Thọ Hết Đèn Tắt, Ngươi Theo Ta Nói Đây Là Nhân Sinh Mô Phỏng?

Chương 34: Ba năm kỳ hạn đã điểm...

Chương 34: Ba năm kỳ hạn đã điểm...
... ...
Lại thêm hai năm nữa trôi qua.
"Bắc Minh Thần Công" của Phương Hàn luyện càng phát ra thuần thục, tinh luyện hơn xưa.
Một thân "Bắc Minh Chân Khí" cũng từng bước tràn đầy, lớn mạnh không ngừng.
Chẳng có gì đáng mừng, nhưng cũng không nhanh không chậm, cứ thế chậm rãi cường thịnh.
"Lăng Ba Vi Bộ" cũng đã thành công luyện thành, thân pháp đằng na di chuyển, né tránh khinh thân đều cực kỳ mẫn tiệp, nhẹ nhàng phiêu dật, mỗi lần di động đều so với trước kia, không biết thắng lại bao nhiêu phần.
Ấy là bởi vì công pháp này mỗi khi vận hành một Chu Thiên, đều có thể tích súc thêm một đạo nội lực, Phương Hàn nhờ vào đó mà nội lực càng thêm lớn mạnh.
Còn như "Tùy Phong Kiếm pháp" cùng "Thái Tổ Trường Quyền", Phương Hàn ngược lại không hề lơi là, như cũ chăm chỉ tập luyện.
Mỗi khi luyện những chiêu thức ngoại công này, Phương Hàn đều có thể rõ ràng phát hiện, khi dùng "Bắc Minh Chân Khí" thôi động, uy lực hơn xa trước đây.
Ngoài ra, còn có mấy môn võ học ngoại công "Dược Vương trang" được Trình Linh Tố truyền thụ, nhất là các phương pháp ám khí.
Ngược lại cũng rất có ích, đền bù phần nào những thiếu sót.
Đó là thu hoạch về phương diện võ học, còn về y học, hắn cũng mỗi ngày học tập từ Trình Linh Tố, thông duyệt « Linh Xu », « Tố Vấn », « châm kinh », thậm chí là « Dược Vương thần thiên », từng bước đem những tri thức bên trong thuần thục, minh giải, thông ngộ, năng lực y học vững bước được đề cao.
Chỉ tiếc so với Trình Linh Tố, vẫn còn xa mới đạt đến.
Dù sao...
Năng lực y học của Phương Hàn đang tăng lên, chẳng lẽ Trình Linh Tố lại nhất thành bất biến hay sao?
Tự nhiên là không thể.
Y thuật của cô nương này trong hai năm này cũng càng phát tinh trạm hơn nhiều.
Hơn nữa gần đây nàng đã thành công bồi dưỡng ra một loại chí độc vật thiên hạ -
"Thất tâm Hải Đường"!
Vô sắc, vô vị, vô ảnh, vô tung!
Đồ chơi này kịch độc không gì sánh được, dù cho người có nội công thâm hậu, chỉ dính dáng tới một chút, cũng sẽ lập tức bị thân thể cứng ngắc, trúng độc mà chết.
Cũng may "Thất tâm Hải Đường" chỉ cần không phá hoại phần căn chi đóa hoa, thì sẽ không trúng độc, nếu không, Phương Hàn nhìn thấy cũng phải sợ mất mật.
Thực ra, lúc bình thường đối với bụi cây hoa độc chí mạng này, hắn từ trước đến nay đều là kính nhi viễn chi.
Rất sợ chỉ một sơ ý nhỏ là chuốc lấy kết cục tồi tệ...
Bởi vì chuyện này, ban đầu Trình Linh Tố còn hiểu lầm, cho rằng Phương Hàn trong lòng chán ghét nó.
Trình Linh Tố giờ đây toàn tâm toàn ý đều hướng về Phương Hàn, nhất thời hoảng hốt, giống như một cô nương nhỏ làm chuyện sai, vội hướng Phương Hàn cam đoan sẽ không tùy tiện gieo trồng những loài hoa độc, thảo độc này nữa, còn muốn tiêu hủy cây "Thất tâm Hải Đường" vừa mới phát triển thành hình.
Thiếu điều là bị Phương Hàn ngăn cản kịp thời.
Phương Hàn sợ chính mình không cẩn thận chạm vào thì trực tiếp "game over", chứ không phải là đối với cái "Thất tâm Hải Đường" này có gì chán ghét, tự nhiên cũng sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt với Trình Linh Tố.
Nhớ tới trong nguyên tác, Hồ Phỉ ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng loáng thoáng ghét bỏ Trình Linh Tố thông minh tuyệt đỉnh nhưng luôn làm bạn với độc vật, Phương Hàn, với tư cách một kẻ xuyên việt, tự nhiên sẽ không phiến diện như vậy, cũng sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.
Huống chi, thê tử của mình như thế nào, lẽ nào hắn vẫn chưa yên tâm sao?
Hơn nữa...
"Thất tâm Hải Đường" này rất tốt!
Thứ này, đối với kế hoạch sau này của hắn, có tác dụng cực lớn!
Làm sao có thể dễ dàng hủy diệt nó được chứ?
Nghe Phương Hàn giải thích rõ ràng, Trình Linh Tố lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn đem "Thất tâm Hải Đường" trồng ở một nơi rất xa, dù cho ban đầu nó đã được đặt đủ xa rồi.
Một ngày nọ.
Phương Hàn tu tập vận hành hết nội công, một đôi tròng mắt ánh lên vẻ sáng ngời.
Cảm thụ được nội lực "Bắc Minh Chân Khí" trong đan điền từng bước lớn mạnh, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
"Có cơ sở này rồi, có thể tiến hành bước tiếp theo..."
Tu luyện "Bắc Minh Thần Công", chỉ dựa vào chính mình, ngược lại cũng không thể nói là không được, nhưng làm như vậy chẳng khác nào bỏ đi đặc tính quan trọng nhất của "Bắc Minh Thần Công".
Hấp thu nội lực của người khác cho mình sử dụng!
Đây mới là điều Phương Hàn coi trọng nhất.
Căn cốt của hắn thực sự không được tốt cho lắm.
Tu hành "Bắc Minh Thần Công" một cách chậm chạp, sẽ tối tăm vô vọng.
Thật sự hoàn toàn dựa vào tự mình tu luyện, e rằng luyện cả đời, cũng chưa chắc có thể luyện đến nội công tu vi thâm hậu đến đâu.
Cho nên, ngay từ ban đầu, hắn đã định dùng "Bắc Minh Thần Công" để dựa vào, đi hấp thu nội lực của người khác cho mình sử dụng, để cường đại bản thân một cách nhanh chóng!
Còn như trong đó có tai họa ngầm hay không, Phương Hàn cũng không thèm để ý.
Thứ nhất, có hay không chuyện đó, còn khó nói.
Thứ hai, hắn hiện giờ đang ở trong quá trình mô phỏng nhân sinh, cho dù có xảy ra vấn đề, cùng lắm thì trở về hiện thực mà thôi.
Có gì phải sợ?
Cuối cùng, lần mô phỏng này, hắn vốn đã có những kế hoạch tính toán sẵn.
Trước cứ dựa vào "Bắc Minh Thần Công", để cường đại lên với tốc độ nhanh nhất, như vậy hắn mới có tư bản để mưu đoạt những cơ duyên còn lại.
Tự thân cường đại mới là nền tảng.
Ở vòng mô phỏng trước, rất nhiều cơ duyên đều không có được, ngoài việc Phương Hàn đặt tính mạng lên hàng đầu, thì bản thân hắn không đủ mạnh cũng là một nhân tố lớn.
Thậm chí là nhân tố lớn nhất.
Lần này, thế nào cũng phải làm tốt nền tảng cho bản thân trước, rồi mới tính toán đến những thứ kia.
Giả sử hắn có thể có một thân nội lực hồn hậu cường đại, như vậy dù hắn muốn mưu đoạt thứ gì, cũng có thể đạt được hiệu quả làm ít công to, vô cùng lớn.
"Muốn hấp thu nội lực của người khác, lúc này đây có một nơi tốt đẹp đáng để đến."
Phương Hàn liếc nhìn vách núi phía trên u cốc, ánh mắt thâm trầm.
Vô Lượng kiếm phái!
Ba năm kỳ hạn đã đến, ta, Phương Hàn...
Khụ khụ! Thôi, không chơi cái trò cũ rích này nữa!
Phương Hàn duỗi người một chút, rồi đứng lên.
Đi đến chỗ Trình Linh Tố đang xử lý vườn rau xanh gần đó, hái một ít về.
Sau khi hai người dùng bữa trưa xong, Phương Hàn liền nói đến chuyện muốn rời đi.
Trình Linh Tố sau khi nghe xong, nhìn những đồ đạc trong thạch thất, trong mắt lộ ra một chút không nỡ.
Ở nơi này hai ba năm, là khoảng thời gian thư giãn thoải mái nhất của nàng.
Trong lòng hẳn là cũng có những suy nghĩ muốn được như thế mãi mãi.
Hy vọng có thể cùng Phương Hàn luôn ẩn cư ở nơi này, trải qua cả cuộc đời.
Nhưng một khi Phương Hàn đã quyết định, nàng làm sao có thể từ chối,
"Phương đại ca, huynh đi đâu, Linh Tố liền đi đó."
Trong giọng nói thanh lượng, lộ ra một ý tứ không gì lay chuyển được.
Phương Hàn tự nhiên có thể nhìn ra được sự không nỡ của tiểu cô nương, nhưng một khi trong lòng hắn đã có mong muốn, thì nhất định sẽ ra ngoài xông xáo.
Những tuyệt học thần công, cơ duyên!
Hiện tại chỉ là đang ở trong quá trình mô phỏng nhân sinh, cho dù có chân thực đến đâu, hắn cũng không thể đắm chìm trong đó.
Hiện thực mới là nơi thật sự thuộc về hắn.
Ôm lấy Trình Linh Tố, Phương Hàn thấp giọng nói: "Muội tử, có muội nói những lời này, trong lòng ta so với cái gì cũng đều yên ổn."
Trình Linh Tố ôn nhu cười, nhẹ nhàng vùi vào trong lòng Phương Hàn.
Hai người đều không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ an lòng.
Bỗng nhiên...
Giang ngang! Giang ngang!
Một tiếng kêu kỳ quái vang lên!

... ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất