa làm cho Bạch Phong Hoa bị sặc thức ăn. Nguyên lai lão cha cũng thực phúc hắc a…

Thương tích của Bạch lão gia tử cùng Tiết Nhu Nhi đều được Bạch Phong Hoa cấp đan dược điều trị tốt, hai ngày sau, thị vệ cùng xe ngựa của Bạch Phong Hoa đúng hạn tới, Bạch Phong Hoa lặng lẽ hội hợp.

Tế thiên phi thường thuận lợi, rất nhiều quyền quý đều tranh nhau gặp Bạch Phong Hoa, cùng nàng bắt chuyện, Bạch Phong Hoa tâm tình tốt toàn bộ mỉm cười mà chống đỡ. Trong lúc, Bạch Phong Hoa cùng Hoàng Thượng An Thiếu Hiên nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói.

Thăm người nhà, giải quyết phiền toái, tiêu trừ hậu hoạn, giúp An Thiếu Hiên chiến khí tăng tới bát cấp, Bạch Phong Hoa lần này vừa lòng mà về. Đem một điều bí ẩn để lại cho kinh thành, một đêm rốt cuộc là ai giết Khâu Duy?

Tế thiên xong, Bạch Phong Hoa hồi phủ, trừ Bạch gia tới đưa tiễn, Hoàng Thượng An Thiếu Hiên cũng đến. Cùng mọi người nói lời từ biệt, Bạch Phong Hoa ở ánh mắt luyến tiếc lên xe ngựa, như vậy rời đi.

Tiểu Thúy khóc như mưa, vẫy vẫy khăn tay nói lời từ biệt. Tiết Nhu Nhi chăm chăm nhìn xe ngựa ngày càng xa, hai mắt rưng rưng.

“Tốt lắm phu nhân, đừng khóc, làm cho người ta nhìn thấy chê cười a.” Bạch Hận Thủy nhỏ giọng khuyên giải an ủi.

“Ai khóc, ngươi mới khóc, ta không khóc!” Tiết Nhu Nhi hít vào, không thừa nhận.

“Được được, là ta khóc, là ta khóc.” Bạch Hận Thủy cười gật, ánh mắt lại nhìn xe ngựa càng xa. Phong Hoa, thật sự trưởng thành…

Hoàng Thượng An Thiếu Hiên nhìn xe ngựa đi xa , vươn tay nhẹ nhàng đè lại ngực, Bạch Phong Hoa, ta tuyệt đối sẽ không phụ sự dụng tâm của ngươi. Ta sẽ trở nên mạnh, dùng sức mạnh của mình bảo hộ Bạch gia, bảo hộ Đông Mộc.

Bạch Phong Hoa híp hai mắt, ngồi trong xe ngựa, miệng ăn đồ ăn vặt mà Tiểu Thúy cùng Tiết Nhu Nhi chuẩn bị cho nàng, tâm tình thật tốt.

Đã được bốn ngày, hôm nay xe ngựa đi vào đoạn đường hẻo lánh, vào sâu trong rừng cây, trên đường gồ ghề, không bằng phẳng, xóc nảy Bạch Phong Hoa tâm tình có chút khó chịu. Nếu nàng tự mình cưỡi ngựa, chắc sẽ không bị hành thế này.

Bạch Phong Hoa định mở miệng nói, xe ngựa ngừng lại. Một thị vệ nhẹ nhàng gõ cửa xe Bạch Phong Hoa.

“Chuyện gì a?” Bạch Phong Hoa có chút khó chịu nhô đầu ra.

“Bẩm báo đại nhân, phía trước tựa hồ có người đánh nhau, chúng ta có tương trợ hay không…” Thị vệ trầm giọng hỏi .

“Nhiều chuyện, vòng qua, không liên quan chuyện của chúng ta nhúng vào làm gì?” Bạch Phong Hoa không kiên nhẫn vẫy tay “Vòng qua.” Quả nhiên, mơ hồ nghe phía trước truyền đến đánh nhau.

“Nhưng mà, nơi này chỉ có một con đường…” Thị vệ đối với quyết định của Bạch Phong Hoa có chút cứng lưỡi, nhưng vẫn thật cẩn thận nói ra tình hình thực tế.

“Đi xem, xem bên nào chiếm ưu thế, liền giúp bên đó. Đánh xong chạy nhanh.” Bạch Phong Hoa vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ có lệ nói thị vệ, liền rụt trở về.

Không phải chứ?! Thị vệ mở to hai mắt nhìn, có cách xử lý sự tình này sao?

Nhưng chờ xe ngựa Bạch Phong Hoa đi tới, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy. Bởi vì người hai bên đánh nhau, có nhóm ăn mặc thoạt nhìn hơi quen mắt. Quần áo giống Chu Tước thánh điện, nhưng màu sắc không giống, là màu trắng!

Thanh Long thánh điện quần áo màu xanh, Chu Tước thánh điện quần áo màu đỏ, Huyền Vũ thánh điện quần áo nâu, mà Bạch Hổ thánh điện quần áo là màu trắng!

Những người này là tới từ Bạch Hổ thánh điện! Vì sao xuất hiện ở biên giới Đông Mộc?

“Di, Chu Tước thánh điện? Thực khéo a, trong xe ngựa có phải là một mỹ nữ không a? Đi ra chào hỏi một chút a.” Một thanh âm trong sáng lại theo chút trêu tức từ trên cây truyền đến.

Rõ ràng, kẻ này không tham gia đánh nhau, chỉ là ở trên cây nhàn nhã xem đấu.

Là ai?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất