Chương 33: Chó Thoái Hóa Thật Kinh Khủng
Thấy thái độ kiêu ngạo, ngông cuồng của Thượng Ất, Điền Bá không hề giận mà cười lớn. Thế nhưng những cái gân xanh trên cổ tay đang cầm súng của gã ta đã nổi rõ lên như những con giun đang quằn quại, đám tóc ngắn trên đầu dựng thẳng đứng như muốn đâm thủng mũ bảo hiểm, cho thấy hắn đang kìm nén cơn lửa giận trong người, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng tấn công.
“Đồng bọn? Haha, chúc mừng anh nói đúng rồi đấy, đúng là tôi có đồng bọn, hơn nữa bọn chúng sớm đã có mặt trong căn phòng này rồi, đợi vài giây nữa thôi các người sẽ thấy sự lợi hại của đồng bọn của tôi. Hy vọng rằng tới lúc đó đội trưởng Điền vẫn đủ thần khí mà hò hét với tôi.”
Thượng Ất nhếch miệng, ánh mắt sắc nhọn, lanh lẹ quét qua Điền Bá, rồi nhanh chóng dừng lại ở bốn có chó cường tráng kia. Một màu máu đỏ tươi đến kinh người bắt đầu lan toả ra trong đôi mắt của những con chó, như thể có một con nhện vô hình đang giăng tơ trước mắt chúng vậy, mà những sợi tơ đó lại được trào dâng ra từ chính máu tươi trong cơ thể của chúng.
Gien thoái hóa đã bắt đầu rồi, tia sóng từ X thần bí từ từ thay đổi toàn bộ mã gen của sinh vật trên toàn trái đất. Bốn con cho nghiệp vụ bắt đầu nhốn nháo không yên, trong đó có một con không ngừng phun bọt mép, hai cái răng nanh bất giác thò ra, tản ra trong không trung mùi máu tanh khủng khiếp. Vậy mà đám đặc công vẫn hồn nhiên chưa biết gì, toàn bộ đám người lo lắng nhìn chính mình, căn bản không biết nguy cơ đang tiềm ần ngay dưới chân họ!
“Hả? Mày dọa tao à? Trong phòng này làm gì có người của mày! Mẹ nó! Không có thời gian nói nhảm với mày, Tiểu Lý lên còng tay nó, chó nghiệp vụ bắt đầu việc tìm kiếm con tin.”
Điền Bá vừa nói vừa giương súng tiến gần tới Thượng Ất nhưng đúng lúc này tiếng động náo loạn từ phía sau vang lên, một tên cảnh sát cơ thể không cao dắt đám chó nghiệp vụ đột nhiên hét lên.
“Hổ Tử, mày làm sao vậy? Nghe mệnh lệnh của tao, ngồi xuống! Tao nói ngồi xuống, á…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Điền Bá thình lình quay đầu lại, lập tức ngẩn người ra. Trước mắt, một con chó vốn rất biết nghe lời giờ đang gào thét điên cuồng, công kích viên cảnh sát đã huấn luyện nó. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi hàm răng dài đến mười centimet của con chó đã cắn nát yết hầu chủ nhân của nó, một bộ phận nhầy nhẫy máu bị lôi ra khỏi ngực của viên cảnh sát huấn luyện kia. Khuôn mặt Điền Bá trắng bệch, một người hiểu rõ về cấu tạo cơ thể người như gã ta chỉ cần nhìn là nhận ra cái bộ phận đó chính là đoạn khí quản, là thứ nằm trong yết hầu của viên cảnh sát huấn luyện. Con chó nghiệp vụ đó đã xé rách đoạn yếu hầu của chủ nhân, hơn nữa dường như còn chưa thỏa mãn, nó gầm thét, vục mõm vào yết hầu của tên kia, cắn một cái, toàn bộ cái cổ của tên cảnh sát lìa ra khỏi đầu, kéo theo cái mũ bảo hiểm, nhanh chóng lăn một đường tiến tới phía trước trên nền đất cho đến khi đụng phải chân của một tên cảnh sát khác thì mới dừng lại.
“Ọe!”
Những âm thanh nôn mửa vang lên trong căn phòng, cảnh tượng khủng khiếp đã vượt xa ra khỏi phạm vi chịu đựng của con người, ngay đến cả những đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp cũng không nằm ngoại lệ.
“Mẹ kiếp! Chuyện gì vậy? Sao chó nghiệp vụ lại tấn công cảnh sát vậy? Lẽ nào…”
Điền Bá thình lình quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh lộ ra trong đôi mắt của Thượng Ất. Thượng Ất mỉm cười, ngón tay trỏ đưa lên miệng, ra hiệu cho hắn ta đừng lên tiếng, đàn chó đã bắt đầu xảy ra phản ứng thoái hóa, chỉ cần bất kỳ một cử động to tiếng nào lúc này cũng đều kích thích sự chú ý của đám hung thú. Đáng tiếc là Điền Bá hiểu sai ý mất rồi, hắn ta coi động tác đó là một sự khiêu khích, một sự khiêu khích đến mức trắng trợn!
“Tất cả là đều do mày tạo ra, ông sẽ giết chết mày!”
Điền Bá giơ súng chĩa thẳng vào Thượng Ất, lúc này mắt hắn ta hoa lên, một bóng đen lao đến mang theo mùi tanh trong gió. Con chó kia sau khi xảy ra hiện tượng phản ứng thoái hóa và cắn chết chủ nhân liền bị gây chú ý bởi động tác của Điền Bá, một cái răng nanh to lớn, sắc nhọn lao tới hung dữ cắn lấy yết hầu của Điền Bá.
“Đoàng đoàng đoàng! Ngao”
Là đội trưởng đội đặc công, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Điền Bá liền bóp súng tiểu liên một cách vô thức. Ánh lửa lóe lên liên tiếp từ họng súng, mười mấy viên đạn phóng ra, bắn thủng con chó nghiệp vụ như cái sàng. Nhưng Điền Bá không kịp thở phào, mắt hắn ta dán chặt xuống đất, lại thêm thi thể một tên cảnh sát nữa nằm bất động, máu tươi từ cổ họng tên cảnh sát đó phun ra như suối. Trong khoảng thời gian có vài giây, lại thêm một viên cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ bị cắn đứt cổ họng. Trước xác chết, con chó thứ hai với đôi mắt đỏ như máu đang điên cuồng gặm cắn thi thể.
“Con em nhà nó, đây… đây lại làm sao nữa vậy? Chó nghiệp vụ sao lại tấn công cảnh sát, không phải là do virus sớm phát tác dụng đấy chứ?”
Đỗ Giai Tuệ, Bành Lỵ, còn có Khương Thần và những người khác cảm thấy choáng váng, túm tụm lại một chỗ, trên mặt hiện rõ sự khiếp đảm. Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, họ chỉ nhìn thấy con chó vốn dĩ ngoan ngoãn đang ngồi kia đột nhiên trong nháy mắt như thể bị trúng ta lồng lộn nhảy lên cắn viên cảnh sát huấn luyện. Sau đó nó giống như một con sói đói và bắt đầu công kích Điền Bá. May mà Điền Bá phản ứng nhanh nhạy, bắn loạn xạ giết chết được con chó phát điên kia.
“Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy? Đội chó nghiệp vụ các người giải thích cho ông mày đi!”
Cuối cùng Điền Bá cũng lấy lại tinh thần, trong lòng sợ hãi, tay sờ lên yết hầu. Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, nếu phản ứng của gã ta chậm một chút thôi là gã ta đã đi gặp Diêm Vương cùng đồng đội rồi.
“Báo cáo đội trưởng Điền! Chúng tôi cũng không rõ tại sao lại xảy ra như vậy, bình thường đám chó này rất nghe lời, không có mệnh lệnh của chúng tôi chúng nó tuyệt đối sẽ không tấn công.”
“Nói láo, nghe lời mà lại có thể cắn chết chủ nhân à? Thôi bỏ đi, mau thông báo tổng bộ tới cứu người. Mẹ nó! Sau khi nhiệm vụ kết thúc, ông đây phải…”
Điền Bá đang nói thì đột nhiên hai mắt mở lớn, hắn ta im bặt, không nói thêm được lời nào nữa.
Trước ánh mắt của bao người, con chó lúc nãy bị bắn thủng như cái sàng đột nhiên run rẩy bò dậy. Đôi mắt đỏ như máu tươi của nó nhìn chằm chằm vào Điền Bá, máu tươi chảy dọc theo cái răng nanh sắc nhọn, chảy dọc theo đâu lưỡi đỏ tươi không ngừng nhỏ giọt xuống đất, trông vừa kinh khủng vừa quỷ dị.
“Không thể nào, bị trúng nhiều phát đạn như vậy mà không chết? Đây là chó hay là sói vậy?”
Bành Lỵ bị dọa sợ chết khiếp, cô cố gắng lủi vào lồng ngực của bạn trai Vương Vĩ, ánh mắt chất chứa đầy nỗi sợ hãi.
“Chó với sói cái đếch gì, trên người dính nhiều vết đạn như vậy thì đến ngay cả một con gấu cũng sớm mà tèo rồi. Có khi nào nó chính là con chó zombie chết có thể hồi sinh như trong tiểu thuyết, chính là loại sinh vật khủng khiếp có thể truyền nhiễm virus, thích nhất ăn thịt người ấy?”
Thần kinh Đỗ Giai Tuệ có vẻ cứng, hơn nữa cô có vẻ khó chịu việc Bành Lỵ vãi thức ăn cho chó trước mặt mình, thế là cô lẩm bẩm một cách hung dữ, hy vọng có thể dọa Bành Lỵ, Vương Vĩ sợ đến độ chia nhau mà chạy trốn.
“Nhìn từ góc độ y học hiện đại, virus zombie là thứ không thể tồn tại. Tôi lại nghĩ là hình như do con chó bị lên cơn dại, hơn nữa con chó này không hề bị bắn trúng chỗ hiểm nên mới có thể giãy giụa đến hiện tại. Mọi người yên tâm, mặc dù tạm thời con chó nghiệp vụ này chưa chết nhưng chảy máu quá nhiều như vậy cũng sẽ không cầm cự được bao lâu đâu.”
Hồ Hoa Dương nói nhỏ ra suy đoán của mình khi đứng trong đám đông, là một tiến sĩ y học về động vật, khi còn đi học anh ta đã không ít lần giúp động vật kiểm tra và trị liệu, con chó này chảy quá nhiều máu, chỉ cách cái chết có một bước chân nữa thôi, căn bản không đáng lo. Đáng lo là mấy con còn lại kia…Hồ Hoa Dương nhìn chằm chằm vào hai con chó còn lại, lộ rõ vẻ lo lắng.