Chương 14: Căn cứ tiếp tế
Đêm, những ánh sao lấp lánh trên bầu trời.
Dưới trời sao đó, trong thị trấn đổ nát một bóng người di chuyển nhanh tựa tia chớp. Khi thì đi theo những con phố, lúc lại cắt ngang qua những tiểu khu... Lát sau đã tiến vào tòa nhà sáu tầng nơi tiểu đội Hỏa Chùy đang tạm trú.
"La Phong về rồi."
"Tốt rồi, mà hình như cũng không hề bị thương."
Các thành viên tiểu đội Hỏa Chùy cầm ống nhòm nhìn theo La Phong đang tiến vào cầu thang của tòa nhà, lát nữa thôi La Phong sẽ lên đến sân thượng.
"Đội trưởng, Trần ca." La Phong cười gọi.
"Không bị thương, tốt, rất tốt. Thế nào, có giết được con Ngân Nguyệt hung lang đó không?" Đội trưởng Cao Phong một người luôn trầm tĩnh cũng không kìm chế được cất tiếng hỏi, Trần Cốc, anh em nhà họ Ngụy đang chăm sóc cho Trương Khoa nằm trên mặt đất cũng kích động trông chờ La Phong. Trần Cốc mừng rỡ mở miệng nói: "Ba lô của La Phong có vẻ rất đầy rồi."
La Phong sảng khoái cười: "Trần ca, ánh mắt của anh thật là chuẩn xác, được rồi, vừa rồi em may mắn giết chết con Ngân Nguyệt hung lang kia! Đem nó mổ xẻ ra, những bộ phận quý giá đều thu lại để trong ba lô rồi."
"Giết được nó thật sao?" Các thành viên tiểu đội Hỏa Chùy trợn mắt ngạc nhiên.
La Ngân Nguyệt hung lang!
Là vương giả của loài sói! Quái thú thuộc họ chó sói đã hiếm thấy, lại còn là vương giả 'Ngân Nguyệt hung lang' của loài sói nữa.
"Lần này em cũng rất may mắn." La Phong không kìm chế được cảm xúc, nói. "Tốc độ của con Ngân Nguyệt hung lang này có lẽ đạt được vận tốc âm thanh, lực công kích cũng mạnh đến biến thái, da lông toàn thân đều rắn chắc đáng sợ. Nếu như nó không phải đã bị trọng thương từ trước, ở bụng có một vết thương lớn, chắc có lẽ em sẽ rất khó giết được nó."
"Tốc độ ngang vận tốc âm thanh?" Trần Cốc trợn trừng mắt.
"Quá biến thái rồi. Không hổ là vương giả của loài sói, có thể mạnh như sơ cấp lĩnh chủ của loài heo." Ngụy Thiết kinh ngạc nói.
"Không ổn!" Cao Phong sắc mặt đại biến.
Biểu tình của Cao Phong làm La Phong giật nảy mình.
"Đội trưởng, không ổn gì cơ? Có chuyện gì sao?" La Phong lập tức hỏi.
"Con Ngân Nguyệt hung lang ngày đã bị trọng thương, chắc chắn trước đó đã chiến đấu cùng với Võ giả." Cao Phong lo lắng nói. "Tiểu đội Võ giả chiến đấu với nó có lẽ lưu lại trên người nó tín hiệu truy tung, một khi đội ngũ này tìm kiếm mà lại gặp chúng ta lúc đó sẽ rất phiền phức."
Trần Cốc nghe xong cũng giật mình: "Không ổn, tiểu đội Võ giả có thể làm trọng thương Ngân Nguyệt hung lang không phải là chúng ta có thể đối phó nổi, trong đó khả năng lớn sẽ có Võ giả cấp chiến thần!"
La Phong nghe thế, thở dài nhẹ nhõm.
"Đội trưởng, yên tâm đi anh. Em tuy còn thiếu nhiều kinh nghiệm, nhưng trước khi tiến vào khu vực hoang dã cũng đã xem qua rất nhiều tư liệu, cũng biết được một số kiến thức cơ bản. Sau khi giết chết Ngân Nguyệt hung lang, em đã kiểm tra trên thân thể nó, đúng là có tín hiệu được lưu trên một túm lông nên đã bị em cắt đi rồi." La Phong điềm nhiên nói.
Lúc này Cao Phong, Trần Cốc mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lo nhất là La Phong mới gia nhập hàng ngũ Võ giả, kinh nghiệm còn non kém. Dù sao thì cướp quái thú bị người khác đả thương, khi bị người khác phát hiện, đuổi theo thì cũng rất là phiền phức.
"Trương Khoa đang bị trọng thương, tiểu đội chúng ta cũng không thể ở đây thêm được nữa. Mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai chúng ta sẽ quay trở về căn cứ tiếp viện." Cao Phong nói.
"Vâng, đội trưởng."
Cả nhóm cùng cười, đáp lời.
**
Sáng sớm hôm sau, tiểu đội Hỏa Chùy bắt đầu lặng lẽ rời khỏi huyện lị 0201, dọc theo con đường cao tốc cũ nát đi về hướng căn cứ tiếp tế.
...
Lúc này, trong căn cứ tiếp tế của quân khu.
"Hắc ca."
Trương Trạch Hổ đang đi cùng một người râu rậm, hút thuốc, trò chuyện. "Anh có thấy người của tiểu đội Hỏa Chùy trở về chưa? Mẹ kiếp, thằng chó con La Phong làm 'lão tử' mất một trăm triệu, không cho hắn một trận làm sao có thể xả được cục tức này."
"Từ lúc đó đến giờ, trong tư liệu lưu trữ không thấy tin tức tiểu đội Hỏa Chùy trở về." Nam nhân có bộ râu rậm kia thoải mái cười. "Lão Hổ, tên La Phong kia chọc ngươi, ngươi muốn giáo huấn hắn thì cũng phải ở khu vực hoang dã mà làm, trong căn cứ tiếp tế là cấm động thủ."
"Ta biết mà, ta cũng không muốn phải chịu chết." Trương Trạch Hổ cười nói.
Đứng sau giữ gìn trật tự ở quân khu cùng với thành thị căn cứ là quân đội của chính phủ, cừu hận của những Võ giả cho dù lớn đến đâu đi chăng nữa cũng không dám ở trong quân khu đánh nhau, hậu quả sẽ rất thê thảm. Căn cứ tiếp tế dù sao cũng là một khu vực trong quân khu, về phương diện an toàn là do quân khu phụ trách.
"Hắc ca, khi nào thằng oắt con La Phong kia về đây, anh báo cho em với nhé!" Trương Trạch Hổ cười nói.
"Ok, chuyện nhỏ thôi." Nam nhân râu rậm cười, gật đầu đồng ý.
Trương Trạch Hổ vứt tàn thuốc xuống đất, lấy chân dập đi, cười nói: "Anh em trong tiểu đội của ta đi trước rồi, lát nữa nói chuyện sau nhé." Nói xong Trương Trạch Hổ đi lại chỗ đồng đội trong căn cứ tiếp tế. Gọi là căn cứ tiếp tế, nhưng trên thực tế ở đây có cảm giác như một tiểu khu nhà ở, Trương Trạch Hổ nhanh chóng tiến lại chỗ hai gã đồng đội khác đang tụ họp ở một gốc cây cạnh cổng chính.
"Thế nào rồi, lão Hổ?" Trung niên chột mắt hạ giọng hỏi.
"Chưa trở về, cũng không có chút tin tức nào cả."
Nam nhân đầu bóng loáng ở bên cạnh cười hăng hắc: "Đến giờ, chưa từng có người nào trở lại, theo ta nghĩ, bọn họ khẳng định là đã chết sạch trong đàn quái thú rồi. Tiểu đội Hỏa Chùy chết hết đi thì tốt, sẽ không có phiền toái gì nữa cả." Tiểu đội Hổ Nha căn bản chẳng sợ gì tiểu đội Hỏa Chùy, nhưng nếu thành viên của tiểu đội Hỏa Chùy còn sống, như thế thì cũng mang lại một chút phiền toái.
"Tiểu đội Hỏa Chùy, hừ, muốn trách thì trách thằng chó chết La Phong kìa." Trương Trạch Hổ cười lạnh lung. "Làm 'lão tử' phải tiêu tốn tiền. À, mà đã điều tra được ra tiểu đội nào đoạt con Ngân Nguyệt hung lang của chúng ta chưa?"
"Vẫn chưa." Trung niên chột mắt nhíu mày, lắc đầu. "Một chút tin tức cũng không có. Đội trưởng đang tức giận, vừa đập một bình rượu ở trong phòng kia kìa."
"Ta nghĩ, chúng ta đuổi trở về cũng không gặp được trên đường, bây giờ muốn điều tra ai hớt tay trên của chúng ta, chắc chẳng hi vọng gì." Nam tử đầu bóng loáng lắc đầu nói, đột nhiên hắn biến sắc, nhìn chằm chặp về phía cổng căn cứ tiếp tế. Hai gã còn lại thấy thế cũng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy thì sắc mặt chúng cũng biến đổi lớn.
Ở cửa căn cứ lúc này Cao Phong, Trần Cốc, Ngụy Thanh, Ngụy Thiết, La Phong và cả Trương Khoa cũng đang ở đó.
"Nhà A9; lão Cao này, hình như lần này các cậu gặp phải phiền toái à?" Người gác cổng thấy Trương Khoa cụt một tay, lớp băng bó còn đang quấn chặt.
"Mẹ kiếp, đừng hỏi nữa. Quái thú không làm bị thương đến chúng ta, nhưng tiểu đội Hổ Nha chó đẻ kia cắn trộm chúng ta một phát." Cao Phong mắng một câu.
"Đội trưởng, bọn chó Hổ Nha ở bên kia!" Trần Cốc đột nhiên quát lớn.
Lập tức các thành viên của tiểu đội Hỏa Chùy quay qua nhìn, ba gã tiểu đội Hổ Nha đang ở cách đó không xa dưới bóng râm của một cây đại thụ. Nhìn thấy ba gã này, các thành viên tiểu đội Hỏa Chùy biến sắc mặt giận dữ, trong đó Trương Khoa lưng đeo ba lô, sắc mặt tái nhợt giận dữ quát lớn: "Đứng lại!"
Ba người bọn Trương Trạch Hổ khi thấy tiểu đội Hỏa Chùy, trong lòng phát run, nhanh chóng quay đầu bước đi.
Trong chuyện này, bọn họ là người làm sai.
Nhưng bọn chúng không ngờ lại bị Trần Cốc nhìn thấy.
"Còn muốn chạy?" Cao Phong quát lớn.
Sáu thành viên tiểu đội Hỏa Chùy cùng đi tới, tiếng hét lớn của Cao Phong cũng khiến cho rất nhiều Võ giả trong căn cứ chú ý tới khiến cho bọn Trương Trạch Hổ không dám bỏ chạy. Nếu chúng bỏ chạy trối chết, không phải là chúng tự thừa nhận mình làm sai sao. Việc tuy rằng đã làm, nhưng cũng không có chuyện chúng lại thừa nhận ở đây.
"Cao Phong, ngươi quát gọi cái gì?" Trung niên chột mắt xoay người lại quát lên. "Ngươi nghĩ đây là đâu? Ở đây là Võ giả căn cứ tiếp tế trong quân khu, là nơi mà ngươi có thể giương oai chắc."
"Giương nanh múa vuốt cũng không xem lại mình đang ở đâu." Nam nhân đầu bóng loáng cũng cười lạnh.
Không vì thế mà khí thế của tiểu đội Hỏa Chuy giảm bớt.
"Chúng mày còn kiêu ngạo à." Cao Phong thò một tay ra sau lưng rút chùy. Đôi mắt rực lửa căm giận, vung song chùy lao tới. "Đánh!"
Ba người bọn trung niên chột mắt, Trương Trạch Hổ cùng biến sắc.
Bọn họ tất nhiên lo lắng, dù sao thì bọn chúng cũng đuối lý.
"Tích!" "Tích!" "Tích!" Thanh âm báo động chói tai vang lên, lập tức có một phân đội mười hai người mặc trang phục chiến đấu đang từ xa chạy lại. Tiểu đội trưởng của phân đội đó vừa chạy lại vừa quát: "Buông vũ khí xuống, ở trong căn cứ cấm đánh nhau, nếu không đội bảo an chúng ta có quyền tiêu diệt các người."
--------------------------------