Thoái Hóa Toàn Cầu (Dịch)

Chương 1: Thật Sự Trọng Sinh

Chương 1: Thật Sự Trọng Sinh



---------------------
“A!”
Một móng vuốt đầy mùi tanh hôi nhưng vô cùng sắc bén của thú biến dị đâm vào trong ngực Thượng Ất, ngoại trừ hét thảm lên một tiếng thì thậm chí thời gian để Thượng Ất quay đầu lại nhìn vợ con một cái cũng không có. Mãnh thú tóm lấy rồi tàn phá trái tim hắn giống như một cái máy bơm hút khô sức lực toàn thân hắn chỉ trong nháy mắt. Thượng Ất chỉ có thể xoay mắt về phía sau một cách vô vọng, hắn cố gắng tóm lấy thứ phía trước nhưng trước mắt hắn càng ngày càng mờ, không thể nhìn thấy rõ ràng. Có điều chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay Thượng Ất truyền đến cảm giác trơn nhẵn đang giãy giụa giống như thủy triều chạy khắp cơ thể mỏi mệt.
“Chết tiệt! Buông tay tôi ra nhanh lên! Thượng Ất, anh hay nhỉ, thì ra anh giả bộ bị bệnh để bỏ bê công việc, còn lợi dụng cơ hội để làm chuyện khiếm nhã với tôi à! Tôi phải đi tố cáo với hiệu trưởng để trường học đuổi việc anh!”
Mình đang ở đâu đây?
Mình đang ở đâu đây?
Thượng Ất cố gắng mở to hai mắt, ánh đèn huỳnh quang nhu hòa không ngừng kích thích thần kinh thị giác của hắn. Dần dần, một gương mặt phụ nữ có chút xa lạ mang theo vẻ chán ghét từ từ hiện rõ trước mặt hắn.
Người phụ nữ này hình như là… Trần Lệ Mai thì phải? Không đúng, không phải là cô ta đã chết lúc tận thế mới bắt đầu sao?
Thượng Ất giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn ưỡn người muốn ngồi dậy nhưng lại lập tức bị một bàn tay nhỏ, mềm mại đè lên giường, đồng thời một giọng nói của con gái thốt lên đầy kinh ngạc.
“Trời ạ! Thượng Ất, cuối cùng anh cũng tỉnh lại! Đừng cử động, bác sĩ nói tim anh có vấn đề, không được hoạt động tùy tiện đâu! May quá, rốt cuộc chồng cũng chịu tỉnh, em và con cũng yên tâm, may quá rồi!”
Lời nói có chút lộn xộn, càng không có trật tự và logic, chỉ có sự vui mừng và kinh ngạc nhưng Thượng Ất hoàn toàn không nhận ra những thứ này, hiện tại, hắn đang trợn mắt há mồm nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhào tới trước mặt mình. Gương mặt quen thuộc và vật dụng gia đình quen thuộc chung quanh, vật dụng trẻ con và một vài thứ tạp vật lộn xộn khác khiến hắn đột nhiên cảm thấy mờ mịt, luống cuống.
Người phụ nữ xinh đẹp này là vợ của hắn- Trần Phóng, những thứ được bày biện xung quanh cho thấy đây là căn nhà quen thuộc của Thượng Ất trước tận thế. Tất cả đều rất quen thuộc như vậy nhưng sao hắn cũng cảm thấy quá hư ảo.
“Bà xã à, hôm nay là ngày mấy?”
Giọng nói Thượng Ất run rẩy cất tiếng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử trên tường, ngày tháng trên đó hiển thị là 23/6 bằng màu đỏ chói mắt nhưng Thượng Ất lại như không thể rời mắt khỏi nó.
“Ông xã, hôm nay là ngày 23 tháng 6 đó! Anh quên rồi sao, bảy ngày nữa là đến đầy tháng của Nhạc Nhạc mà!”
Bảy ngày nữa là con trai sẽ đầy tháng sao? Là bảy ngày trướckhi tận thế bùng nổ! Nhưng điều này là không thể, rõ ràng hắn dẫn theo vợ và con trai đi tìm thức ăn trong đống phế tích, sau đó lại bị một con thú biến dị nấp dưới phế tích phục kích, đâm thủng tim thành vết thương trí mạng.
Còn tình huống hiện tại nên giải thích như thế nào đây? Nếu như đây là một giấc mơ, trong mơ lại xuất hiện người hắn yêu nhất và người hắn ghét nhất cùng lúc, chuyện này rõ ràng không hợp logic. Còn nếu hiện tại không phải là mơ thì chỉ có một cách để giải thích là Thượng Ất đã quay lại thời điểm trước tận thế, về bảy ngày trước khi tai họa lớn nhất hủy diệt toàn bộ nhân loại.
Hoàn cảnh thời kỳ tận thế vô cùng tàn khốc đã giúp Thượng Ất học được cách bình tĩnh, đầu óc hắn chuyển động nhanh chóng, tự hỏi nguyên nhân hậu quả một lần, ánh mắt lại lơ đãng đảo qua một thân ảnh bé nhỏ khiếntrong lòng hắn cực chấn động. Đó là Nhạc Nhạc, con trai củaThượng Ất, sinh mệnh bé nhỏ, đáng yêu này chính là niềm tin giúp Thượng Ất tiếp tục sống sót trong thời kỳ tận thế, bây giờ sinh mệnh đáng yêu kia đang tò mò mở to mắt nhìn hắn. Trong mắt Thượng Ất, ánh mắt trong trẻo đó như ánh mặt trời khó gặp trong tận thế. Trong khoảnh khắc đó, Thượng Ất nhanh chóng kết luận đây không phải là giấc mơ của hắn mà hắn thật sự đã quay về năm năm trước.
Thượng Ất ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, chữ số đỏ tươi hiển thị 10 giờ 12 phút ngày 23 tháng 6, thời điểm này cách tai họa hủy diệt toàn bộ địa cầu đúng bảy ngày. Đúng 12 giờ trưa bảy ngày sau, trên Trái Đất sẽ xảy ra một chuyện cực kỳ kinh khủng, từ thời điểm đó, nhân loại sẽ không còn là con cưng của trời xanh mà hoàn toàn biến thành thức ăn của các loại mãnh thú, còn một nhà Thượng Ất lại sắp phải đối mặt với khảo nghiệm sinh tồn tàn khốc của tận thế lần thứ hai.
Nghĩ một chút, Thượng Ất nâng tay phải lên theo bản năng, năm ngón tay gầy gò run nhè nhẹ trước mặt hắn trông vô cùng xa lạ. Những vết sẹo và vết chai ở tay đã không còn, thay vào đó là một bàn tay có làn da trắng nõn, khỏe mạnh và thấy rõ vân da. Đây là một bàn tay chỉ quen dùng phấn viết bảng mà không phải bàn tay đã từng chiến đấu với mấy chục con thú biến dị.
Thượng Ất cứ nghĩ mãi mà không hiểu vì sao mình có thể sống lại nhưng hắn sẽ dùng hai tay này để nắm chặt cơ hội được sống lại quý giá này. Nếu dùng tấm thân yếu ớt này để đón tiếp tận thế kinh khủng thì kết cục của hắn sẽ thảm thiết hơn kiếp trước rất nhiều, hắn nhất định phải làm gì đó, làm những việc có thể giúp hắn đứng trên đầu những người khác vào thời kỳ đầu tận thế.
Suy nghĩ xong, Thượng Ất chậm rãi ngồi thẳng người rồi nói với Trần Phóng bên cạnh.
“Bà xã à, chuẩn bị quần áo và chi phiếu giúp anh! Anh cần đi xa một chuyến!”
“Hả? Không được đâu ông xã, bác sĩ dặn bây giờ anh không được vận động mạnh!”
Thấy Thượng Ất còn muốn ra ngoài, Trần Phóng có chút luống cuống. Thượng Ất là một giáo viên dạy văn của một trường tư, mấy ngày nay vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con trai nên trong một lần đi dạy, Thượng Ất bất ngờ bị té xỉu. Sau khi đưa tới bệnh viện, bác sĩ đã thông báo một kết luận tàn khốc là do thường xuyên bị mệt nhọc nên cơ tim của Thượng Ất bị thiếu máu, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi để dưỡng bệnh nửa năm mới có thể đi làm tiếp, nếu bây giờ Thượng Ất ra ngoài thì có khả năng hắn sẽ lên cơn đautim.
“Hừ, không thể vận động mạnh à, mấy người lừa ai chứ? Nếu chồng cô có bệnh tim, tay và cổ tay tôi có bị như thế này không? Hai người còn đang thương lượng để lừa gạt tiền bồi thường tai nạn lao động của trường học chứ gì!”
Đột nhiên, Trần Lệ Mai đứng một bên xen vào, cắt ngang lời nói củaTrần Phóng.
Với tư cách là phó hiệu trưởng quản lý trường học, hôm nay cô tới đây là để kiểm tra tình trạng củaThượng Ất nhưng không ngờ khi vừa tới gần thì cô đã bị Thượng Ất nắm lấy cổ tay, sức lực mạnh tới mức thiếu chút nữa bẻ gãy cổ tay cô, bây giờ vẫn còn vết sưng đỏ, đau như kim châm muối xát.
“Cút!”
Lạnh lùng nhìn Trần Lệ Mai, sắc mặt Thượng Ất lạnh lẽo như sương. Khi trí nhớ từ từ khôi phục, những chuyện dơ bẩn, buồn nôn mà con đàn bà này làm vẫn còn hiện rõ trong đầu Thượng Ất.
Kiếp trước, khi Thượng Ất lên cơn trên lớp, trường học vốn dĩ cho rằng đây tai nạn lao động nhưng bởi vì có một lần Thượng Ất vô tình nhìn thấy Trần Lệ Mai đang “làm công” trên đùi hiệu trưởng, nên người đàn bà này lấy cớ để xóa bỏ bồi thường tai nạn lao động củaThượng Ất, nói là hắn cố tình bỏ bê công việc, nhân cơ hội đó khiến trường học chấm dứt hợp đồng với Thượng Ất, tiền bảo hiểm để hắn có thể tiếp tục trị bệnh cũng không có tin tức. Chuyện này khiến gia đình Thượng Ất rơi vào cảnh khốn cùng, cuộc sống vô cùng khó khăn, làm choNhạc Nhạc phải dùng bình sữa cũ, càng không cần phải nói tới cuộc sống khuất nhục của Thượng Ất và Trần Phóng.
Hiện tại, nếu không phải mình còn chuyện quan trọng cần làm, thì Thượng Ất không chỉ đón Trần Lệ Mai bằng một chữ “Cút” đơn giản thế đâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất