Thôn Phệ Tinh Không

Chương 10: Tâm linh tẩy lễ.

Chương 10: Tâm linh tẩy lễ.
"Chín con trâu mới mất một sợi lông"
La Phong khẽ gật đầu, hơi than thở.
- Không, ngươi không hiểu.
Lý Đạt Uy lắc đầu nói.
- Không thực sự trải qua những năm tháng đối mặt với sống chết, ngươi căn bản là không có cách nào lý giải thay ta về chuyện này được!
La Phong hơi giật mình.
Lý Đạt Uy cảm thán nói:
- Ta sinh ra trong một khoảng thời gian rất tốt đẹp. Năm mà ta sinh ra là năm 97, lúc Hongkong được trả lại! Gia cảnh của nhà ta tuy không phải là phú quý những cùng được coi là thường thường bậc trung. Ta vô tư vô lự lớn lên, mỗi ngày đều chơi game online, xem tiểu thuyết trên internet, ngày nào bị ba mẹ nói vài câu, ta đã vô cùng bực mình.
La Phong kinh ngạc nhìn Lý Đạt Uy...
Game online, internet tiểu thuyết sao? Ở thời kỳ bây giờ, sau giờ học, phần lớn thời gian phải ở trong "Võ Quán" để trở thành Võ giả, mới là sự theo đuổi của những người trẻ tuổi.
- Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi chưa từng trải qua thời kỳ hoà bình, cho nên ngươi không tưởng tượng ra được đâu.
Lý Đạt Uy tươi cười, trong ánh mắt hắn lộ ra một vẻ đang hồi tưởng lại chuyện đã qua:
- Khi đó, chúng ta có thể ở trên diễn đàn internet nói chuyện phiếm rồi bốc phét với nhau, chúng ta còn có thể tổ chức liên hoan, đi dạo chơi ở ngoài thành phố, rất là vô ưu vô lự!
- Thế nhưng từng thứ một đã...
- Năm 2015! Chính là bắt đầu vào năm 2015.
Thiên đường của chúng ta trong nháy mắt đã trở thành địa ngục! Năm đó ta chuẩn bị thi vào cao đẳng ... Tuy nhiên ta vẫn không đi thi!
- Bệnh tật xuất hiện!
- Vi rút qua không khí truyền khắp cả thế giới, chỉ cần hô hấp là đã bị lây bệnh.
Một đám bạn bè của ta bị chết đi, cô gái mà ta thầm yêu thương, huynh đệ mà ta thường chơi bóng rổ với nhau, những hàng xóm của ta, còn có những người anh em chơi game online với ta, từng đám từng đám chết đi! Lúc đó ta dường như cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, tất cả giống như là một cơn ác mộng...
- Đáng tiếc là sau này ta mới biết, ác mộng chẳng qua mới chỉ là bắt đầu thôi.
- Năm sáu tháng cuối năm 2015, vô số các quái thú biến dị tụ tập vào các thành phố của loài người rồi phát động tổng tiến công! Lúc đầu chỉ là những trận đấu lẻ tẻ, càng về sau chiến tranh càng trở nên điên cuồng! Chúng ta không coi đám quái thú dã man ra gì, chúng ta cho rằng bọn chúng không chịu nổi một trận bom đạn của nhân loại, nhưng có thể chúng ta đã sai rồi!"
- Thảm hoạ đã chính thức diễn ra!
- Thành phố bị phá huỷ, nhân loại bắt đầu phải lánh nạn! Suốt gần sáu năm phải đi lánh nạn, ta không ít lần suýt gặp phải tử thần, mỗi lần phải cố gắng đấu tranh. Thất bại chính là cái chết, mà ta phải sống. Từ một người thanh niên không có kinh nghiệm chiến đấu, ta đã trở thành một chiến sĩ thiết huyết tâm ngoan thủ lạt!
Lý Đạt Uy trầm giọng nói:
- Suốt gần sáu năm đó, ta phải chứng kiến cha ta vì ta mà chết! Thấy người yêu của mình trong lúc bỏ chạy trối chết từ từ bỏ mạng trong miệng của quái thú. Nhưng lúc đó ta chỉ có thể nuốt lệ mà chạy điên cuồng"
- Ta cố gắng khổ luyện, cố gắng để tăng năng lực cho bản thân!
- Cuối cùng, nhân loại bằng vào pháo laser và Cường đại võ giả, đã hình thành thế giằng co với quái thú trên trái đất.
Từ đó, thời kỳ Đại Niết Bàn chấm dứt!
Chuyển sang một trang sử mới.
Nhân loại tiến vào thời kỳ khu Căn cứ. Mà vào lúc đó ... cũng chính là thời điểm ta gia nhập quân đội!"
- Loáng một cái, đã hơn ba mươi năm trôi qua.

Ông cay đắng nói.
Lý Đạt Uy cười rất cứng cỏi, nhưng La Phong nhìn thấy được sâu thẳm trong nụ cười kia chứa rất nhiều đau khổ.
- Hơn ba mươi năm, nhân loại và quái thú xảy ra chiến tranh với nhau, mặc dù là không bằng như thời kỳ Đại Niết Bàn! Ở thời kỳ này, diễn ra trong khoảng thời gian khá dài, nhưng lại không thể chấm dứt.
Lý Đạt Uy lắc đầu nói:
- Ngươi có biết, hơn ba mươi năm qua, những chiến sỹ dưới quyền chỉ huy của ta, có bao nhiêu người chết không?
La Phong sững sờ.
Từng lớp, từng lớp người mới thay người cũ .... Ta cũng không thể nói được con số chính xác.
Tin báo tử vong được đưa về gia đình bọn họ, trong đó đều ghi họ vì sự sinh tồn của nhân loại mà chết.
Trong mắt Lý Đạt Uy xuất hiện một vẻ thương xót:
- Chỉ là, ta không thể không thấy. Trong đại dương, tập đoàn quái thú qua từng năm chiến tranh lại xuất hiện thêm nhiều loài lợi hại thêm nữa.
- Cái đó nói lên điều gì?
Lý Đạt Uy nhìn chằm chằm vào La Phong?
- Nó nói lên rằng quái thú trong đại dương lại không ngừng lớn mạnh!
- Ta sợ!
- Ta rất sợ!
Trong mắt Lý Đạt Uy mơ hồ có ánh lệ.
- Nhân loại không cách nào có thể chủ động tấn công được, quái thú trong đại dương biến dị không ngừng, ngày càng mạnh mẽ. Ta sợ có một ngày ... Nhân loại sẽ phải diệt vong!
Trong lòng La Phong bị chấn động.
Chỉ là quái thú ở biển muốn tấn công nhân loại, phải đi qua đường sông, từ đại dương vào trong đất liền. Cho nên có một việc:
- Mong muốn cả đời của ta chính là ngăn cản bọn chúng, tuyệt không thể để cho bọn chúng tiến dù chỉ một phân dễ dàng được! Ngăn cản bọn chúng càng xa, thì sự yên bình ở thành phố càng được bảo đảm. Ta năm ấy bắt đầu làm tư lệnh ở quân khu Đông Nam, suốt mười một năm sáu tháng lẻ ba ngày, quái thú ở đại dương không thể tiến thêm một bước dọc theo sông Hoàng Phổ.
La Phong nghe vậy thì trong lòng dậy sóng, nội tâm của hắn bắt đầu cảm thấy thực sự kính trọng vị trưởng bối này! Bởi vì có họ hy sinh, lớp tuổi trẻ mình mới có thể bình an lớn lên ở khu căn cứ này.
Cả đời ta, sẽ liều mạng với bọn quái thú này!
- Ta chỉ muốn rằng ... Sau này sẽ có hy vọng từ bọn con cháu.
Lý Đạt Thành khẽ nói.
Còn có- tương lai, còn có hy vọng!
Đúng thế! Nếu như khu căn cứ bị phá huỷ, thì bọn con cháu còn có hy vọng sao?
- La Phong.
Lý Đạt Uy khẽ vỗ nhẹ lên vai của La Phong:
- Bây giờ ở thời đại này, nhân loại muốn sinh tồn thì chỉ có thể dựa vào hai thứ quan trọng. Một là "pháo laser" công nghệ cao, hai là dựa vào vũ lực cá nhân, võ giả cường đại giống như "Hồng".
- Nhân loại muốn sinh tồn, phải phát minh ra vũ khí lợi hại hơn "pháo laser" thời đại bây giờ!
- Thêm nữa phải xuất hiện nhiều hơn những tuyệt thế cường giả như "Hồng" "Lôi Thần". Thậm chí còn phải xuất hiện những cường giả siêu việt hơn họ.
Lý Đạt Uy nhìn La Phong:
- La Phong, lúc còn trẻ ta không được giáo dục, lầm đường lạc lối, nhưng bây giờ ta đã lên tới Trung cấp Chiến Thần, đã tới cực hạn rồi.
- Không có hy vọng tiến bộ.
- Ngươi thì không như vậy!
- Ngươi năm nay vẫn chưa tới hai mươi tuổi ... La Phong, chức danh Chiến thần Siêu việt, có thể lớn mạnh như hàng trăm vạn quân. Siêu tuyệt, cường đại vô cùng giống như "Hồng" hoặc "Lôi Thần"
- Bây giờ nhân loại có thể ở trong khu căn cứ để sinh sống. Chính là nhờ "Hồng" thực hiện "đàm phán" với vô số quái thứ cấp Vương. Cho nên có thể nói "Hồng: so với quân đội của cả một quốc gia còn có ích hơn. Ta hy vọng ... Ngươi có thể tiến thêm một bước cao hơn nữa.

Nhìn theo La Phong lái phi cơ chiến đấu thông mình rời đi trên bầu trời cao. Vẻ Mặt của Lý Đạt Uy Lý tư lệnh trở nên phức tạp, hắn thấp giọng thì thào:
- Ta đã già. Còn La Phong ngươi ... có khả năng vô hạn.
Ở căn cứ chiến tranh trên sông Hoàng Phổ, Lý Đạt uy trò chuyện với La Phong một hồi khiến trong lòng hắn cảm thấy dậy lên từng cơn sóng lớn.
Trước kia La Phong cố gắng luyện võ chủ yếu chỉ vì cha mẹ, vì em trai của mình! Từ khi trở thành"Vô Địch Chiến Thần" La Phong vẫn cố gắng như trước, chỉ là trong lòng không cảm thấy có áp lực như vậy nữa.
Kẻ thù " Lý Diệu" Sớm đã không cần quan tâm nữa.
Người thân? Bây giờ rất tốt.
Tiền tài? Bây giờ tiền tài đối với mình đã không còn quá nhiều ý nghĩa.
Quyền lực và địa vị? Ngay cả những tập đoàn gia tộc, quân đội, những nhân vật quan trọng trong chính phủ đều niềm nở với mình.
- Ba mẹ.
Tiểu khu Minh Nguyệt, La Phong vừa mới đi vào trong nhà.
- Con đã về rồi, điểm tâm mẹ đã chuẩn bị xong cho con rồi đó. Cô Tần...
Ba của hắn đang đọc sách cũng lớn tiếng nói.
- Em trai của con đang chạy bộ ở ngoài kia, sau khi chân của nó lành lặn rất thích chạy bộ.
Phụ thân của hắn vui vẻ nói:
- Đúng rồi, tiểu Phong. Ngươi khi nào định kết hôn vậy, ta với mẹ ngươi bây giờ chỉ muốn có cháu nội bế thôi.
La Phong ngồi trước bàn ăn.
Húp bát cháo nóng hổi, nghe phụ thân cứ nhắc nhở, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác ... Rất hạnh phúc. Ở trong căn cứ chiến tranh kia, chiến sỹ không màng đến tính mạng mà chiến đấu để cho các cư dân ở các thành thị được hưởng cuộc sống bình yên ... Có lẽ, đây là nguyên nhân mà Lý Tư Lệnh cùng với vô số những quân nhân nguyện ý liều mạng.
- Này, A Văn.
Đang ngồi ở trên sàn trong phòng luyện võ, La Phong nhấc điện thoại lên nói:
- Cái gì, năm nay nghỉ hè ngươi cho bạn gái của ngươi ra ngoài đi du lịch một chuyến, tên tiểu tử ngươi thật là lãng mạn. Ừ ừ, chỉ là gần đây ta không có thời gian, cuối tháng còn phải đi ra ngoài! Ừ, sau này gặp lại, ừ, cứ như vậy nha, bái bai!
La Phong mỉm cười rạng rỡ, thời gian qua cuộc sống của A Văn quả là không tệ.
Cha mẹ hắn thời gian qua cũng rất hạnh phúc, em trai của hắn đang yêu say đắm với bạn gái của mình ....
Trong lòng La Phong chợt nhớ tới câu nói của Lý Tư Lệnh:
- Ta chỉ muốn rằng ... Từ nay về sau còn có tương lai ở bọn con cháu, còn hy vọng ở chúng.
- Còn có tương lai, còn có hy vọng!
La Phong lẩm bẩm nhắc lại:
- Ta cùng hy vọng ba mẹ của ta có thể an hưởng tuổi già, em trai của ta có thể lấy vợ sinh con, nuôi dưỡng con hắn trưởng thành! Ta không muốn tất cả sẽ bị tập đoàn quái thú huỷ diệt. Ta muốn cho bọn con cháu của ta có tương lai, có hy vọng!
Giờ phút này, La Phong cảm thấy trở nên kiên định hơn hết so với từ trước đến nay!
Ta cũng vậy, muốn truy cầu sinh mạng cực hạn, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn! Trở thành nghị viên, thành Nghị trưởng, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả bọn họ! Không ngừng trở nên siêu việt!
Ta cũng muốn trở thành một người giống như "Hồng". Bằng vào sức của một mình mình mà làm bọn tập đoàn quái thú phải hoảng sợ! Ta cũng muốn, bọn con cháu của ta còn có thể có tương lai, còn có thể có hy vọng! Hai con mắt của La Phong hiện lên sư kiên định mạnh mẽ:
- Cố gắng!
- Tiến tới!
- Mạnh hơn!
"Khi ta nhắm mắt lại, ta không muốn mình phải tiếc nuối vì trước kia không chịu cố gắng. Bây giờ tâm linh của La Phong đã được tẩy rửa, khiến cho La Phong có thể có sự kiên định mà từ trước đến nay hắn chưa từng có. Cả tháng chín La Phong toàn tâm toàn ý tập trung vào luyện "Đao pháo", "Thân pháp"" Tố chất thân thể", "Thiên thần đồ lục". Trong lúc luyện chẳng những không có cảm giác buồn chán ngược lại lại có cảm giác vui sướng trong lòng.

Cơ thể giống như là được lột xác hoàn toàn.
Thực lực dần dần tiến bộ...
Thân thể được biến đổi như thế này khiến cho người ta phải mê mẩn.
Bình thường phải tự tu luyện một mình, hiệu quả thường kém hơn một chút. Hơn nữa, tự mình tu luyện thường phải đề cao cảnh giác về tính mạng bản thân, vậy mà La Phong lại ngược lại, hắn có tốc độ tiến bộ kinh người.
Ngày 29 tháng 9, La Phong kiểm tra thực lực của mình! Quyền lực của hắn đạt tới 258103kg, vượt qua 256000kG, chính thức bước vào "Tố chất thân thể của Cao cấp Chiến Thần"! Hai giờ chiều ngày 29 tháng 9...
La Phong mua ở trong"Chiến thần Cung" với giá ưu đãi nhất một bộ đồ tác chiến cấp SS có màu huyết hồng mặc vào, cầm một thanh Huyết Ảnh Chiến đao cấp SS bên mình. Cả người La Phong long lanh như một viên ngọc thô, giống như là một lưỡi đao ngút trời, có ý chí chiến đấu vô tận!
- Ba, mẹ, lần này còn phải xa nhà một khoảng thời gian khó có thể nói trước, La Hoa, anh không có ở nhà, em nhớ chú ý đến nhà cửa.
- Em biết rồi anh.
La Hoa trả lời.
- Ở bên ngoài cũng phải cẩn thận.
Cha mẹ của hắn dặn dò.
La Phong mỉm cười, đi thẳng về chiếc phi cơ tiêm kích thông minh, chiếc chiến cơ tự động mở cửa ra, La Phong tiến vào trong đó rồi đóng cửa lại.
Vù! Khoảng xanh đậm hình tam giác của chiếc chiến cơ nhanh chóng bay lên, bay ra khỏi hệ thống phòng ngự của căn cứ Giang Nam, sau đó biến thành một đạo lưu quang, thẳng tiến tới tổng bộ toàn cầu của cực hạn Võ quán.
--------------------------------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất