Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 62: Rạp chiếu phim thời gian (5)

Phùng Tư Ý ôm chặt lấy Hàng Tử Dư, dường như cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ trong rạp chiếu phim nên sau khi rời khỏi rạp chiếu phim mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Kỳ lạ hơn cả là khi Hàng Tử Dư vừa nhìn thấy bóng dáng Đường Nghiên Tâm, anh ta đã lập tức đẩy người phụ nữ trong vòng tay mình ra.

Hành động vô thức này đã khiến Phùng Tư Ý hoàn toàn sụp đổ. Một tiếng “chát” vang lên, thì ra Phùng Tư Ý đã tát thẳng vào mặt Hàng Tử Dư một cái khiến mặt anh ta lệch sang trái 90 độ, sau đó cô ta ôm mặt khóc.

Nếu so sánh với cảnh “si nam oán nữ” bên này thì tình hình bên Đậu Đậu và Tống Đại Vĩ có vẻ rõ ràng hơn nhiều. Nói một cách đơn giản là Đậu Đậu vẫn luôn chỉ trích Tống Đại Vĩ, anh ta nói: “Khi chúng ta ký hợp đồng đã xác định quyền và nghĩa vụ của cả hai bên. Hơn nữa đã thỏa thuận rõ ràng rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, anh phải ưu tiên bảo vệ tính mạng tôi trên hàng đầu!”

Rõ ràng Tống Đại Vĩ không muốn nói chuyện với anh ta.

Đậu Đậu: “Rõ ràng anh đang lừa gạt tôi! Nếu anh không tuân thủ hứa hẹn, anh sẽ không chết tử tế được đâu.”

“Mẹ kiếp, tôi cho anh thể diện anh lại lên mặt với tôi à? Tôi nhịn anh lâu lắm rồi! Làm ơn nắm rõ tình hình hiện tại đi, cân nhắc xem ai mạnh ai yếu sau đó hẵng xuất khẩu cuồng ngôn được không? Đừng để cho ông đây đánh chết mày rồi mày lại thấy oan uổng.”

Tống Đại Vĩ cũng mất bình tĩnh.

Đậu Đậu tức giận đến phát run. Song bởi vì gương mặt không đủ sức uy hiếp cho nên khi tức giận đến run người thì gương mặt cũng sẽ không đáng sợ tý nào.

Tất nhiên Tống Đại Vĩ sẽ không sợ anh ta.

Du khách lần này thật là lộn xộn, quan hệ lằng nhằng với nhau cũng thôi đi, đằng này ngay cả việc nào quan trọng nhất cũng không biết!

Cũng may Đường Nghiên Tâm chưa bao giờ dựa vào người khác để thông quan, tất nhiên cũng tuyệt không đặt hy vọng lên du khách loài người. Nếu họ thực sự làm loạn… thì dứt khoát xử lý!.

Không chỉ Đường Nghiên Tâm, mà ngay cả vua buôn chuyện Tiêu Hữu Phàm hiếm khi không muốn giao tiếp gì với người khác, ba người họ đi dọc theo lối đi hình xoắn ốc.

“Giữa đài quan sát số 8 và số 9 có một khu nghỉ ngơi không lớn lắm. Bên cạnh là một thang máy dành cho người khuyết tật. Đây, chính là nó...”

Lộ Tầm Nhất vừa nói, vừa chỉ cho họ thấy bức tường trắng bên phải thang máy, nơi đó có một khe cắm thẻ, trên đó ghi [Muốn sử dụng thang máy này, vui lòng cắm đúng thẻ điện tử]. Còn có một nút tròn ở phía trước thang máy, nó là nút đi xuống, có lẽ đây là tầng trên cùng nên không có nút đi lên.

Đương nhiên bây giờ có nhấn nút đi chăng nữa cũng không có lợi ích gì!

Hóa ra đây là ý nghĩa của thẻ năng lượng xuất hiện trong phim!.

Thang máy ở ngay bên cạnh sảnh xem phim số 8, nên sau khi quan sát chiếc thang máy có khả năng là “lối ra”, tự nhiên họ có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vực nghỉ ngơi. Nơi này có diện tích không lớn, bên trong đựng quá nhiều vật dụng, có vẻ mỗi một góc trong phòng đều được tận dụng tối đa.

Đây là một khu vực hình chữ nhật rộng khoảng tám mét và dài năm mét. Cả ba bức tường đều được lấp đầy bởi những chiếc tủ kính trưng bày xinh đẹp, nóc tủ vừa khít với trần nhà mà không hề dư ra một khe hở nào. Bên trong những chiếc tủ cũng cất đầy búp bê với nhiều kích cỡ và chất liệu khác nhau.

Sàn nhà được trải bằng những tấm thảm xốp hình vuông nhiều màu sắc, mỗi cạnh của tấm thảm có chiều dài khoảng 30 cm. Nó được lấp đầy bởi những cuốn sách nằm rối loạn khắp nơi, những chiếc hộp nhỏ thắt nơ và những quả bóng nhựa hình tròn.

Có hai tác phẩm điêu khắc có kích thước bằng với người thật được đặt ở bên trái và bên phải của cánh cửa, đó là siêu anh hùng, cao bồi Garfield và mụ phù thủy. Mặc dù chỉ là tác phẩm điêu khắc nhưng nó lại mặc quần áo thật, ngay cả chiếc ví mà siêu anh hùng vô danh đang cầm cũng là thật. Chàng cao bồi đội mũ nâu, Garfield đi giày thể thao màu trắng, còn mụ phù thủy cầm chổi và mặc áo choàng đen.

Đây là đáp án cho những câu hỏi kỳ lạ trên cánh cửa phòng 404 trong bộ phim.

Bộ phim Lộ Tầm Nhất xem có thời gian ngắn nhất, chỉ có 118 phút. Sau khi coi hết phim, anh đã đi dạo khắp rạp phim.

“Vào xem thử nhé?”

Tiêu Hữu Phàm vẫn đang ôm trán, trong lòng cậu ta phàn nàn rằng cơ thể nhỏ bé của Đường Nghiên Tâm cứng như đá, không hề giống một cô gái mềm mại dễ thương chút nào.

“Từ từ!”

Lộ Tầm Nhất vỗ vỗ bờ vai Tiêu Hữu Phàm ra hiệu cho cậu ta nhìn lên trên.

Trên trần nhà, mười chiếc mặt nạ được chế tác tinh xảo – trông giống như khuôn mặt của những chú hề được sắp xếp gọn gàng thành một vòng tròn, xung quanh là một dòng chữ màu đỏ sẫm – [Có những đồ vật nguy hiểm trong phòng, vui lòng không tự tiện chạm vào chúng].

Thấy Tiêu Hữu Phàm đã hiểu, Lộ Tầm Nhất tiếp tục nói: “Đi hết con đường sẽ thấy rạp chiếu phim số 12. Bên cạnh đó có “máy nạp thẻ năng lượng”, tôi còn chưa kịp nghiên cứu cách sử dụng nó nữa!. Quẹo trái là phòng vệ sinh, sau đó hết rồi. Khu vực xem phim rộng như vậy, và tôi nghi ngờ rằng thẻ năng lượng nằm ở trong đó, mọi người có nhận được gợi ý nào về thẻ năng lượng trong bộ phim không?”

“Có!”

Hai người đồng thanh trả lời.

Lời nhắc mà Tiêu Hữu Phàm nhận được tương đối đơn giản, một bà lão đặt thẻ năng lượng của mình vào một chiếc hộp nhỏ màu đỏ có logo con mèo đen và trang trí nó bằng một dải ruy băng màu hồng.

Trùng hợp là có một chiếc hộp giống hệt như vậy cũng xuất hiện ở khu vực nghỉ ngơi.

Đường Nghiên Tâm  đã chia sẻ thông tin mà cô nhận được và đưa ra suy luận của mình.

“Thoạt nhìn thì có vẻ phức tạp nhưng trên thực tế rất đơn giản. Nếu thử đoán mọi khả năng xảy ra thì thẻ năng lượng phải ở trong mũ của cao bồi mới hợp lý với kết quả “có hai người đoán đúng”

Hai đồng đội còn lại vội vàng tính toán để đảm bảo tính chính xác của đáp án.

Có lời nhắc nhở bằng văn bản trong khu nghỉ ngơi có nghĩa là không được tùy tiện chạm vào những thứ bên trong này. Nếu không làm theo lời nhắc và cố gắng tìm thẻ năng lượng từ đối tượng sai lệch thì quy tắc tử vong chắc chắn sẽ được kích hoạt. Ngay cả Đường Nghiên Tâm cũng không dám nói rằng mình có thể sống sót sau thảm họa.

Đáp án mà Tiêu Hữu Phàm nghĩ ra cũng là chiếc mũ cao bồi, câu hỏi này thực ra rất đơn giản. Chỉ là cậu ta đang thắc mắc một vấn đề khác.

“Sao em lại ở trong rạp chiếu phim lâu như vậy? Bộ phim của anh dài hơn phim của em năm phút, anh đã đi ra rồi mà em còn chưa thấy đâu cả! Em thật sự làm anh sợ chết mất!”

“Tôi bận nói chuyện phiếm với người khác nên không chú ý đến thời gian”.

Tiêu Hữu Phàm thốt lên: “Bận nói chuyện phiếm với người khác?”

Người ở đâu ra?

Đường Nghiên Tâm nhún nhún vai: “Nói sai rồi, là vong linh! Mọi người không gặp được nó sao? Vong linh sẽ xuất hiện sau khi chiếu phim xong và nó sẽ đặt câu hỏi cho du khách về nội dung của phim.”

“Không có.” 

Tiêu Hữu Phàm lắc đầu, vô cùng ngạc nhiên với trải nghiệm của cô: “ Sau khi phát hết bài hát kết thúc, một dòng chữ trực tiếp xuất hiện:  xin hỏi trò chơi ghép hình tổng cộng có bao nhiêu mảnh ghép? Câu hỏi này có xuất hiện trong phim, anh trả lời ngay là 10000 mảnh ghép thì cửa tự động mở ra! Khi xem phim, những bóng ma đáng sợ luôn xuất hiện theo nhiều cách không ngờ tới, quả thật anh đã bị chúng dọa sợ. Tuy nhiên, sợ thì sợ nhưng anh vẫn còn bình tĩnh. Mười lăm phút đầu khi phim vừa chiếu anh đã lấy vải bịt kín miệng, toàn bộ quá trình xem phim không hề phát ra âm thanh. Có một người phụ nữ với chiếc lưỡi thật dài. Miệng ả ta vừa tanh vừa hôi, tựa như cái thùng đồ ăn cặn thành tinh vậy, ả li3m anh khiến anh phát ói. Suýt chút nữa anh không nhịn nổi mà nhảy dựng lên chạy trốn! Nếu thật sự chạy trốn rồi thì thân thể cũng lạnh ngắt!.”

Lộ Tầm Nhất: “Trải nghiệm của anh cũng tương tự như vậy. Sau khi phát xong bài hát kết thúc, màn hình sẽ xuất hiện câu hỏi. Khuôn mặt của những vong linh mà anh gặp phải quả thực rất gớm ghiếc, nhưng trên thực tế chúng chỉ hơi kinh tởm thôi nhưng chúng không thực sự khiến người ta bị thương. Anh còn gặp phải một vong linh có thực thể, lúc đó vừa kết thúc bộ phim, cửa rạp mở ra, anh thật muốn mang nó ra cho mọi người xem.”

Tiêu Hữu Phàm muốn đánh cho tên này một phát cho tỉnh táo lại: Anh trai, anh không sao chứ? Anh à, anh đã bị vong linh trong đội thao túng mất rồi! Vong linh kh ủng bố như vậy mà anh lại coi tụi nó như món ăn trên bàn mà muốn mang nó ra cho họ coi???

Lộ Tầm Nhất tiếc nuối thở dài.

“Đáng tiếc những vong linh trong rạp phim không thể rời khỏi nơi đó được. Nếu rời khỏi rạp, chúng nó sẽ tan biến mất!.”

Đường Nghiên Tâm vỗ vỗ túi mình: “Không sao, lần này tôi đã kiếm được rất nhiều. Tôi cảm thấy hơi đầy … ợ …”

Lộ Tầm Nhất yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười “thánh phụ”: “Vậy là tốt rồi!”

Tiêu Hữu Phàm: “……”

Hình như cậu ta đã hiểu nguyên nhân vì sao anh Lộ gặp phải vấn đề khác còn Đường Đường thì gặp được vong linh thật rồi!

Tên vong linh trong túi cô có lẽ là một tướng lĩnh bên cạnh boss khu vực phải không?. Kẻ cảm thấy không thoải mái nhất chắc hẳn là boss khu vực. Rất nhiều thuộc hạ của nó bị uổng mạng như vậy, nguyên nhân lại bị loài người ăn mất. Rốt cuộc những người muốn xem du khách tuyệt vời này đến từ đâu???

Khi tất cả du khách tập trung tại đây, Đường Nghiên Tâm đã tìm thấy một chiếc thẻ năng lượng từ bên trong chiếc mũ cao bồi, Tiêu Hữu Phàm tìm được thẻ năng lượng trong hộp ra và Lộ Tầm Nhất cũng tìm được một thẻ năng lượng từ cơ thể của một con chó bông.

Vấn đề mới xuất hiện rồi đây, thẻ năng lượng nào mới là thẻ “thật”?

Tiêu Hữu Phàm tự giám định chiếc thẻ trong tay mình, phải hai mươi mấy phút mới có kết quả.

Đôi vợ chồng kia cũng đi vào khu nghỉ ngơi, ông chồng tìm được một tấm thẻ bên trong quần của con búp bê tóc tím. Vợ ông ta ngượng ngùng nói: “Rõ ràng em có thấy một tấm thẻ rồi nhưng tự nhiên có con ma nữ bất ngờ chui ra từ gầm ghế khiến em sợ hãi…khi nhìn lại thì không thấy tấm thẻ đâu nữa.”

Thẻ năng lượng là một tấm thẻ nhỏ hình chữ nhật, hai mặt đều có màu xanh lam, mặt trước ghi chữ “thẻ năng lượng”. Rất dễ nhận biết nó.

Du khách đều tập trung ở đây, những người không có bất kỳ manh mối nào về thẻ năng lượng đều trông mong nhìn vào tấm thẻ trong tay người khác, cảnh này khiến cho hiện trường có hơi chen lấn.

“Mẹ kiếp…”

Tống Đại Vĩ bỗng mắng một tiếng với giọng điệu tức giận, ngón tay còn đặt trên chóp mũi. Tựa như anh ta vừa mới ngửi thấy mùi gì đó khó chịu lắm.

“Đậu Đậu, mẹ kiếp! Anh dám để nước miếng nhỏ lên tay tôi, anh tìm chết sao? Thối quá đi mất.”

Tống Đại Vỹ quay đầu nhìn lại, tiếng trách mắng đột ngột dừng lại.

Đậu Đậu đứng thẳng sau lưng anh ta như cây cột. Làn da của anh ta nhợt nhạt đến mức chuyển sang màu xanh xám, dưới mắt có hai bọng mắt dày và nặng, mí mắt dưới vẫn đang từ từ sụp xuống, những con giòi mập mạp bò ra từ lòng trắng mắt ngả màu vàng của anh ta. Đậu Đậu lùn hơn Tống Đại Vỹ một khúc thế nên nước miếng chảy ra từ miệng anh ta dường như đều dính hết lên tay Tống Đại Vỹ.

Nhìn dáng vẻ này kiểu gì cũng không thấy giống con người!

Bả vai Tống Đại Vĩ run rẩy dữ dội, anh ta ngập ngừng gọi: “Đậu Đậu, Đậu Đậu?”

Tống Đại Vỹ vừa gọi vừa lùi về sau.

Nào biết Tống Đại Vĩ lùi về sau đã k1ch thích Đậu Đậu, hắn lao về phía Tống Đại Vĩ. Dù sao thì Tống Đại Vỹ cũng là một du khách cao cấp, anh ta đá một phát vào bụng Đậu Đậu, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”.  “Đậu Đậu” không lùi nửa bước ngược lại ôm lấy chân phải, nhảy lò cò đi mất.

Một âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp nơi bên trong lối đi xoắn ốc. Nó tựa như tiếng cười, tựa như khóc, khiến người nghe cảm thấy sởn gai ốc.

… Mọi người đều lần lượt nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị.

Những con búp bê tinh xảo trong tủ trưng bày không biết bắt đầu từ lúc nào đã quay mặt lại nhìn chằm chằm họ. Những đôi mắt làm bằng hạt châu, hay những đôi mắt được chấm bằng bút lông, thậm chí cả những đôi mắt thô ráp làm bằng nhựa đều phát sáng, như thể có linh hồn nào đó tồn tại bên trong con búp bê. Thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của du khách từ bên trong đôi mắt búp bê!

Những con búp bê nhỏ, những tác phẩm điêu khắc cao lớn… và cả mười chiếc mặt nạ chú hề trên trần nhà, chỉ cần là vật có miệng, chúng đều há to mồm và phát ra tiếng cười. Bọn chúng dường như đang cổ vũ cho Đậu Đậu lại dường như đang cười nhạo những con người vô tri đã bước chân vào gia viên vong linh.

“Đậu Đậu” điên cuồng gầm lên như một con thú hung dữ.  Ngoại hình của hắn hơi giống “cương thi” trong truyền thuyết – một sinh vật có sức mạnh vô hạn, và dường như nó có một cơ thể kim cương không thể phá hủy. Khi đuổi theo Tống Đại Vĩ, nó sẽ cắn bất kỳ ai mà mình tóm được.

Đường Nghiên Tâm hơi nheo mắt lại và kéo hai đồng đội loài người ra sau. Khoảng thời gian trước, cô hoàn toàn không nhận ra rằng Đậu Đậu không còn là con người nữa.

Tiếng hét vang lên hết lần này đến lần khác, các du khách trốn chạy tứ tán.

Tiêu Hữu Phàm bàng hoàng nghĩ: Đây là hình thái của một du khách bình thường sau khi gặp phải sự cố kh ủng bố.

Điều kỳ lạ là “Đậu Đậu” không tấn công họ – thậm chí còn không nhìn về phía này, mà chỉ chạy theo những người khác.

=…=

【Thì ra học giả Nam Xương là ý này! 】

【Trong số những du khách bước ra từ rạp chiếu phim có cả những người đã chết, tuy nhiên họ vẫn giữ nguyên hình thái khi còn sống. Bởi vì hồn trong cơ thể khiến cơ thể giống người sống nhưng một khi linh hồn biến mất, phách tàn ác trở thành chủ nhân điều khiển cơ thể khiến nó biến thành một vong linh thực thụ. 】

【Ánh mắt ”Đậu Đậu” khá đấy! Giỏi bắt nạt người mềm yếu, lại sợ người mạnh hơn】

【 Tôi cảm thấy không phải vậy đâu! Tôi nguyện ý tin tưởng rằng linh hồn của “Đậu Đậu” chưa tiêu tán hết, chính vì vậy anh ta mới nhớ rõ anh Lộ từng có thiện ý an ủi mình nên không muốn gi3t chết anh ấy. 】

【 Cũng có khả năng này ……】

【Người chết có biết bản thân mình đã chết không? 】

【Tôi nghĩ rằng biết chứ! 】

【……Dù biết cũng không dám nói ra! 】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất