Chương 5
Tang Ninh nói đến đón tôi, bảo tôi xuống lầu đợi cô ấy.
Không ngờ lại gặp được bạn học cùng đi dự tiệc.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi: "Hứa Sơ Lạc?"
Tôi lạnh nhạt gật đầu.
Cô ấy nhiệt tình khoác tay tôi: "Cậu cũng đi họp lớp đúng không? Thế thì đúng rồi, nếu cậu từ bỏ Chu Gia Thụ chẳng phải sẽ lợi cho người khác sao?"
"Dù là giận dỗi hay gì đi nữa, trước đây mối quan hệ của hai cậu tốt như vậy, nếu không ở bên nhau thì tiếc lắm."
"Hai cậu đó, nhân dịp họp lớp lần này nói chuyện cho rõ ràng đi, đừng có bỏ lỡ nhau. Lỡ mà thật sự bỏ lỡ thì đó mới gọi là được không bù mất."
Năm đó, trong mắt bạn học, tôi và Chu Gia Thụ là một cặp trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, ai cũng nghĩ sau này chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Nhưng dù là kiếp trước hay hiện tại, tôi và Chu Gia Thụ đều không thể đến được với nhau.
Tuy nhiên, có vài chuyện quả thật cần phải nói rõ ràng, tránh để lại hiểu lầm.
Thế là tôi nói: "Đúng là cần phải nói rõ với anh ta rồi."
"Ơ? Người kia sao giống Tống học thần thế nhỉ?" Giọng nói nghi hoặc của bạn học vang lên.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, liền thấy bên đường đậu một chiếc xe quen thuộc.
Người ngồi ở ghế lái, không phải Tống Kỳ Niên thì là ai?
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, bước về phía anh ấy.
Ai ngờ anh ấy lạnh lùng nhìn tôi một cái, đột nhiên khởi động xe, rất nhanh đã biến mất ở góc phố.
Bạn học lúc này cũng nhìn rõ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
"Đúng là anh ấy! Nghe nói Tống học thần hôm nay cũng tham gia họp lớp, tớ phải đi trang điểm thật đẹp mới được."
"Hứa Sơ Lạc, hẹn gặp ở buổi tiệc nhé."
"..."
Tống Kỳ Niên thời cấp ba đã rất xuất sắc, ngoại hình nổi bật, thành tích luôn đứng nhất khối.
Anh ấy vừa chuyển trường đến, danh hiệu hot boy của Chu Gia Thụ đã không còn giữ được nữa.
Đặc biệt là sau khi Tống Kỳ Niên trở thành bạn cùng bàn của tôi, sự ác ý của Chu Gia Thụ đối với Tống Kỳ Niên đạt đến đỉnh điểm.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người không bao giờ cùng lúc tham gia họp lớp.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Nghĩ đến thái độ của cô bạn học vừa rồi đối với Tống Kỳ Niên, tôi đã có quyết định trong lòng.
Khi nhận được điện thoại của Tang Ninh, tôi vừa từ trung tâm thương mại bước ra.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt Tang Ninh đã sáng rực lên.
"Trời ơi, váy tiểu tam kìa! Tin tớ đi cưng, tối nay cậu nhất định sẽ làm lóa mắt cả buổi tiệc."
Cô ấy trêu chọc: "Sao rồi sao rồi? Có phải tối qua anh ấy về rồi không?"
Nhắc đến Tống Kỳ Niên, tôi lập tức xìu như quả cà bị héo.
Tôi kể cho cô ấy nghe những điểm chính của chuyện xảy ra tối qua.
Tang Ninh cạn lời: "Không phải tớ nói cậu chứ, Tống Kỳ Niên và Chu Gia Thụ vốn dĩ đã không ưa nhau, cậu còn giữ hình xăm đó làm anh ấy khó chịu."
Tôi cũng hối hận, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Tang Ninh nói với tôi một cách chân thành: "Cậu và Chu Gia Thụ là cặp đôi mà chúng ta mặc định, bây giờ tuy anh ta nói có bạn gái rồi, nhưng tớ nghĩ cậu vẫn cần phải nói rõ mọi chuyện."
"Đặc biệt là chuyện hình xăm, cậu không thể cứ để anh ấy hiểu lầm mãi được đúng không?"
Tôi gật đầu, sờ sờ vị trí lưng dưới.
Ngay vừa rồi, tôi đã đi xóa hình xăm.
Mặc dù rất đau, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm hơn cả khi trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.