Chương 8
Quay đầu lại, quả nhiên tôi thấy Tống Kỳ Niên. Tôi lập tức lao vào lòng anh ấy, giọng nói nhuốm vẻ nức nở:
"Chồng ơi, anh ta muốn đánh em."
Tống Kỳ Niên đẩy Chu Gia Thụ ra, ôm tôi vào lòng dịu dàng an ủi: "Có anh ở đây, anh ta không chạm vào em được đâu."
Xung quanh vang lên những tiếng hít khí liên tục.
"Tôi không nghe lầm chứ, Tống Kỳ Niên thật sự là chồng của Hứa Sơ Lạc!"
"Trời ơi, Tống học thần của tôi vậy mà đã kết hôn rồi, giấc mơ đẹp của tôi tan nát hết cả."
"Có nên nói không nhỉ, Hứa Sơ Lạc và Tống Kỳ Niên ở bên nhau đúng là trời sinh một cặp, so với Chu Gia Thụ còn..."
"Tất cả im miệng!"
Chu Gia Thụ gầm lên một tiếng, phòng bao lập tức im phăng phắc.
Khóe môi anh ta hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Giỏi, giỏi lắm. Nói đi Hứa Sơ Lạc, em và Tống Kỳ Niên qua lại với nhau từ khi nào?"
"Thảo nào ban đầu bảo em giữ khoảng cách với tôi, em lại đồng ý nhanh chóng như vậy, hóa ra đã tìm được chỗ dựa mới rồi."
Đây không phải là vừa ăn cắp vừa la làng thì là gì?
Tôi định giải thích, nhưng Tống Kỳ Niên lại mở lời trước tôi một bước:
"Chúng tôi đã bắt đầu viết thư trao đổi từ thời cấp hai rồi, nếu không cậu nghĩ tại sao tôi lại chuyển đến lớp các cậu vào cấp ba?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ Chu Gia Thụ mà ngay cả tôi cũng kinh ngạc.
Tôi chợt nhớ lại thời cấp hai mình có một người bạn qua thư, mỗi tuần đều viết thư cho đối phương.
Trong quá trình thư từ qua lại, tôi phát hiện chúng tôi có cùng quan điểm sống, cùng sở thích, tôi luôn cảm thán giá như anh ấy là bạn ngoài đời của mình thì tốt biết mấy.
Thư từ qua lại của chúng tôi đột ngột dừng lại vào năm lớp mười một.
Và Tống Kỳ Niên chính là người chuyển đến lớp chúng tôi vào thời điểm đó.
Nhưng mà, bạn qua thư của tôi không phải là một cô gái sao?!
Chu Gia Thụ cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc, ánh mắt tối sầm: "Vậy là hai người đã sớm cấu kết với nhau rồi."
Tôi nhịn rồi lại không nhịn được:
"Anh đừng tự đặt mình vào vị trí nạn nhân, cho dù cho tôi và Tống Kỳ Niên không ở bên nhau thì tôi với anh cũng không thể đi đến cuối cùng đâu."
Anh ta cười lạnh: "Có đi đến cuối cùng được hay không không phải do em quyết định."
Tôi liếc anh ta một cái: "Thế thì cũng phải xem anh có phúc khí đó không đã, biết đâu một ngày nào đó lại bị người khác quyến rũ đến mất cả mạng."
Chu Gia Thụ không cười nổi nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi đầy ác ý, dường như muốn nhìn tôi ra một cái lỗ.
Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, nắm tay Tống Kỳ Niên rời đi.
Trên đường đi chúng tôi không nói một lời nào.
Vào đến cửa nhà, đèn còn chưa bật, tôi đẩy anh ấy vào cánh cửa.
"Tống Kỳ Niên, anh giấu kỹ thật đấy, vậy mà có thể giấu em bao nhiêu năm nay."
Từ cấp ba đến giờ bao nhiêu năm, anh ấy không hề nhắc đến chuyện bạn qua thư một chữ nào.
"Anh cố tình lấy một bút danh để lừa dối tình cảm của em, món nợ này anh tính sao đây?"
Anh ấy tự biết mình sai, giọng nói nhỏ lại:
"Bút danh là của em gái anh, bức thư đầu tiên cũng là cô ấy viết. Sau này em gửi ảnh cho cô ấy, cô ấy phát hiện em là con gái liền đưa thư cho anh..."
Tôi cạn lời: "Vậy là anh ngay từ đầu đã biết người liên lạc với anh là em rồi."
"Ừm."
Tôi nghiến răng: "Tống Kỳ Niên, em nhớ em còn gửi cho anh rất nhiều ảnh đúng không, vậy mà anh không chịu gửi cho em một tấm nào!"
Tống Kỳ Niên khẽ cười một tiếng: "Gửi ảnh cho em chẳng phải sẽ bị lộ sao?"
Trong bóng tối, tôi giẫm mạnh vào chân anh ấy một cái: "Tối nay anh ngủ sofa."
Quay đầu bỏ đi.
Không ngờ lại vô ý bị vật gì đó vướng chân, thấy sắp ngã thì bị một vòng tay vững chắc ôm lấy.
Giọng Tống Kỳ Niên trầm ấm vang lên bên tai: "Xin lỗi, khoảng thời gian này đã hiểu lầm em."
Hóa ra anh ấy đã nghe thấy những lời tôi nói với Chu Gia Thụ.
Nhưng nghĩ đến cái eo đang âm ỉ đau của mình, tôi vẫn không muốn để ý đến anh ấy.
Đẩy anh ấy ra, bật đèn, rồi không ngoảnh đầu lại mà đi vào phòng.
Điều tôi không ngờ tới là Tống Kỳ Niên lại đi theo vào.