Chương 18: Hỗn chiến.
Trong trại tam giam.
Sau bữa ăn sáng, tất cả phạm nhân đều trở lại phòng giam của mình.
Tại phòng giam số ba ở hành lang bên trái, có bốn gã phạm nhân đang nằm trên giường của mình, một gã mập mạp thấp giọng nói: " Đại ca, trong lúc dùng bữa sáng ta đã cùng bọn Lý lão đại nói qua, Lý lão đại cũng gật đầu đồng ý. Nhóm chúng ta có ba cao thủ, thêm nhóm Lý lão đại hai gã hộ pháp tất cả là năm người đối phó với gã La Phong kia chắc không thành vấn đề."
"Lão Mập, tên La Phong kia nghe nói một mình đánh trọng thương bốn Võ quán cao cấp đệ tử cũng chẳng dễ chơi đâu." Một gã trên người xăm hình hắc cẩu ( chó đen ) thấp giọng nói.
"Hắc cẩu, Lão mập, lần này ngoài chúng ta ra, anh Chu còn mời thêm Hổ mang bành ra tay. Cho dù chúng ta không thành công, Hổ mang bành chắc chắn sẽ làm được!" Một gã độc nhãn ( chỉ còn một mắt ) trung niên trầm giọng nói .
"Hổ mang bành?"
Lão Mập cùng Hắc cẩu cũng sợ tới mức nhảy dựng.
"Ừ, vừa hay lần này Hổ mang bành cũng bị đưa vào đây." Độc nhãn trung niên gật đầu nói.
"Có thêm Hổ mang bành, chuyện này khẳng định trăm phần trăm thành công." Lão Mập kích động nói, "nhưng mà đại ca, Hổ mang bành này hình dạng như thế nào thì chúng ta cũng chưa từng biết"
"Hành động cụ thể như thế nào đến bữa ăn trưa ta cùng với Lý lão đại sẽ thương lượng lại lần nữa." Độc nhãn trung niên thấp giọng nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời điểm hành động sẽ là vào lúc ăn tối hôm nay! Nhớ kỹ, chuẩn bị vũ khí cho tốt." Những phạm nhân này gọi là vũ khí thật ra cũng chỉ là lưỡi dao, bàn chải đánh răng được mài cho sắc nhọn...
Tuy rằng trong trại tạm giam kiểm tra tương đối chặt chẽ, nhưng cũng không thể so với nơi giam giữ trọng tội.
Cho dù trong trại giam trọng tội thì với đủ loại mánh khoé vẫn có không ít kẻ mang súng ống, đạn dược vào được. Dù chế độ kiểm tra có ngặt nghèo hơn nữa, chỉ cần dùng người để thi hành nhiệm vụ thì sẽ có lỗ hổng! Đương nhiên những kẻ trong trại tạm giam cũng chỉ là những tên lưu manh vặt vãnh, vũ khí sử dụng cũng chỉ là lưỡi dao, mảnh thủy tinh, hay những thứ sắc bén khác mà thôi.
Chạng vạng.
"Anh La"
"Anh La"
Từ phòng giam đi ra, trên hành lang gặp một ít tù nhân, đám này cũng đều ngoan ngoãn chào La Phong. Chuyện La Phong một mình đả thương bốn gã đệ tử cao cấp của Võ quán, đêm qua đã truyền khắp cả trại tạm giam. Hầu như tất cả mọi người đều biết thanh niên này hung ác.
Trong nhà ăn tù nhân, gọi là nhà ăn nhưng thật ra cũng chỉ là một gian phòng lớn bị canh phòng cẩn mật.
Một vài dãy bàn màu bạc, mỗi cái có thể ngồi được mười người.
"Trong trại tạm giam mọi thứ gần như đều ổn cả chỉ có điều thức ăn thì dở tệ." Đêm qua tu luyện Gien Nguyên Năng thành công nên tâm tình La Phong hôm nay cũng thoải mái, đi đến trước quầy nhận phần đồ ăn của mình từ tay nhân viên trong trại tạm giam.
Cúi đầu nhìn vào cà men, bên trong là thức ăn màu xám nhạt sền sệt, nếm thử thì cũng còn chút mùi vị khoai tây.
"Đây là thức ăn gia súc truyền thuyết." La Phong lắc đầu.
Tên gọi quả là không sai, bởi vì nói là thức ăn gia súc do được nấu từ những thứ trên thực tế thì xã hội gọi là thực phẩm ôi thiu nhất. Nếu ăn loại thức ăn gia súc này, một người một ngày chỉ tốn năm xu cũng đủ để biết loại thức ăn gia súc này rẻ mạt đến cỡ nào.
Màu bạc của gian phòng, của dãy bàn ăn và của cả cà men đựng đồ ăn.
Toàn bộ tù nhân cũng đều đi tới nhận cà men thức ăn.
La Phong ngồi bên một chiếc bàn dài, cúi đầu ăn thứ gọi là thức ăn gia súc này. Bên cạnh, một gã thiếu niên gầy yếu đeo cặp kính cận cúi đầu ăn được hai miếng liền mắng một tiếng: "Đồ ăn dành cho chó, lợn cũng còn hơn thế này!"
"Mau, ngươi thua rồi, đưa ta hai điếu thuốc."
"Ngươi đùa gì vậy hử"
Hơn trăm tên phạm nhân trong nhà ăn nói chuyện với nhau lộn xộn, hai gã cảnh sát trông coi đứng ngoài chấn song, súng lăm lăm trong tay uể oải liếc nhìn vào bên trong, miệng bàn luận với nhau rồi cười nói với nhau. Còn phía trên góc tường nhà ăn là Camera ghi lại hết thảy mọi hình ảnh.
"Bịch" Một gã độc nhãn ngồi xuống cách ba thước bên phải La Phong, liếc La Phong, cười cười. " Ngươi là La Phong?"
La Phong liếc nhìn qua gã độc nhãn này hỏi: "Ngươi là?"
"Ta họ Long." Gã Độc nhãn nhếch miệng cười.
"Độc Nhãn Long." Một tiếng quát khẽ từ một gã lùn béo mập ngồi đối diện gã độc nhãn, hai bên cạnh gã mập lùn còn có hai gã Thiết tháp ( tháp sắt: chỉ người cao to, mạnh mẽ, rắn chắc nhưng thô lỗ đầu óc cù lần chỉ đâu đánh đấy). Hai gã này cũng đang lạnh lẽo nhìn gã độc nhãn. Còn gã mập lùn kia cười lạnh một tiếng. "Buổi chiều hôm qua lúc ra ngoài hóng gió, người của ngươi đã đánh huynh đệ của ta. Việc này giải quyết thế nào?"
"Biến." Gã độc nhãn đảo mắt quát. "Lý mập, ngươi cút nhanh ra xa một chút. Chọc giận lão tử thì đừng trách lão tử không khách khí."
Hai tròng mắt gã mập lùn loé hàn quang, gã cười lạnh một tiếng: "Độc Nhãn Long, xem ra ngươi không muốn nói chuyện?"
Ở bên cạnh, La Phong cúi đầu ăn hai miếng liếc mắt sang bên này một cách thú vị. Hắn hiển nhiên cho rằng hai nhân vật cầm đầu rất có thế lực ở nhà tù đang xung đột.
"Nói cái rắm, ngươi còn muốn nói chuyện cùng ta, cút nhanh đi cho ta." Độc Nhãn Long trợn một con mắt còn lại quát.
"Mẹ nó, đánh cho ta!"
Gã mập lùn sắc mặt dữ tợn, đột ngột quát khẽ một tiếng.
Lập tức hai gã Thiết tháp bên người hắn động thủ, một gã vồ lấy cái bàn dài quơ lên đập Độc Nhãn Long, gã còn lại tung chân đạp vào Độc Nhãn Long.
"Dám đánh lão Đại bọn ta!"
"Các huynh đệ, lên."
Cả phòng ăn lập tức lộn xộn.
"Choang!" Khi đó một gã tù phạm vung cái ghế băng lên hung hăng nện vào cái camera trên góc tường, trong trại tạm giam mỗi một lần dùng binh khí đánh nhau đại quy mô thì việc đầu tiên chính là đập bể camera. Cảnh sát không chứng cớ trăm phần trăm, đến lúc đánh nhau xong mọi chuyện có thể từ mấy tù phạm tùy ý biên soạn.
Trong nhà ăn màu bạc.
"A!" Tên Độc Nhãn Long chém tay phải ra ngăn một cước của gã Thiết Tháp. Nhưng một cước kia phi thường mạnh khiến Độc Nhãn Long cả người lảo đảo, lui lại vài bước đến bên cạnh La Phong.
Hai gã Thiết Tháp lập tức lao tới.
Thêm lũ đàn em của Độc Nhãn Long cũng vọt tới, lạp tức La Phong không ngờ lâm vào giữa trung tâm vụ ẩu đả bằng 'binh khí'.
"Không ngờ gặp phải vụ ẩu đả bằng binh khí." La Phong chỉ có thể đứng dậy, hắn chẳng muốn dính vào việc này, nhưng lúc này một gã đàn em mập mạp của tên độc nhãn lại lao tới bên cạnh La Phong, trong tay đột nhiên lộ ra một cây đinh ốc dài mài nhọn hoắt đâm thẳng vào thắt lưng La Phong.
Mà phía trước Độc Nhãn Long còn đang lảo đảo bỗng lật cổ tay xuất hiện một con dao được làm bằng plastic đâm thẳng vào La Phong.
"Hừ?" La Phong đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, đồng thời thắt lưng lưng thoáng tê rần, tựa hồ có vật gì bén nhọn đâm vào bắp thịt, nhưng ngay lập tức liền bị bắp thịt kẹp chặt lấy. La Phong bật lên tựa như một con báo nhanh chóng lướt qua bàn ăn phía trước. Nhưng đúng lúc này...
"Vù!" "Vù!"
Hai gã Thiết Tháp, cơ hồ đồng thời tung đùi như hai chiếc rìu chiến hung hăng bổ về phía La Phong.
"Các ngươi muốn chết!" Trong giây lát hiểu ra mọi chuyện, La Phong đột ngột phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay vung lên đấm vào hai cái đùi đang bổ tới! Hai gã Thiết Tháp kia mệnh danh là hai đại Kim Cương đều cười thầm cười khẩy. Lực lượng của chân so với tay phát ra mạnh hơn nhiều, bọn chúng sao phải sợ La Phong?
Bịch! Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên cùng với tiếng xương gãy, hai gã Thiết Tháp cực hung mãnh phía trước thống khổ gào lên một tiếng, hai người không ngờ bị song quyền của La Phong đập bay ngược lại, va mạnh vào mấy cái bàn ghế phía xa, máu tươi vãi xuống mặt đất khiến người ta run sợ. ( Chỗ này lão Cật điêu quá, mới gãy chân làm sao máu chảy ra ngay được mà lại còn bị bay đi nữa chứ)
"A, đau ~~" hai gã Thiết Tháp thống khổ ôm hai cái đùi trên mặt đất lăn lộn. (Đáng đời chưa con....ai bảo thích đánh lộn cho lắm vào)
"Cái gì!" Độc Nhãn Long cùng Lão mập và Hắc cẩu bên người hắn cũng sợ tới mức nhảy dựng.
Lúc này --
"Toe toe -- Toe toe --" tiếng còi chói tai vang lên, nhóm cảnh sát trong trại tạm giam đều từ chỗ nghỉ ngơi lao tới tập hợp.
La Phong một tay sờ thắt lưng, máu tươi thấm đỏ quần áo chỗ thắt lưng, trong lòng thoáng nhận định. Lời đồn quả nhiên không có sai, Võ giả tu luyện Gien Nguyên Năng, một quyền ba, bốn ngàn cân, súng lục đạn nhỏ thông thường đã không thể bắn thủng bắp thịt. Vừa rồi một nhát đâm của Lão mập kia chỉ là đâm vào lớp da bên ngoài, đã bị bắp thịt ngăn lại.
"Thì ra các ngươi diễn trò."
Ánh mắt La Phong đảo qua Độc Nhãn Long cùng kia Lão mập lùn, trong hai mắt xẹt qua một tia hung quang, khiến cho Độc Nhãn Long và Lão mập lùn phát run sợ.
"Cùng lên cho ta, hắn bị thương rồi." Độc Nhãn Long giận dữ hét.
"Mọi người cùng tiến lên." Lão Mập lùn cũng rống to một tiếng, đồng thời vừa rống bọn chúng vừa quơ bàn ghế đập tới. Lão đại đều động thủ, bọn đàn em tự nhiên cũng vung bàn ghế xông lên, nhất thời một trận hốn loạn.
La Phong thân hình vừa động liền hóa thành một đạo ảo ảnh, chỉ thấy hai chân của hắn phảng phất như pháo nhả đạn, đám phạm nhân bị đá trúng bay tung ra. Đối với bọn đàn em, bình thường La Phong cũng không có hạ thủ tàn nhẫn, dù sao những người đó đều là bị bắt buộc. Còn đầu lĩnh là hai gã Độc Nhãn Long cùng Lão mập lùn đâm mình một dao thì La Phong lại chẳng hề nương tay.
"Phốc!" La Phong một chưởng đao trực tiếp chém lên băng ghế khiến nó gãy đôi. Cánh tay lại đập lên tay Độc Nhãn Long khiến cả người Độc Nhãn Long bay ra còn cánh tay bị vặn ngược lại gập khúc chín mươi độ.
Bóng người bay tung ra, đám bàn ghế vặn vẹo gãy.
Chênh lệch!
Đây là sự chênh lệch của võ giả sau khi tu luyện Gien Nguyên Năng so với đạo tặc hung hãn nhưng chỉ là những kẻ tầm thường.
Trong khi La Phong quét ngang một đám tù phạm, tên thiếu niên đeo kính gầy yếu nãy giờ đứng yên nhìn trong đám người đột nhiên vung tay lên.
"Vù!"
Một đạo hàn quang khoảnh khắc xé gió bay thẳng tới trước người La Phong.
--------------------------------