Trong quán cà phê rộng rãi sáng rỡ, đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng. Quán cà phê như thế này thích hợp để dành thời gian thư giãn, lúc này, bởi vì thiếu niên đứng trước quầy thu ngân, mà đã sinh ra một chút không hài hòa.
Lâm Tích thấy cậu lạnh mặt, thật sự có hơi không thích ứng.
Tính cách Quý Quân Hành là kiểu không thân thiện, nhưng cũng sẽ không tùy tiện nổi giận.
Lâm Tích quen biết cậu lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu thế này.
Cô hơi bất đắc dĩ, cách quầy bar nhỏ của quầy thu ngân, thấp giọng hỏi: “Cậu muốn thế nào, mới có thể không giận nữa đây?”
Đoán chừng ngay cả chính Lâm Tích cũng không chú ý, lúc cô nói chuyện, luôn sẽ không tự giác mang theo ngữ khí từ.
—— Cậu muốn thế nào, mới có thể không giận nữa ‘đây’.
—— Cậu làm gì vậy ‘hả’.
Quý Quân Hành nghe giọng điệu mềm mại này của cô, chút tức giận trong lòng kia, giống như nước nóng dội lên khối băng, trực tiếp dội tan đi.
Huống hồ vẻ mặt cậu nhìn thì lạnh nhạt, nhưng thực ra trong lòng đối với cô làm sao là khối băng được.
Lâm Tích đi ra khỏi quầy thu ngân, thấy mồ hôi trên mặt cậu đã dỡ hơn vừa rồi.
Cô chỉ chỉ chỗ ngồi gần cửa sổ, “Nếu không đến bên kia ngồi trước một lát nhé.”
Phát tờ rơi lâu như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy mệt.
Huống hồ, vừa rồi lúc phát tờ rơi, Quý Quân Hành còn không ngừng bị nữ sinh bắt chuyện.
Đoán chừng không chỉ người mệt, mà tim còn mệt hơn.
Sau khi Quý Quân Hành ngồi xuống, Lâm Tích cũng không ngồi, mà là đi về lại quầy thu ngân, cầm một quyển menu đến. Cô đưa menu cho Quý Quân Hành, “Cậu muốn uống gì, tớ mua cho cậu.”
Quý thiếu gia đối diện khẽ nhấc mí mắt, cầm menu qua, hỏi: “Cậu làm thêm ở đây một tiếng bao nhiêu tiền?”
“Nếu ở trong quán thì tám đồng, ra ngoài phát tờ rơi thì mười đồng.”
Lâm Tích rất thành thực, không giấu cậu.
Chỉ là Quý thiếu gia nghe thấy lời này thái dương giật mạnh một hồi, trong lòng nói không ra tư vị gì.
Quý Quân Hành vốn tùy tiện lật menu ra, lúc này vừa cúi đầu nhìn thì, một ly cà phê là 48 đồng.
Cậu buồn bực lẩm bẩm: “Cà phê này là cà phê gì mà đắt quá vậy.”
Lâm Tích chớp mắt, nhỏ giọng này: “Đây là cà phê nhập khẩu, quản lý cửa hàng bọn tớ đều dùng cà phê xay thủ công tốt nhất đó.”
Quý Quân Hành xem nhanh menu, rồi đóng lại để lên bàn.
Cậu nói: “Tớ không thích uống cà phê, đem cho tớ một ly nước đá đi.”
Lâm Tích thấy cậu nói vậy, thì không nghi ngờ gì, bởi vì buổi sáng quản lý pha cà phê, cô đã thử uống một chút nhưng cũng không thích lắm. Nhưng cô lại chỉ vào menu, “Còn có đồ ngọt đấy, cậu muốn thử một miếng không.”
Trí nhớ của Quý Quân Hành là kiểu một cái liếc xéo liền xong mười hàng, vừa rồi liếc qua menu một lượt, đã biết đồ ngọt rẻ nhất trong quán này là 36 đồng một phần.
Tiền lương cô đứng phát tờ rơi ba tiếng đồng hồ ở bên ngoài, cũng không đủ mua một miếng.
Cậu thẳng thắn lắc đầu, hai tay vòng ở ngực, “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Lâm Tích biết cậu xoi mói, trong lòng thoáng thở dài, nhưng cậu cuối cùng cũng không tức giận, mà nói chuyện với mình, vậy nước đá thì nước đá đi.
Lúc cô xoay người rời đi, người phía sau đột nhiên kêu cô lại.
Đến khi Lâm Tích quay đầu, nghe thấy thiếu niên nghiêm túc hỏi cô: “Nước đá trong quán các cậu là miễn phí chứ?”
Lâm Tích: “……”
*
Cửa thủy tinh được đẩy ra, tiếng chuống leng keng vui tai vang lên. Vài nữ sinh đẩy cửa đi vào, vừa nói vừa cười đi đến trước quầy thu ngân. Lâm Tích đứng ở bên trong, khách sáo nói: “Xin hỏi muốn chọn những gì?”
Cô phát tờ rơi xong, bây giờ đến phiên cô làm thu ngân.
Các cô gái đều ngẩng đầu nhìn menu điện tử phía sau, hi hi ha ha bàn bạc muốn ăn gì.
Cho đến khi có một giọng nói ngạc nhiên vang lên: “Các cậu xem, các cậu xem, trai đẹp, phía sau có một anh chàng siêu cấp đẹp trai kìa.”
Mấy cô gái đều xoay đầu lại nhìn.
Lâm Tích đứng ở đó, nhìn thấy rõ ràng phương hướng mỗi người họ nhìn đi, là chỗ Quý Quân Hành đang ngồi.
“Wow, đẹp trai thiệt chớ. Tớ chụp một tấm.”
“Không những mặt đẹp, mà dáng chắc cũng đẹp đó, cậu xem chân cậu ấy chống ở đó kìa, dài ghê chưa.”
“Khí chất cũng sạch sẽ, là kiểu tớ thích nha.” Cô gái uhm uhm hai tiếng, “Thật muốn có số điện thoại của cậu ấy mà.”
Lâm Tích vẫn nhẫn nhịn nghe đến bây giờ, lúc nghe được câu này, rốt cuộc có chút không nhịn nổi.
Cô lộ ra nụ cười, lớn tiếng hơn hỏi: “Xin lỗi, các bạn muốn chọn cái gì?”
Lực chú ý của các cô gái cuối cùng cũng bị Lâm Tích kéo về.
Chỉ là họ vừa chọn đồ, vừa nhỏ giọng bàn bạc, có một cô gái đề nghị, “Lát nữa bọn mình ngồi chỗ bên cạnh cậu ấy đi. Tuệ Tuệ, nếu cậu muốn số điện thoại, thì đúng lúc đấy.”
Ngón tay đang lướt trên màn hình của Lâm Tích dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn sang, thiếu niên bên cửa sổ, cơ thể lười biếng vùi trong ghế, không phải thế ngồi đẹp đẽ gì, mà là thế biếng nhác. Mặt cậu hơi cúi xuống, ngón tay vẫn đang lướt trên màn hình di động.
Cho dù không nhìn thấy chính diện, nhưng quả thực vẫn đẹp mắt, cách rất xa, khiến người ta cảm thấy cậu chắc chắn rất đẹp trai.
Có lẽ, đây chính là mang theo hào quang của riêng mình trong truyền thuyết đi.
Mọi người order xong, Lâm Tích đưa phiếu và thẻ số cho họ, mỉm cười tỏ ý, đồ chuẩn bị xong, sẽ bưng đến cho họ.
Sau đó, cô trơ mắt nhìn, mấy nữ sinh này đi đến chỗ trống bên cạnh Quý Quân Hành ngồi xuống.
Quý Quân Hành cứ vùi trong sofa, trước mặt là ly nước đá miễn phí trong quán.
Cậu vừa gửi xong tin nhắn cho Tạ Ngang, Tạ Ngang hỏi cậu ở đâu, khi nào đến quán net. Thế là cậu nói thẳng cho Tạ Ngang biết, cậu có việc, hôm nay không đến.
Di động được để trên bàn, tiếng rung brum…brum…brum, đều là âm báo tin nhắn đến.
Cậu không để ý.
Lại ngẩng đầu, nhìn Lâm Tích phía sau quầy thu nhân, không ngờ, cái nhìn này, đúng lúc chạm phải tầm mắt của Lâm Tích.
Cô ấy cũng đang nhìn mình.
Lâm Tích lập tức cúi đầu, giả vờ mình đang bận rộn.
Quý Quân Hành sờ chóp mũi của mình, như có điều suy nghĩ nhìn nhân viên thu ngân nhỏ bé rõ ràng lúc này không có khách, lại đột nhiên rất bận rộn kia.
Nhìn lén cậu ư?
Khóe miệng cậu giương lên, hai chân thu về, định đứng dậy.
Nữ sinh xinh đẹp nhất bàn bên cạnh, được bạn tốt cổ vũ, đã đi đến.
“Bạn học, chào bạn.” Nữ sinh nhìn Quý Quân Hành, tâm trạng thấp thỏm, vốn đã cảm thấy bộ dạng cậu đẹp mắt, nhưng lúc này đến gần, mày kiếm mắt sáng, sống mũi rất thẳng, sắc môi thoạt nhìn còn hồng hào hơn cả cô ấy, có loại cảm giác thiếu niên môi hồng răng trắng.
Quý Quân Hành nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy, không nói chuyện.
Nữ sinh cắn răng, “Có thể cho tớ số di động của cậu được không?”
Nói xong, cô gái mỉm cười ngọt ngào với cậu, còn thuận tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình.
Nói thực, cô gái này bộ dạng thật sự không tệ, mắt to môi anh đào, tóc dài chấm eo, mặc áo đầm màu xanh nhạt, thắt lưng mảnh mai không đầy nắm tay. Dù sao cũng là cô gái rất nổi bật đi trong đám người.
Mặc dù cô ấy cười đến ngại ngùng, nhưng trong lòng lại rất tự tin.
Dù sao cô ấy cũng biết bộ dạng của mình đẹp mắt, luôn không có nam sinh nào sẽ nỡ từ chối cô gái như cô.
Chỉ có điều lúc cô ấy tự tin chờ đợi, thì thiếu niên hơi hất cằm, chỉ chỉ về phía quầy thu ngân.
“Cậu đi hỏi cậu ấy đi, xem cậu ấy có muốn cho hay không?”
Nữ sinh xoay đầu nhìn ra sau, đương nhiên nhìn thấy Lâm Tích lúc này cũng đang xem tình huống bên này.
Bất chợt, cô gái đỏ mặt, xấu hổ.
Hóa ra, cậu ấy đã có bạn gái. Hơn nữa người ta còn đang đợi bạn gái của mình.
*
May mà nhóm con gái này rất nhanh đã rời đi, trong lòng Lâm Tích thở phào. Sau đó khách trong quán dần nhiều lên, cô không để ý đến Quý Quân Hành nữa, mà cứ bận rộn mãi.
Cho đến khi quản lý nói cô có thể rời đi, thì Lâm Tích nhìn thời gian trên máy tính.
Bảy giờ.
Cô nhìn sang chỗ ngồi kia, cậu vẫn yên lặng ngồi đó.
Không nóng không vội.
Lâm Tích sợ cậu đợi sốt ruột, đi thẳng ra phía sau thay đồng phục, mặc lại quần áo của mình. Đến khi cô đeo ba lô đi ra, đi nhanh đến bên cạnh Quý Quân Hành, “Tớ tan làm rồi, có thể đi được rồi.”
Thực ra lúc trước cô cũng bảo Quý Quân Hành đi trước, không cần đợi cô.
Nhưng cậu chỉ nhìn cô, không nói chuyện.
Sau khi hai người ra khỏi cửa, Quý Quân Hành hỏi cô: “Buổi sáng cậu đến thế nào?”
Lâm Tích chỉ trạm chờ xe đối diện, “Ngồi xe buýt đến.”
Cậu gật gật đầu, lại hỏi: “Bên trường có cấm cổng không?”
“Dì quản lý ký túc xá nói, tám rưỡi tối trở về là được.”
Cậu hỏi một câu, cô ngoan ngoãn đáp một câu.
Chút tức giận buổi chiều kia của Quý Quân Hành, đã sớm tan thành mây khói. Lúc này cậu nhìn cô, đã mặc về quần áo của mình, T-shirt màu hồng và quần jeans đơn giản.
Vẫn là Lâm Tích mộc mạc yên tĩnh kia.
“Đi thôi, đi ăn cơm, ăn xong tớ đưa cậu về trường.”
Lâm Tích không phản đối, mà gật đầu nói: “Cậu muốn ăn gì, tớ có thể mời cậu.”
Quý Quân Hành xoay đầu nhìn cậu, Lâm Tích tưởng cậu không tin, khẽ nói: “Chỗ này thanh toán lương theo ngày, ông chủ rất tốt.”
“Nếu cậu muốn chọc tức tớ, thì cậu nói tiếp đi.” Quý Quân Hành nhàn nhạt nói, Lâm Tích: “……” Cô không muốn đâu.
Thế là cô ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu, vào một nhà hàng gần đó, là một nhà hàng Hàng Châu thoạt nhìn rất lịch sự tao nhã thời thượng.
Hợp với khẩu vị của Lâm Tích.
Lâm Tích cầm menu, còn đang suy nghĩ đến chuyện mời khách. Hôm nay cậu vừa giúp phát tờ rơi, vừa ở trong quán đợi cô đến bây giờ, cho nên cô mời cậu ăn cơm là chuyện nên làm.
“Vẫn là để tớ mời cậu đi nhé.” Cuối cùng cô vẫn nói ra miệng.
Quý Quân Hành đã chọn món, nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt quét mắt nhìn cô, khẽ nói: “Lại muốn cãi nhau với tớ?”
Lâm Tích lắc đầu.
Quý Quân Hành chỉ món nào đó trên menu, nhân viên phục vụ bên cạnh ghi lại, lúc này cậu mới rãnh nói với Lâm Tích: “Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm đi, hôm nay tớ bị cậu chọc tức đau hết cả đầu rồi.”
Giọng cậu thân thiết lại dịu dàng, làm cho cô phục vụ bên cạnh không nhịn được nói: “Cậu là con trai, nhường bạn gái một chút.”
Lời nói xen này quá đột ngột, đến nỗi Quý Quân Hành theo bản năng nói: “Ai không nhường cô ấy đâu chứ.”
Cậu nói như vậy xong, mặt Lâm Tích chợt đỏ bừng.
Cô vội mở miệng, muốn giải thích với người ta, cô không phải bạn gái của cậu. Nếu nói họ có quan hệ gì, vậy có lẽ là loại quan hệ trong lòng cô lén lút thích cậu, nhưng lại sợ bị cậu phát hiện đi.
Mặc dù sự hiểu lầm của người khác, khiến cho trong lòng Lâm Tích vui vẻ rất rất nhiều.
Nhưng cô không muốn làm khó Quý Quân Hành.
Dù sao bỗng dưng bị nhét cho một cô bạn gái, chắc chắn cậu rất bất đắc dĩ.
Cô nói: “Tôi không phải ……. cậu ấy.”
“Được rồi, cậu còn muốn ăn gì nữa, thì xem menu đi.” Quý Quân Hành trực tiếp cắt đứt lời cô.
Nhà hàng này đem đồ ăn lên rất nhanh, chọn món xong, rất nhanh đã bê lên.
Lúc hai người ăn cơm đều không thích nói chuyện, chậm rãi ăn. Cho đến khi Quý Quân Hành nhìn đáy chén cô trống trơn, đang muốn bảo cô ăn nhiều chút. Con gái các cô không biết mắc cái bệnh gì, rõ ràng người gầy giống như gì, mà cứ nói mập.
Ăn cơm như gà mổ thóc.
Lâm Tích bưng chén, nhìn cậu, chớp chớp mắt.
Chầm chậm nuốt xuống hỏi: “Tớ còn muốn ăn thêm chén nữa, cậu muốn không?”
Quý Quân Hành chợt bật cười.
Sao cô có thể đáng yêu hết lần này đến lần khác vậy cơ chứ.
Ăn cơm xong, Lâm Tích muốn đi thanh toán, thì bị Quý Quân Hành kéo đi ra ngoài. Cô giãy dụa, nói: “Chúng ta còn chưa trả tiền mà.”
“Trả từ sớm rồi. Ra ngoài ăn cơm với tớ, còn để cậu trả tiền, cậu để tớ ở đâu.”
Giọng nói bá đạo không thể nghi ngờ của thiếu niên, bàn tay cậu túm chặt cổ tay cô, kéo người ra khỏi nhà hàng.
Lâm Tích đi ở phía sau cậu, nhìn chằm chằm sườn mặt của cậu.
Bên cạnh là tiếng xe qua lại, nhưng trong thế giới của cô, chỉ còn mỗi giọng nói của cậu.
*
Mấy ngày nghỉ tiếp theo, mỗi ngày Quý Quân Hành đều đến trong quán, ngay cả quản lý cũng biết. Mọi người đều chọc họ, cho dù Lâm Tích phủ nhận, nhưng không ai tin họ chỉ là bạn học cả.
Lúc trước cậu cảm thấy chơi di động nhàm chán, nên dứt khoát mang theo bài tập đến làm.
Lúc này Quý Quân Hành đang làm bài thi ngữ văn.
Đến khi nhìn thấy đề thơ cổ, chợt mỉm cười, cậu ngẩng đầu nhìn đến quầy thu ngân. Lúc này không có ai, Lâm Tích đang thẫn thờ.
Vẫn là đồng nghiệp bên cạnh huých cô, nhỏ giọng nói: “Lâm Tích, chàng trai kia gọi em kìa.”
Lâm Tích vừa nhìn, quả nhiên cậu đang nhìn mình.
Cô vội đi tới, đi đến bên cạnh cậu, Quý Quân Hành đã đẩy bài thi tới.
Cậu dùng nắp bút chỉ chỉ chỗ trống phía trên bài thi, nói: “Cậu biết câu này không?”
Phía trước là chỗ trống, còn câu sau là, địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật.
Cô kỳ lạ nhìn cậu, câu này không phải rất đơn giản sao?
Vì thế cô trực tiếp nói: “Câu trước là, Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.”
Quý Quân Hành nhìn cô, khẽ nói: “Đọc lại lần nữa.”
Giây phút này, giọng cậu có mùi vị nói không nên lời.
Rất dịu dàng.
Lâm Tích lại đọc lại một lần nữa.
Quý Quân Hành khẽ cười: “Quân Hành, tên của tôi chính là xuất phát từ câu nói này.”
“Lâm Tích, cậu phải nhớ.”