Chương Ba - Thần Thú Trời Sinh
La Phong lật tay, chiếc Cổ Thuyền Ngân Hà lập tức dung nhập vào làn da cánh tay.
“Những phi thuyền vũ trụ của ta đều lấy từ một vài tên nô lệ phong Vương. Cảm giác hơi kém một chút. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi đột phá Bất Hủ, sẽ tậu một chiếc phi thuyền vũ trụ tốt hơn. Bây giờ xem ra Cổ Thuyền Ngân Hà có giá trị sánh ngang chí bảo, còn tốt hơn cả bất kỳ phi thuyền vũ trụ nào do tộc nhân loại, tộc cơ giới kiến tạo. “ La Phong rất vui.
Veo!
Một cực quang nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi đột nhiên bay tới. La Phong sợ hãi giật bắn người. Lúc trước tên Vũ Trụ Tôn Giả ám sát mình đã bị cực quang dễ dàng đánh chết
La Phong muốn né tránh,nhưng không gian xung quanh như đọng lại, làm La Phong rất khó di động, còn cực quang thì nhanh như thiểm điện nhè nhẹ khẽ chạm vào đầu La Phong.
- Hả?
La Phong sững sờ tại chỗ.
Ầm!
Cự Thạch vốn lơ lửng chợt đột nhiên rơi xuống, lắp đúng vào lỗ thủng, khôi phục bộ dáng đỉnh núi lúc trước.
Còn mấy ngàn sợi cực quang vốn vờn quanh cả ngọn núi thì …
Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo!
Toàn bộ đều phóng lên cao, nhanh chóng trở về Ngũ Thải Cực Quang Hồ mênh mông cuồn cuộn.
- Xem kìa, Đao Hà Vương tựa hồ đang ngẩn người ra.
- Khẳng định là vì sướng quá.
- Đây là một trong những bảo tàng đó, cứ như vậy bị hắn lượm mất. 108 bảo tàng bây giờ lại bị ít đi mất một cái rồi. Không biết tới lúc nào mới có người xếp bảo tàng mới vào.
- Các ngươi nói Đao Hà Vương đó lấy được bảo tàng gì...
- Là một vài vật liệu trân quý?
- Chí bảo phòng ngự?
- Chí bảo công kích?
- Bảo vật khôi phục thần thể?
Xa xa, vô số người nhận truyền thừa nhìn thấy La Phong tìm được bảo tàng đều tò mò phỏng đoán, nhưng chưa ai có thể thấy rõ ràng.
La Phong cũng quét mắt liếc mắt chung quanh, rồi thuấn di đi tới một hẻm núi rất xa trong Vùng Bảo Tàng.
Bên trong hẻm núi yên tĩnh vô cùng.
La Phong một mình đứng tại đây, lẩm bẩm nói: “ Tửu Chi Chủ? “
Lúc trước khi cực quang vừa chạm vào hắn, lập tức truyền đến một vài tin tức. Kỳ thật là do người sắp đặt bảo tàng nhắn lại cho người nhận truyền thừa tương lai tìm được bảo tàng.
Một thanh âm đầy phóng đãng ngang tàng vẫn vang vọng.
“Ta không có tộc quần, được vũ trụ sinh ra một mình ta hảo hữu sinh tử chính thức cũng chỉ có Cưu Hạc Tôn Giả. Kỳ ngộ của Cưu Hạc này cũng bất phàm. Bảo vật vô dụng của ta thật sự cũng không biết cho ai. Tổ Thần Giáo đột nhiên lập nên một Vùng Bảo Tàng như vậy, nên ta để Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền này lưu lại cho người đến sau. “
“Giới Chủ, có thể khiêu chiến thắng trên ngàn tràng, ít nhất phải tới Thần Thú Truyền Thừa tầng ba viên mãn, là có thể đạt được món bảo vật này. Ta cảm thấy ngươi là một thiên tài khó tìm. “
“Nhớ lấy, người cho ngươi bảo vật chính là Tửu Chi Chủ. Ha ha ha... “
Một đoạn tin nhắn đơn giản.
La Phong nghe là hiểu ngay, người lưu lại bảo tàng chính là một vị Vũ Trụ Chi Chủ. Chỉ là danh hiệu tương đối kỳ quái, Tửu Chi Chủ?
“Lấy Tửu làm danh hiệu sao? “ La Phong khó hiểu, lập tức đưa ý thức nối vào mạng Vũ Trụ Giả Định. Bây giờ quyền hạn của mình đích xác rất cao, rất nhiều bí mật trong vũ trụ đều có thể điều tra.
Vũ Trụ Giả Định.
Trước bàn viết, La Phong nhìn màn hình máy laptop, nhanh chóng bắt đầu lục soát nhóm từ Tửu Chi Chủ.
Xoát.
Trên màn hình xuất hiện một bài ngắn, vẻn vẹn chỉ có một vài từ.
“Hả? “ La Phong vội mở ra nhìn.
Tửu Chi Chủ: Thần Thú trời sinh, là Thần Thú, một sinh mạng đặc thù độc nhất vô nhị vũ trụ chuyên về Phong, Không Gian, trời sinh đã là Thần Thú, tự là Thuận Phong, rất thích uống rượu, uống rượu tới si mê. Các siêu cường giả vũ trụ tặng hắn cái tên Tửu, một trong tám Đại Thú Thần sớm nhất của Tổ Thần Giáo, hiện đã chết!
“A! “ La Phong nhìn một đoạn tin tức đơn giản đó mà khiếp sợ.
Tửu Chi Chủ này lại là Thần Thú trời sinh. Thần Thú cũng chia ra Thần Thú hậu thiên và Thần Thú trời sinh. Những người bằng vào tu luyện cuối cùng hiểu được cả đạo Thần Thú, hơn nữa kế thừa vị trí Thần Thú, thuộc loại Thần Thú bình thường. Còn sinh mạng mà khi vũ trụ sinh ra đã có, trời sinh đã là Vũ Trụ Chi Chủ, tự thân là một Thần Thú hóa thân của qui luật dung hợp.
“Chết rồi sao? “ Bên tai La Phong tựa hồ vẫn còn vang vọng thanh âm phóng đãng ngang tàng ‘ Nhớ, người cho ngươi bảo vật chính là Tửu Chi Chủ, ha ha ha... ‘
“Một siêu cường giả như vậy mà lại ngã xuống. “ La Phong thầm than.
Tửu Chi Chủ, Thần Thú trời sinh.
La Phong nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được Thần Thú trời sinh này đứng trên cổ thuyền, xách cả bầu rượu to đùng.
“Tửu... “ La Phong nhẹ giọng thở dài.” Ngươi lưu lại cho ta một kiện trân bảo, nếu ta có cơ hội, sẽ báo đáp ổn thoả. “
“Một Thần Thú trời sinh lại yêu rượu, cuối cùng thành Tửu Chi Chủ, tên tự là Thuận Phong... “ La Phong dù chưa gặp qua hắn, nhưng rất hảo cảm với Tửu Chi Chủ đã ngã xuống đó. Chỉ tiếc, lúc vũ trụ sinh ra, Thần Thú trời sinh đã được sinh ra, e rằng còn cổ xưa hơn cả Hỗn Độn thành chủ, người sáng lập Cự Phủ.
Một trong tám Đại Thú Thần sớm nhất của Tổ Thần Giáo, cũng đã lâu lắm rồi, cũng đã chết lâu rồi.
“Cho dù mạnh như Vũ Trụ Chi Chủ, cũng có thể ngã xuống. “ La Phong lặng lẽ nói: “ Như Vũ Trụ Tối Cường Giả, nếu quyết tâm chặn giết một Vũ Trụ Chi Chủ, e rằng tuyệt đại đa số những Vũ Trụ Chi Chủ đó cũng không thể chạy trốn. Trừ phi là như Cửu U Chi Chủ, Hỗn Độn thành chủ, có thể nói là có thủ đoạn nghịch thiên. “
Hỗn Độn thành chủ, đứng ở Vũ Trụ Sơ Khai được xem là vô địch.
Cửu U Chi Chủ, đứng ở Cửu U Hải cũng xem là vô địch.
La Phong cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì phân thân thứ ba của mình.
La Phong cảm thán trong hẻm núi yên tĩnh của Vùng Bảo Tàng về cái chết của Tửu Chi Chủ một lát, nhưng chẳng mấy chốc đã bị một vài người nhận truyền thừa phát hiện. Nhưng La Phong cũng rất thản nhiên, hắn tiếp tục đi lang thang trong Vùng Bảo Tàng, tốt xấu gì cũng phải đi hết cả Vùng Bảo Tàng một lần, không biết chừng còn có thể tìm thêm được bảo tàng nữa.
Dù sao tuyệt đại bộ phận ý thức đều tu luyện trong Vũ Trụ Giả Định, việc tầm bảo cũng không cần bỏ ra bao nhiêu tinh lực.
Tin tức La Phong tìm được Cổ Thuyền Ngân Hà được truyền ra rất nhanh.
Nửa giờ sau, đang lúc hắn đang đi lang thang trong Vùng Bảo Tàng.
- Đao Hà.
- Đao Hà.
Một bóng người bay thẳng tới.
La Phong ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Thiên Vũ Vương.
- Thiên Vũ Vương.
La Phong cười gật đầu.
- Chúc mừng chúc mừng. Ta vừa vào Vinh Diệu Thế Giới chợt nghe nói ngươi chiếm được bảo tàng, mà là một trong 108 bảo tàng.
Thiên Vũ Vương hưng phấn nói.
- Chúc mừng.
- Cũng may thôi
La Phong nhếch mép cười.
- Sát Mạn Vương đâu rồi.
- Chân Diễn Tôn Giả chuẩn bị cho ngươi một tiệc mừng. Đám Sát Mạn Vương đều ở đó. Chân Diễn Tôn Giả phân phó ta ra đây tự mình mời ngươi.
Thiên Vũ Vương cười nói...
- Tôn giả nói, lấy được một trong 108 bảo tàng của Tổ Thần Giáo sẽ được truyền lưu vô số năm, đáng để ăn mừng. Hơn nữa phải làm cho to. Do đó ta được phân phó bay tới đây mời ngươi.
La Phong giật mình, lập tức không khỏi nở nụ cười. Sư phụ Chân Diễn đang chuẩn bị tiệc mừng.
- Ta … ta tính tiếp tục đi dạo một chút.
La Phong nhìn chung quanh Vùng Bảo Tàng.
- Xem ra sau này sẽ trở lại.
- Dạo cái gì mà dạo.
Thiên Vũ Vương nghi hoặc nói:
- Có gì mà dạo chứ. Đao Hà, không phải ngươi đã tìm được bảo tàng rồi sao?
- Không biết chừng ta có thể lấy được bảo tàng thứ hai chứ.
La Phong nói.
- Làm gì có chuyện. Chỉ có dẫn phát được bảo tàng đầu tiên thôi. Tuyệt đối không có cách nào dẫn phát thêm bảo tàng nữa đâu.
Thiên Vũ Vương nói:
- Đây là một qui luật hình thành từ rất lâu từ khi Tổ Thần Giáo mở Vùng Bảo Tàng tới nay.
- Ách...
La Phong chớp mắt
Mặc dù mình có hỏi đám Sát Mạn Vương về những tin tức có liên quan tới Vùng Bảo Tàng, cũng chỉ là hỏi về tình hình dẫn phát như thế nào thôi, đích xác không hề hỏi có thể dẫn phát bảo tàng lần thứ hai không.
- Đi thôi, không lừa ngươi đâu.
Thiên Vũ Vương vội nói:
- May mà ngươi mới đi dạo một lát thôi. Nếu ngươi cứ ngu ngốc đi dạo lâu hơn, e rằng rất nhiều người nhận truyền thừa ngoại tộc sẽ đoán ra ngươi đang tiếp tục muốn dẫn động bảo tàng, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều người nhận truyền thừa cười thầm đó.
La Phong đưa mắt nhìn chung quanh.
Xa xa một vài người nhận truyền thừa tựa hồ còn đang đắm chìm vào việc phát sinh nửa giờ trước. Dù sao từ khi vũ trụ sinh ra tới nay, trong 108 bảo tàng cũng chỉ mới có 42 cái được phát hiện ra. Hôm nay phát hiện một cái mới, nên những người nhận truyền thừa ai nấy đều xì xầm trao đổi, thỉnh thoảng nhìn về phía La Phong. Ánh mắt nhìn La Phong phần nhiều là hâm mộ hoặc ghen ghét. Ngoại trừ rất ít cường giả tộc quần ngoại tộc có cừu oán với nhân loại, cũng không người lộ ra vẻ tham lam.
Thực lực địa vị phải xứng với bảo vật.
Một tên tiểu gia hỏa cấp Hành Tinh nếu tìm được chí bảo chắc chắn phải chết!
Cho dù là Giới Chủ, lúc trước Hỗn Độn thành chủ ban cho La Phong một món chí bảo là Thí Ngô Vũ Dực, cũng dặn La Phong không được công khai, nếu không sẽ rất phiền.
Nhưng bây giờ lại khác. Việc La Phong bị Phệ Kính Vương truy sát, Chiểu Thực Tôn Giả ám sát, sớm đã chứng minh năng lực bản thân hắn. Cũng không ai dám liều mạng lấy bảo vật trên người La Phong. Dù sao vì một món bảo vật căn bản không biết là gì, cũng không đáng để liều mạng.
“Ta năm đó mới vừa ra khỏi Địa Cầu, phải vô cùng cẩn thận. Đến cả một phi thuyền tộc cơ giới cũng có thể đưa tới tai họa ngập trời. “ La Phong lắc đầu cười.
Bây giờ mình mang theo bảo vật cấp độ chí bảo, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám xuống tay.
Nhìn theo La Phong cùng Thiên Vũ Vương rời đi, Phệ Kính Vương mặt nhăn nhúm, nhe cả răng nanh. Cạnh hắn, đám người nhận truyền thừa khác đều hiểu được Phệ Kính Vương đang rất phẫn nộ.
“Ghê tởm! “
“Nhân loại ghê tởm. “ Phệ Kính Vương nổi giận đùng đùng.” Nhưng cũng chỉ có một chút vận khí mà thôi! Đợi đến khi ta tìm được cơ hội, ta nhất định sẽ cho ngươi hiểu, thực lực tự thân chính thức mới là căn bản! Ta không tin, lần sau còn có Cửu U Tuyền Qua để cho ngươi chui vào đó. “
Hắn oán hận Chân Diễn, cũng ác cảm với Đao Hà Vương.
Bây giờ lại thấy Đao Hà Vương tìm được một trong 108 bảo tàng. Loại cảm giác này rất bất sảng, quả thực làm Phệ Kính Vương rất khó chịu.
- Phệ Kính Vương.
Bên cạnh, một tên ngoại tộc màu xanh lá, đầu lưỡi lập lè, phát ra âm thanh.
- Tên Đao Hà Vương này bây giờ rất kiêu ngạo. Danh khí hắn lớn như vậy, nhưng hắn lại vẻn vẹn chỉ là một Giới Chủ. Hắn có thể đánh chết phong Vương cực hạn, khẳng định là ngoài việc dựa vào bảo vật, phải có thêm một vài năng lực đặc thù nào đó. Nhưng, khi thực lực càng cao, công dụng của bảo vật sẽ càng nhỏ. Chờ hắn thành Bất Hủ, tác dụng của những bảo vật ấy khẳng định sẽ kém đi. Bất luận như thế nào, hắn cũng chỉ là một tên nhân loại, cấp bậc sinh mạng rất thấp. Đợi khi thành Bất Hủ, sẽ thua xa đám sinh mạng đặc thù trong vũ trụ nghịch thiên như Phệ Kính Vương, Trục Trùng Vương các ngươi.
- Nói rất đúng!
Phệ Kính Vương mắt lóe sáng, không khỏi hài lòng liếc mắt nhìn tên ngoại tộc đó.
- Hắn cũng chỉ là một nhân loại.
Phệ Kính Vương liếm răng nanh, nhìn theo hướng La Phong vừa biến mất.
- Cấp bậc sinh mạng của hắn có thể cao tới đâu chứ? Ỷ vào bảo vật chỉ có thể hoành hành nhất thời, làm sao mà có thể luôn hoành hành được như vậy chứ? Cho dù hắn thành Bất Hủ, ta chỉ bằng vào cấp bậc sinh mạng cao gấp hắn ngàn lần, muốn giết hắn, cũng dễ dàng như hủy diệt một hằng tinh mà thôi.