Ngoại trừ Giang Ức Miên ngồi ở phía trước ra, hai cô gái kia chưa bao giờ tiếp xúc qua với Quý thiếu gia, đều bị câu hỏi đột ngột này của thiếu gia làm cho mù mờ.
Còn Lâm Tích, lúc này suy nghĩ của cô đã bay xa.
Ngay cả ánh mắt cũng tiêu tan.
Vẫn là Giang Ức Miên trả lời: “Bọn tớ định đi mua nước, nóng quá.”
Quý Quân Hành gật đầu, thấy Lâm Tích vẫn không nói chuyện, trên trán đều rịn mồ hôi, hỏi: “Các cậu uống gì?”
Hả?
Khỏi phải nói, ngay cả Giang Ức Miên cũng kinh ngạc.
Nhạc Lê và Lưu Tân Đình càng thêm ngơ ngác nhìn nhau. Bình thường họ ngay cả nói chuyện với vị này cũng chưa từng nói qua nữa là.
Quý Quân Hành luôn ngồi ở phía cuối lớp, cho nên rõ ràng là cùng một lớp, nhưng rất nhiều bạn nữ cũng chưa từng nói chuyện với cậu.
Mà lúc này, Quý Quân Hành lại chủ động hỏi các cô uống gì, đã làm cho hai người họ choáng váng.
“Các cậu uống gì?” Thấy họ đều không nói chuyện, Quý Quân Hành lại hỏi.
Ngược lại không phải cậu rãnh rỗi nhàm chán, chỉ là cậu nhìn dáng vẻ của Lâm Tích, thật sự để cô đi siêu thị chen chúc một vòng, đoán chừng có thể xỉu ngay tại chỗ.
Nếu không phải Quý Lộ Trì một ngày đến tối đều nhắc, bảo cậu ở trường học phải quan tâm cô.
Thì cậu mới sẽ không làm chuyện rãnh rỗi như này.
Cơn đau trong bụng Lâm Tích, đã từ đau lâm râm trở nên càng lúc càng dữ dội.
Sáng nay dì cả của cô đến.
Hai tiết trước còn đỡ, vừa rồi đứng dưới nắng, vừa nóng vừa đau, lúc này khó chịu đến mức môi cô cũng trắng bệch.
Giang Ức Miên xoay đầu nhìn Lâm Tích, vốn muốn trưng cầu ý kiến của cô.
Nhưng vừa nhìn thì suýt giật mình, vừa rồi người còn bình thường, lúc này sắc môi và khóe miệng đều trắng bệch, nhìn giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Lâm Tích, cậu không sao chứ?” Cô đè thấp giọng hỏi.
Lâm Tích khẽ khàng lắc đầu.
Đám người Quý Quân Hành đứng ở trước mắt, cô cũng ngại nói nhiều.
May mà đều là con gái, Giang Ức Miên thấy vẻ mặt này của cô, đã đoán được nguyên nhân.
“Thời tiết rất nóng, các cậu về lớp đi, tớ đem về cho các cậu.” Quý Quân Hành liếc nhìn Lâm Tích, nói.
Tạ Ngang đối diện nhìn sắc mặt Lâm Tích, quan tâm hỏi: “Lâm Tích, có phải cậu bệnh rồi không, sao nhìn khó chịu quá vậy. Hay là đi phòng y tế trường……”
Ba chữ phòng y tế của cậu còn chưa nói xong, ngực đã bị một cái khuỷu tay đánh mạnh vào.
Đau đến nỗi cậu suýt cắn phải lưỡi mình.
Quý Quân Hành mặt không biểu tình nói: “Đi thôi.”
Cậu xoay người bước đi, Tạ Ngang nhìn Lâm Tích, rồi ngoan ngoãn nghe lời đi theo.
Mấy nam sinh vừa đi, Giang Ức Miên liền hỏi Lâm Tích: “Có phải cái kia đến không?”
Lưu Tân Đình: “Khó trách tớ nói sắc mặt cậu sao lại khó coi vậy chứ, rất đau hả.”
Dì cả đau có lẽ là mỗi một cô gái đều không thể nào tránh khỏi.
Lâm Tích thật sự có chút không chống đỡ nổi, cô hơi xin lỗi nói: “Tớ muốn về lớp.”
“Đi thôi, bọn tớ về cùng cậu.”
Ba cô gái kia, không nói hai lời đi về cùng cô.
Đến lớp, Lâm Tích nằm sấp trên bàn, bàn tay đè bụng. Còn chưa vào tiết, lớp học có hơi ầm ĩ. Bình thường cũng không cảm thấy ồn, nhưng lúc này ầm ĩ đến mức cô có chút bực bội.
Cô vùi đầu trong cánh tay, cả người hận không thể co lại thành một khối.
Đột nhiên, mu bàn tay cô chợt nóng.
Lâm Tích theo bản năng ngẩng đầu.
Quý Quân Hành đứng bên bàn cô, một ly trà sữa nóng hổi để bên tay cô.
“Cảm ơn.” Qua mấy giây, cô mới kịp phản ứng, thấp giọng nói.
Quý Quân Hành nhìn sắc mặt cô, giống như nhịn lại, cuối cùng vẫn mở miệng, “Uống nóng đi, sẽ thoải mái hơn chút.”
Tạ Ngang từ phía trước đi về, vừa rồi cậu đi lên phía trước chia đồ uống lạnh mua về cho Lưu Tân Đình và Nhạc Lê. Sau đó, cậu lại đưa một ly nước giải khát ướp lạnh cho Giang Ức Miên, cười hì hì nói: “Không cần đặc biệt cảm ơn tớ, đều là A Hành mua đấy.”
Lâm Tích cụp mắt nhìn trà sữa trước mặt.
Trong không khí dường như đã tỏa ra mùi vị ngọt ngào mơ hồ.
Ngọt đến nỗi chui thẳng vào trong lòng.
Giang Ức Miên nhìn Lâm Tích, rồi xoay đầu nhìn ra phía sau, “Cảm ơn nhé.”
Ngược lại Tạ Ngang ngẩng đầu nhìn Lâm Tích trước mặt, vừa mở nắp chai coca ướp lạnh trong tay, vừa quan tâm hỏi: “Lâm Tích, cậu thật sự không cần đi phòng y tế hả?”
Vốn Quý Quân Hành lười biếng dựa trên lưng ghế, cau mày nhìn cậu.
Tạ Ngang vậy mà còn đặc biệt tốt bụng, miệng nói không ngừng, chính là đang khuyên Lâm Tích đừng giấu bệnh, nếu thật sự không thoải mái, thì phải đi phòng y tế.
Cuối cùng, Quý Quân Hành ngồi thẳng dậy, đưa tay kéo chai coca cậu ấy đã đưa đến bên miệng qua.
Vẻ mặt Tạ Ngang ngơ ngác nhìn cậu, “A Hành, cậu cướp coca của tớ làm gì?”
“Uống đồ cũng không chặn được cái miệng của cậu, trả coca cho tớ.” Quý Quân Hành lạnh nhạt nói.
Con trai bọn họ đôi khi phiền phần ai nấy trả tiền, nên đều là một người thanh toán. Đương nhiên tính cách của Quý thiếu gia chính là như thế, lúc có cậu, cơ bản không có phần người khác trả tiền. May mà đám con trai này gia cảnh không ai kém, chút tiền này, ai cũng không để trong lòng.
Quý thiếu gia là người dẫn đầu, cậu trả thì để cậu trả vậy.
Tạ Ngang sững sờ, liền uất ức nói: “A Hành, cậu quá đáng thật đó, tớ cũng là tốt bụng quan tâm Lâm Tích thôi mà. Lẽ nào chỉ có cậu được quan tâm bạn học mới, còn tớ chỉ hỏi thôi cũng không được à.”
Quý Quân Hành hoàn toàn cạn lời.
Cậu nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt, nếu cô ấy thật sự đau, chắc chắn cậu sẽ đưa cô đi phòng y tế.
Nhưng mấu chốt cô ấy là……
Cuối cùng, Quý Quân Hành nhìn Tạ Ngang, cắn răng, nặn ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
*
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết thể dục, nhưng giáo viên kéo thêm vài phút. Trên hành lang vang lên tiếng đi lại của học sinh lớp khác, mắt thấy trong lớp đã không còn ai nghe giảng nữa, nên giáo viên giảng xong đề cuối cùng, thì nói tan tiết.
Buổi sáng Lâm Tích đau bụng kinh dữ dội, ngay cả cơm trưa cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhưng đến giờ này, cũng dịu bớt, sắc mặt đã khôi phục lại như thường.
Giang Ức Miên quan tâm hỏi cô: “Nếu không cậu xin phép giáo viên thể dục đi?”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tớ đã không còn đau như lúc sáng nữa rồi.”
Tính cách Lâm Tích không tính là kiêu ngạo, bụng đã không còn đau, thì đi cùng bạn học trong lớp đến sân thể dục.
Ánh nắng bên ngoài vẫn vậy, nhưng so với cái nóng ban trưa, thì bây giờ đã không còn nắng như vậy nữa.
Bên cạnh sân bóng rổ trồng một hàng cây, bóng cây xanh tươi, ánh nắng chỉ có thể xuyên qua kẽ hở trong lá cây chiếu xuống. Đối diện là sân điền kinh, còn xây dựng khán đài và bục chủ trì đồ sộ.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, giáo viên thể dục triệu tập học sinh lớp mình tập hợp.
Tính kỷ luật của học sinh lớp một luôn tốt, rất nhanh đã xếp hàng xong. Còn giáo viên thể dục lớp bên cạnh, lại có chút tức giận. Bởi vì địa điểm hai lớp tập hợp không tính là xa.
Lâm Tích nghe thấy giáo viên kia hét to: “Lớp mười hai các em rốt cuộc là thế nào đây hả, tiết thể dục trước cũng lề mà lề mề, nếu không muốn học như vậy, thì tiết này để chủ nhiệm lớp các em đến dạy cho các em đi.”
Trong hàng chợt nổ ra tiếng phản đối cực lớn.
Giáo viên thể dục lớp một, hài lòng nhìn học sinh trước mắt, quả nhiên dạy lớp trọng điểm thì bớt lo.
Giáo viên rất rộng rãi nói: “Chúng ta làm chút vận động nóng người trước, lát nữa ủy viên thể dục đi nhận dụng cụ, để các em tự do hoạt động.”
Nghe thấy tự do hoạt động, mọi người đều hết sức vui vẻ.
Quả nhiên sau khi làm vận động nóng người xong, giáo viên bảo ủy viên thể dục đi nhận dụng cụ. Nam sinh trong lớp vì có bóng rổ, căn bản không đợi ủy viên thể dục, đã trực tiếp chiếm một phần sân bóng rổ, bắt đầu chơi bóng.
Lúc nữ sinh đợi dụng cụ, đều đứng dưới bóng râm bên cạnh.
Lâm Tích và Giang Ức Miên vừa đứng xong, Nhạc Lê và Lưu Tân Đình cũng đi đến.
“Đồ uống buổi sáng, còn chưa cảm ơn các cậu nữa.” Lưu Tân Đình cười nói.
Giang Ức Miên sửng sốt, nói thẳng: “Là Quý thiếu gia mua, liên quan gì đến bọn tớ đâu chứ.”
Gia cảnh Quý Quân Hành rất tốt, người trong lớp đều biết, không ít người ở sau lưng đều gọi cậu là thiếu gia.
Nhạc Lê mím miệng cười nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy là muốn mua cho hai người các cậu, chỉ là đúng lúc bọn tớ cũng ở đó, thì tiện thể luôn.”
Lâm Tích không tham gia vào chủ đề này.
Nhưng lúc họ nói chuyện, lại làm cho cô nghĩ đến mùi vị ly trà sữa kia.
Uhm, rất ngọt.
Âm thanh trong sân bóng rổ đinh tai, mấy cô gái ngẩng đầu nhìn sang, sân bóng đối diện bóng râm họ đang đứng, vừa vặn là con trai trong lớp.
Mà trong đó, thân hình cao ráo phiêu dật kia, rất thu hút. Quý Quân Hành vốn cao, lúc này mặc áo tay ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay, trắng đến mức thoạt nhìn không giống như thường đánh bóng.
Bình thường cậu đều là dáng vẻ lười biếng, lúc này một tay giữ bóng, đối mặt với hậu vệ đối diện, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi mang theo vẻ nghiêm túc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đối phương.
Sau đó là một động tác giả, lắc người, dễ dàng lên rổ.
“Wow, đẹp trai quá.” Nhạc Lê thán phục.
Sau đó vang lên một trận vỗ tay.
Lâm Tích nhìn sang, thì thấy là nữ sinh đứng dưới một tàng cây khác.
Lưu Tân Đình nói: “Là nữ sinh lớp mười hai kìa.”
Tiếp đó, mắt cô ấy hơi mở to, ngạc nhiên nói: “Các cậu xem, cô gái lúc sáng cũng ở đó kìa. Cô ta quả nhiên là người của lớp mười hai.”
Nhờ phúc của Giang Ức Miên, Lâm Tích đã biết lớp mười hai này là bao gồm học sinh nghệ thuật, học sinh thể dục.
Nếu chỉ dựa vào thi cử, thì những người này chắc chắn không thể vào được Thất Trung.
Nhưng có thể dựa vào sở trường nghệ thuật để vào trường, thì trong nhà họ đều là có tiền có thế, vì thế, học sinh lớp mười hai này vi phạm quy định của trường cũng bình thường như ăn cơm uống nước.
Lúc họ đang bát quái, thì ủy viên thể dục cầm dụng cụ đến.
Giáo viên nhìn đám con gái bọn họ đều đứng dưới bóng râm, thì đến thúc giục họ đi hoạt động. Thế là, có người nhận vợt bóng bàn, có người lấy vợt cầu lông.
Lâm Tích chỉ biết đánh cầu lông, vì thế cùng Giang Ức Miên nhận cặp vợt cầu lông.
Họ không đi đến sân cầu lông, mà đứng đánh trên đường đi bên cạnh. Không bao lâu sau, người dần nhiều lên, các cô chỉ có thể đi đến nơi vắng vẻ hơn.
May mà chỗ này cách xa giáo viên thể dục, hai người đánh vài phút, rồi tìm bóng cây ngồi xuống.
Lâm Tích ngồi dưới bóng cây, đầu vùi trong cánh tay nghỉ ngơi.
Giang Ức Miên biết cô không thoải mái, ở bên cạnh yên lặng chơi di động.
Không biết trôi qua bao lâu, Lâm Tích ngẩng đầu lên, phát hiện Giang Ức Miên bên cạnh đã đi đâu mất. Cô đứng dậy, nhìn quanh, cũng không biết Giang Ức Miên đã đi đâu.
Thế là cô đi thẳng đến bên khác, cũng không thấy người.
Chỉ nhìn thấy vài chiếc áo đồng phục trải tùy tiện dưới đất.
Đợi vài phút, Giang Ức Miên vẫn không trở lại, Lâm Tích định về nơi lớp mình tập hợp trước.
Chỉ là cô vừa đi được một nửa, thì bị người ta đuổi theo từ phía sau.
Đến khi cô quay đầu, nhìn thấy vài nữ sinh đứng phía sau cô.
Những người này cô đều không quen, nhưng có hai người lúc trước đã từng gặp.
Cô gái đứng ở giữa, là nữ sinh lớp mười hai sáng nay đụng phải Quý Quân Hành.
Lâm Tích khách sáo hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Vừa rồi có phải cậu đi qua dưới cây bên kia không?” Nữ sinh thấp người kia gọi cô, không khách sáo hỏi.
Lâm Tích theo hướng tay cô ta chỉ nhìn sang chỗ đó, uhm, cô đi qua.
Nữ sinh thấp người nổi giận đùng đùng hỏi: “Vậy cậu có nhìn thấy một cái di động màu bạc không?”
Lâm Tích ngây người.
Ngược lại là cô gái đứng ở giữa, lúc này mở miệng, giọng điệu dịu dàng, “Bạn học, bọn tớ không phải cố ý làm khó cậu đâu. Chỉ là di động của tớ không thấy đâu nữa.”
Lâm Tích có loại cảm giác tức giận đến buồn cười.
Cô nhìn đối phương, “Di động của cậu không thấy nữa, liên quan gì đến tôi?”
“Sao không liên quan, vừa rồi chỉ có mình cậu đi qua chỗ đó. Di động của tiểu Nhụy không thấy nữa, cậu nói……”
Cô gái tên tiểu Nhụy, vội kéo bạn mình lại, vẫn nhìn như rất khách sáo nói, “Cậu đừng để ý, bọn tớ chỉ là muốn hỏi thử mà thôi.”
Chỉ là muốn hỏi thử? Hỏi ai không hỏi, cố tình lại đến hỏi cô?
Đúng lúc, Giang Ức Miên quay lại, cô vừa thấy cảnh tượng này, thì chạy vội đến.
Đến khi cô làm rõ ý đồ của đối phương, thì tức đến mức suýt nhảy dựng lên, “Đầu óc các cậu không có bệnh đấy chứ, di động mất thì đi tìm di động đi, tới tìm bạn học của tôi làm gì.”
“Còn không phải cậu ta lấy trộm à.”
Cuối cùng nữ sinh thấp người kia đã nói ra.
Huyệt thái dương của Lâm Tích bỗng giật giật, bình sinh, lần đầu tiên cô có xúc động muốn đánh người.
*
Trên sân bóng rổ vẫn khí thế ngất trời, bên này Quý Quân Hành đã dẫn trước không ít. Lần nữa cậu cầm được bóng, thì Tạ Ngang chạy đi mua đồ uống trở về.
Trần Mặc nhìn thấy cậu, tức giận nói: “Cậu đi mua đồ uống, sao như mất tích luôn vậy.”
Thì cậu ấy nghe Tạ Ngang gấp gáp nói: “Vừa rồi tớ đến, nhìn thấy Lâm Tích và Giang Ức Miên, hình như đang cãi nhau với mấy nữ sinh bên lớp mười hai. Cậu nói xem các cậu ấy có phải bị người ta bắt nạt hay không…….”
Hai chữ ‘Bắt nạt’ này vừa nói xong, thì quả bóng rổ đập rầm xuống đất.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy Quý Quân Hành, bước đi đầu không ngoảnh lại.
Lời tác giả:
Trì Trì: Anh ơi, có người bắt nạt chị Lâm Tích.
Thiếu gia: Uhm, có người muốn bị đánh đó mà.