Chương 18: Tiểu đội Hỏa Chùy
Trương Trạch Hổ giận quá phát cười, hắn không nghĩ rằng một người mới như La Phong cũng có gan không giữ cho hắn chút thể diện nào.
"50 triệu không bớt một xu?" Cặp mắt Trương Trạch Hổ ánh lên tia hung ác, tưởng chừng như muốn ăn sống nuốt tươi người khác.
La Phong lại không thèm để ý.
Trước đó tại 'Ngôi Nhà Cực Hạn' La Phong đã xem qua không ít bài viết, cũng hiểu được khi đàm phán kiêng kị nhất là một bên hạ thấp mình, ai tự hạ thấp mình cũng tượng trưng cho việc người đó chấp nhận thua cuộc. Huống chi việc này vốn là La Phong chiếm tiện nghi, theo lý thuyết, nếu thân phận hai bên tương đồng thì bên phía người phạm sai lầm nên nhận lỗi.
Nhưng Trương Trạch Hổ lại có vẻ rất ngông nghênh, hiển nhiên là khinh rẻ La Phong là người mới gia nhập hàng ngũ Võ giả.
Đáng tiếc... La Phong lại chẳng hề ngán ngại bộ dáng của hắn.
"Thôi được rồi, hãy nghe một lời của ta vậy." Ô Thông quán trưởng hội quán Cực Hạn mở miệng nói. "La Phong và Khai Sơn Hổ, các ngươi cũng nên nhượng bộ một chút. Theo ta nên là 30 triệu Hoa Hạ tệ đi! Trương Trạch Hổ, 30 triệu Hoa Hạ tệ đối với ngươi cũng không phải là lớn, bỏ ra chừng đó tiền chuyện này xem như xong. La Phong cậu chắc cũng không phản đối?"
La Phong gật đầu nói: "Vâng, cứ như Ô thúc nói đi."
"Khai Sơn Hổ, ngươi thế nào?" Ô Thông quay sang nhìn Trương Trạch Hổ.
Trong phòng họp, mọi người cũng đổ dồn ánh mắt vào Trương Trạch Hổ, Trương Trạch Hổ tức giận phủi đít đứng dậy, cười giận dữ: " Bảo ta phải cúi đầu trước một thằng nhóc, đừng có nằm mơ! Lão Lý, anh em, chúng ta đi!"
"Không đồng ý giải quyết riêng, ngươi lại muốn bỏ ra 100 triệu mới có thể bảo vệ được cháu ngươi." Ô Thông thản nhiên cười, nói.
"Ta tình nguyện bỏ ra 100 triệu cống hiến cho tổ quốc, cũng không muốn bỏ ra 30 triệu giải quyết riêng!!!" Trương Trạch Hổ cười lạnh, nhìn La Phong cười nhạo hai tiếng. "Nhóc con, Võ giả không phải là tốt như vậy đâu! Chờ khi ngươi rời khỏi thành thị căn cứ, ngươi sẽ biết quái thú đáng sợ như thế nào."
Các tình huống hung hiểm luôn xuất hiện bất ngờ, quái thú trấn khi khảo hạch Võ giả thực chiến không thể đem ra so sánh cùng bởi vì đám quái thú của quân khu đều là được nuôi dưỡng nên thú tính cũng là yếu nhất. Hy vọng ngươi sẽ không sớm chết đi như vậy, nếu không tương lai làm sao có thể cùng 'lão tử' chơi đùa. Đúng rồi, quên chưa nhắc ngươi một câu, khoảng cách đến cấp Chiến Tướng của ta cũng chẳng còn bao lâu nữa, ngươi còn bao lâu nữa mới đạt tới cấp Chiến Tướng? Hơn nữa, ngươi có thể sống lâu được như vậy sao?"
La Phong mỉm cười: "Đa tạ Trương Trạch Hổ tiên sinh quan tâm, nhưng tiên sinh nên dành thời gian suy nghĩ xem làm thế nào chuẩn bị một 100 triệu đem cống hiến cho quốc gia để bảo vệ cháu của mình đi thì hơn đấy." :88::88:
"Hừ!" Trương Trạch Hổ sầm mặt lại. "Chúng ta đi!"
"Một trăm triệu ôi, một trăm triệu." Hỏa pháo Trần Cốc ngồi một bên cố ý phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Nhóm người Trương Trạch Hổ bước đi luôn, không nói thêm nửa lời.
Sau khi đám người kia rời đi, nhóm người trong phòng họp của võ quán Cực Hạn bàn luận ầm ĩ.
"Tính tình của Trương Trạch Hổ này quả nhiên xấu xa không thể tưởng, y hệt như những lời đồn đại về hắn. Rõ ràng là cháu hắn sai nhưng hắn cũng không chịu hạ mình thừa nhận." Ô Thông lắc đầu, cười. "Thà chấp nhận mất 100 triệu, cũng không chịu bỏ ra 30 triệu giảng hòa!"
Võ quán có điểm cống hiến thì quốc gia tương tự cũng có huân chương ghi nhận những cống hiến cho tổ quốc.
Đối với quốc gia có công lao đóng góp, căn cứ công lao lớn hay nhỏ sẽ cho ta số lượng điểm cống hiến tương ứng. Đạt tới 1 vạn điểm thì chính là nhất tinh (1 sao) cấp, 10 vạn (100 ngàn) điểm chính là nhị tinh (2 sao) cấp... Cách tính này cũng giống như cách tính điểm cống hiến của võ quán. Năm đó Võ giả Đổng Nam Bưu một mình chém chết quái thú kỳ lạ mình rồng đầu hổ bên bờ sông Trường Giang giải cứu hơn mười vạn dân thường, sau đó anh dũng hy sinh đã được truy tặng huân chương anh hùng tứ tinh (bốn sao) cấp.
Có thể quyên tiền cho võ quán nhận điểm cống hiến, cũng với đạo lý đó có thể quyên tiền cho quốc gia nhận cống hiến điểm do tổ quốc ghi công.
Một vạn (=10 ngàn) Hoa Hạ tệ được một điểm cống hiến.
Một trăm triệu Hoa Hạ tệ là 10 ngàn điểm cống hiến cũng chính là nhất tinh cấp.
Trương Trạch Hổ nếu không chịu thỏa thuận cùng La Phong, thì chỉ còn một biện pháp duy nhất chính là vì đứa cháu, hắn đem 100 triệu quyên góp cho tổ quốc để cho cháu của hắn nhận được điểm cống hiến quốc gia đạt tới nhất tinh cấp. Là công dân nhất tinh cấp, Trương Hạo Bạch sẽ có đặc quyền, sẽ không vì lỗi của hắn với La Phong mà phải chịu hình phạt nhiều năm tù giam.
"Cho dù hắn nộp cho quốc gia 100 triệu, để cháu hắn trở thành công dân nhất tinh cấp. Nhưng công dân nhất tinh cấp dám đối phó với Võ giả, tuy hình phạt không cao nhưng cũng phải giam giữ dăm ba tháng, cũng vẫn phải chịu một chút." Hỏa pháo Trần Cốc lắc đầu, nói.
"Người ta không chịu hạ mình, còn trách được ai?"
"Có tiền, không cần phải hạ thấp mình."
Nhóm Võ giả của võ quán Cực Hạn phá lên cười.
"La Phong." Quán trưởng Ô Thông cười, nói. "Theo lời căn dặn của Gia Cát chủ quản, an bài cho cậu gia nhập tiểu đội Võ giả cấp Chiến Tướng; như vậy cậu ở bên ngoài thành thị căn cứ càng tăng thêm lịch duyệt mà an toàn cũng có thể được đảm bảo. Ta cũng đã giúp cậu nói chuyện cùng 'tiểu đội Hỏa Chùy' để cho cậu gia nhập vào tiểu đội đó."
"Tiểu đội Hỏa Chùy?" La Phong khẽ gật đầu.
Gia Cát chủ quản đích xác coi trọng mình, trước tiên để cho mình gia nhập tiểu đội Võ giả cấp Chiến Tướng.
Rời khỏi thành thị căn cứ tiến vào hoang dã chém giết quái thú, các thành viên trong một tiểu đội thực lực cũng không đồng đều. Nếu như trong tiểu đội có một Võ giả cấp Chiến Tướng thì đó chính là tiểu đội Võ giả cấp Chiến Tướng.
"La Phong." Hỏa pháo Trần Cốc ngồi bên cạnh vỗ vỗ bả vai, cười phóng khoáng, nói. "Ta chính là tiểu đội trưởng tiểu đội Hỏa Chùy! Sau này theo ta chiến đấu, ta bảo vệ cậu, nhưng La Phong này, mặc dù khó nghe nhưng ta cũng phải nói trước cho cậu biết; tiểu đội Hỏa Chùy chúng ta sẽ cấp cho cậu cơ hội rèn luyện để tăng thêm lịch duyệt, giúp cậu thích ứng với việc chém giết cùng quái thú. Nhưng chính cậu cũng phải nhận thức điều này, cần phải hết sức cố gắng không thể ỷ lại vào sự trợ giúp của những thành viên khác. Nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà cậu không thể thích ứng được... Chúng ta cũng chỉ có cách loại cậu ra khỏi tiểu đội."
"Trần đại ca, em hiểu mà." La Phong gật đầu, cười.
Tiểu đội Võ giả là luôn hoạt động bên bờ sinh tử, nếu trong tiểu đội có thêm một gánh nặng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến các thành viên khác.
"Cậu nói vậy ta cũng yên tâm. Còn chuyện này nữa..." Hỏa pháo Trần Cốc cười, nói. "Hiện giờ trang bị, binh khí của cậu đã mua được chưa?"
"Vẫn chưa có, em đang chuẩn bị mua một số binh khí, trang thiết bị. Nhưng những loại binh khí tốt đều yêu cầu điểm cống hiến đạt nhất tinh cấp mới có thể mua được giá ưu đãi." La Phong lắc đầu, ngại ngùng nói.
Hỏa pháo Trần Cốc mỉm cười, nói: "Chuyện này đơn giản thôi, cậu cho ta biết, cậu muốn mua những loại vũ khí, trang thiết bị gì, ta sẽ giúp cậu mua. Cống hiến điểm của cậu không đủ, nhưng của ta thì lại thoải mái! Hiện tại điểm cống hiến của ta cách nhị tinh cấp cũng không xa. Ta hoàn toàn có thể mua được với giá ưu đãi, sau đó cậu chuyển tiền vào tài khoản trả ta là được."
"Phải đấy." Ô Thông quán trưởng ở bên cạnh cũng gật đầu, nói. "Bình thường các loại vũ khí, trang thiết bị nhờ người khác mua hộ cho cũng không vấn đề gì. Còn các loại bí tịch thì không thể nhờ người khác mua hộ được."
La Phong gật gật đầu.
Cái này hắn biết, chẳng hạn như hắn mua 'Cửu Trọng Lôi Đao' thì trong hệ thống thông tin lưu trữ của võ quán Cực Hạn, liên minh ngầm, võ quán Lôi Điện sẽ lưu lại dữ liệu La Phong mua 'Cửu Trọng Lôi Đao' ba tầng đầu. Như vậy sau này La Phong thi triển 'Cửu Trọng Lôi Đao' sẽ không có chuyện gì.
Nhưng nếu là Dương Võ, hắn không mua loại bí tịch này mà lại thi triển 'Cửu Trọng Lôi Đao'. Nếu như bị phát hiện thì sẽ bị bắt giữ, vì bị nghi là tự sao chép, truyền bá bí tịch 'Cửu Trọng Lôi Đao', xâm phạm quyền sở hữu của 'Lôi Thần' đối với bí tịch này.
Không mua, sẽ không được phép tu luyện.
Nếu để người khác mua hộ bí tịch, như vậy trong hồ sơ lưu trữ chỉ có thông tin về người trực tiếp mua, mình không tự mua bí tịch, cũng không dám tu luyện. Nhưng binh khí, trang thiết bị thì lại không có cái gọi là 'bản quyền sở hữu' này.
"La Phong, cậu ghi danh sách những vũ khí, trang thiết bị cần mua ra, lát nữa ta sẽ mua giúp cậu." Trần Cốc nói.
"Vâng!"
La Phong gật đầu, đi tìm giấy bút ghi lại những thứ mình cần mua.
Toàn bộ các loại trang bị là loại số 5.
Tác chiến phục (quần áo mặc khi chiến đấu) loại D5: cả bộ giá ưu đãi 9 triệu.
Huyết Ảnh chiến đao serie số 2 loại A5: giá ưu đãi 3 triệu.
Khiên (tấm chắn) loại B5: giá ưu đãi 1,5 triệu.
Phi đao serie 6: 10 cái, giá ưu đãi 1,5 triệu.
Tổng cộng là 15 triệu, thêm vào ba lô, đồng hồ thông tin đeo tay, La Phong đã có một bộ trang thiết bị đầy đủ, thích hợp.
Trong phòng luyện võ trên tầng 2 nhà La Phong
Ánh mặt trời buổi sớm rải những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả gian phòng luyện võ(*). La Phong mặc bộ đồ luyện công rộng thùng thình, bàn chân để trần ( đi chân đất :88: ), khoanh chân ngồi trong phòng luyện võ. Hơn trăm mét vuông trong phòng luyện võ trống rỗng chỉ duy có một mình La Phong khoanh chân ngồi ở chính giữa, trước người hắn được đặt ngay ngắn một quyển bí tịch - 'Cửu Trọng Lôi Đao'.
"Nghe nói 'Cửu Trọng Lôi Đao' rất khó tu luyện, không biết rốt cuộc khó khăn như thế nào đây?" La Phong mở bí tịch ra xem.
--------------------------------