Chương 29: Cảnh Sát Nổ Súng
Nhưng nếu mình lấy khối ngọc của Hoàng Long thì sẽ sao đây? Không có ngọc đỏ thì Hoàng Long còn có thể trở thành tay Súng Thần trong truyền thuyết ở kiếp trước không, hắn ta có thể sống sót dưới móng vuốt sắc bén của thú thoái hóa khi tận thế mới bắt đầu, có thể nhìn thấy Nhạc Nhạc trưởng thành không? Còn nếu như không cầm thì chẳng lẽ để mất đi cơ hội quý giá này sao?
Tận thế tàn khốc sắp xảy ra, so với đau khổ chém giết để mạnh lên thì chiếm lấy khối ngọc này chính là cách an toàn nhất, cũng là cách làm vững chắc nhất. Mặc dù hắn đã có thuốc kích hoạt nhưng kiếp trước, Thượng Ất cũng không biết hiệu quả cụ thể của thuốc. Tất cả những điều Thượng Ất biết về thuốc kích hoạt chỉ vẻn vẹn trong cái truyền thuyết được lan truyền.
Làm sao đây? Nên lựa chọn như thế nào đây? Nên nhận miếng ngọc này hay không đây?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thượng Ất các ý nghĩ như đang giao chiến với nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp, xoắn xuýt, không biết nên quyết định thế nào thì giọng nói của Trần Phóng đúng lúc vang lên: “Bọn em không thể nhận khối ngọc này được! Hoàng Long, anh cất nó lại đi!” Trần Phóng kiên trì nói, đồng thời còn đưa tay ra hiệu để Hoàng Long đừng vội mở miệng, cô mới chậm rãi nói: “Em là một cô gái còn ít tuổi nên cũng không có bao nhiêu kiến thức. Nhưng em biết quân tử thì không cướp vật quý của người, cũng biết đạo lý phúc họa chỉ cách nhau một đường. Nhạc Nhạc còn nhỏ, có nhiều người thương yêu bé như thì cũng là bé có phúc. Mà quá nhiều phúc thì sẽ mang tới vận rủi, đôi khi, người tham lam sẽ gặp báo ứng!”
“Làm người không thể quá tham lam, quá tham lam thì sẽ gặp báo ứng!”
Lời nói Trần Phóng như một tia sét đánh vào trong đầu Thượng Ất, khiến hắn tỉnh táo lại, khôi phục bình tĩnh. Đúng, làm người không thể quá mức tham lam, lòng tham sẽ khiến con người mất đi lý trí, tầm nhìn trở nên hạn hẹp.
Hắn đã được sống lại một lần, lại có thể biết được chuyện trong năm năm tới, vô số cơ hội giúp hắn mạnh lên đang chờ hắn, đây chính là cơ hội quý giá mà ông trời cho hắn. Mà điều buồn cười là hắn lại bị một khối ngọc đỏ nho nhỏ mê hoặc tâm trí.
Mình muốn miếng ngọc đỏ này làm gì? Để trở thành một Hoàng Long khác sao? Không nói tới việc hắn có thể phá giải sự huyền bí của ngọc đỏ, cho dù là thành công, có được dị năng bắn súng chính xác thì sao?
Đến năm thứ ba tận thế, dưới sóng từ trường nhiều hơn mấy chục lần trước đó, thú thoái hóa toàn cầu đề dồn dập xảy ra biến dị. Còn có các loại sinh vật kỳ quái xuất hiện, còn có thoái hóa thể của nhân loại, cộng sinh thể, biến dị thể và người điều khiển nguyên tố trong truyền thuyết, các loại thần, siêu thần, những sự tồn tại mà Hoàng Long không thể dễ dàng đối phó được.
Tận thế tàn khốc, cho dù là loại người mạnh mẽ như Hoàng Long thì cũng cần có bạn bè, đồng đội, chủ dựa vào sức của một người thì căn bản không thể sốg lâu được.
Mục tiêu của hắn là xưng bá tại tận thế, xây dựng một thiên đường ở tận thế cho con trai, các loại cảnh giới như thần, siêu thần mới là mục tiêu cuối cùng của Thượng Ất.
Cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng, Thượng Ất vui mừng nhìn Trần Phóng. Thật may mắn, nếu không có cô gái nhỏ này đánh thức hắn thì chỉ sợ là hắn sẽ bị rơi vào vòng vòng xoáy tham lam mà không thể tự thoát ra được, cô gái yếu ớt này là cô gái tốt có thể mang tới hạnh phúc cho người đàn ông!
“Trần Phóng nói đúng, bọn tôi không thể nhận miếng ngọc đỏ này được!”
Thượng Ất nhét khối ngọc đỏ vào tay Hoàng Long, hạ giọng nói nhỏ: “Hoàng Long, tôi không thể đi được! Nửa tiếng sau, thế giới sẽ xảy ra một sự biến đổi lớn, anh hãy ở lại bảo vệ Nhạc Nhạc giúp tôi!”
Hoàng Long đột nhiên quay đầu lại, chiến đấu lâu dài giúp hắn ta có cảm giác khá nhạy bén khi có chuyện dị thường phát sinh. Chung quanh quá yên tĩnh, giống như là sự im lặng trước cơn giông bão sắp tới, một cỗ lực lượng to lớn mà dày đặc đang từ từ tiến về phía trong.
“Răng rắc! Bùm!”
Cửa sổ rắn chắc bị đánh vỡ từ bên ngoài, lựu đạn bốc lên khói trắng bị ném vào trong phòng từ bốn phương tám hướng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng trắng da lấp lóe trong không khí, chấn động, xung kích xảy ra. Chỉ trong chốc lát, gần như tất cả mọi người đều thống khổ che mắt kêu thảm, nước mắt nước mũi điên cuồng trào ra, làm dơ cả hai gò má đã được trang điểm cẩn thận của mấy người phụ nữ, làm bẩn bộ vest hàng hiệu có giá trị không nhỏ của mấy người đàn ông.
Giờ phút này, thống khổ đã thay thế niềm vui, sợ hãi đã lấp đầy lồng ngực của mỗi người.
“Lên lên lên, tổ một vào vị trí! Tổ hai vào vị trí! Tổ ba vào vị trí! Nhắc lại, nhắc lại, tất cả vào vị trí! Lặp lại, tất cả mục tiêu bị tình nghi đã bị bao vây, có cần bắn chết tại chỗ không, xin lệnh chỉ huy!”
Khẩu lệnh ngắn gọn, động tác đồng nhất, mười cảnh sát được võ trang đầy đủ, trên người mặc đồng phục chiến đấu của đặc nhiệm, đầu đội mũ cối dành cho đặc nhiệm mà lạnh lùng nhìn cả đám người, súng tiểu liên MP5 trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, tất cả đều nhắm vào một hướng, đó chính là hướng của Thượng Ất và Trần Phóng.
“Mắt của tôi, các người… các người là cảnh sát à? Chúng tôi không làm gì hết, chắc mấy người bắt nhầm rồi!”
Trong đám người, Hạ Hoành Ngưu run rẩy đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chung quanh. Vừa rồi, hắn ta chỉ cúi đầu uống rượu giải sầu nên khi lựu đạn khói bị ném vào thì hắn ta lại bị mù tạm thời, sau đó cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, có ý muốn tiến lên giải thích với mấy người đặc nhiệm kia.
“Đứng yên, không được cử động! Mẹ mấy người, tôi bảo là đứng yên! Pằng!”
Đặc nhiệm chĩa súng vào Hạ Hoành Ngưu theo bản năng, sau đó phát hiện đối phương hình như không hiểu mà còn vươn tay muốn bắt tay mình. Cảnh sát đặc nhiệm này vô cùng nôn nóng, trong đầu vang lên lời cảnh cáo của đội trưởng trước khi xuất phát: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là phải đối phó với một đám phần tử xấu có thủ đoạn cực kỳ độc ác, nếu họ có bất kỳ hành động nào có ý đồ công kích cảnh sát thì tuyệt đối không được chần chờ, bắn chết ngay tại chỗ!”
Thế là một tiếng súng nặng nề vang lên, thân thể mập mạp của Hạ Hoành Ngưu lắc mạnh một cái, hai tay sờ lên lỗ đạn không ngừng phun ra máu tươi trên lồng ngực, trên mặt lại là vẻ không dám tin.
“Nổ súng rồi! Các người lại dám nổ súng bắn tôi? Hạ Hoành Ngưu tôi sao có thể…”
Một tiếng “Ầm” vang lên, Hạ Hoành Ngưu như ngọn núi nhỏ ngã xuống đất nằm ngửa mặt lên trần. Trong khoảnh khắc thân thể nặng 100kg tiếp xúc với mặt đất, trái tim mọi người cũng run rẩy theo.
“A! Giết người, cảnh sát bắn chết người rồi!”
Một người phụ nữ điên cuồng hét loạn trong đám người, đó là tiếng hét thê lương của người bạn học nữ của Trần Phóng, một cô gái cao gầy tên Hàn Dung. Giờ phút này, toàn thân cô gái ăn mặc thời trang đầy gợi cảm kia đang run rẩy, hai đùi vừa dài vừa trắng dưới chiếc váy ngắn run cầm cập, một cỗ chất lòng màu vàng đục không ngừng chảy ra từ giữa hai chân tỏa ra mùi gay mũi tanh tưởi, cô gái tên Hàn Dung này đã bị dọa tới mức tiểu ra quần rồi!
“Câm miệng! Cô muốn hại chết chúng tôi sao?”
Đỗ Giai Tuệ đứng bên cạnh Hàn Dung, thấy cảm xúc của cô ta sắp mất kiểm soát thì không để ý tới quần áo bị nước tiểu thấm ướt mà nhích lên một bước, che miệng Hàn Dung lại, dùng hết sức lực ép cô ta ngồi xổm xuống đất.
“Các người… các người là cảnh sát sao? Tôi là Phó cục thuế bất động sản - Vương Duyệt! Có phải là các người đã nhầm lẫn gì rồi không, kêu lãnh đạo các người tới đây cho tôi, tôi muốn hỏi rõ ràng chuyện này!”
Mọi người đang vô cùng hoảng sợ thì Vương Duyệt lại đứng ra.