Chương Bốn Mươi Lăm - Ẩn Mình Hai Ngàn Năm
Năm tên tôi tớ nằm mọp xuống dưới điện, không dám phát nói tiếng nào.
Trên vương tọa Thiên Lang khổng lồ đang đứng, đôi mắt xanh rờn lại lóe ra hung quang:
- Cho dù nhân loại này lần sau lại hiện thân, lúc ta nhận được tin mà muốn đi tìm hắn thì e rằng tên nhân loại đó đã lại ẩn nấp mất rồi.
Thiên Lang lập tức ý thức được điểm này, hơn nữa cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Chuẩn bị các khối băng.
Thiên Lang trầm giọng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Năm tên tôi tớ đang nằm mọp đồng thời đáp. Một tên dẫn đầu lập tức lật tay, cung kính đưa lên một khối băng dài khổng lồ dùng cho điêu khắc rất tốt.
Thiên Lang từ trên vương tọa đi xuống, bốn vó chầm chậm, đi đến trước khối băng.
- Các ngươi nói cho ta rõ tin tức về nhân loại này giao đấu với Bôn Lôi Vương và Ngân Mâu như thế nào.
Thiên Lang nói.
- Vâgn. Chủ nhân. Nhân loại này đầu tiên là giao chiến với Bôn Lôi Vương. Giao thủ một lát thì Bôn Lôi Vương lại bị nhân loại đó áp chế, hơn nữa tốc độ nhân loại đó lại nhanh tới đáng sợ, chạy trốn cũng trốn không thoát. Chỉ có thể ép phải thiêu đốt thần thể! Sau khi Bôn Lôi Vương thiêu đốt thần thể, tốc độ vẫn không bằng nhân loại
Năm tên tôi tớ liên tiếp thuật lại tin tức. Mặc dù phải nói giản lược, nhưng những trọng điểm đều đã nói đủ.
Thiên Lang gục đầu xuống, nhìn khối băng.
- Xoẹt xoẹt xoẹt...
Các văn tự yêu tộc chợt hiện lên trên khối băng, bảng xếp hạng nhanh chóng được định ra.
Xếp hạng nhất: Huyết Hoạt
Xếp hạng thứ hai: Ngân Mâu
Xếp hạng thứ ba: Thiên Lang
Xếp hạng thứ tư: Hắc Phong
Xếp hạng thứ năm: Tỳ Ảm
Xếp hạng thứ sáu: nhân loại
Trong sáu cường giả, có rất nhiều người đều dựa theo tên của chủng tộc, tộc quần mà định ra. Như ' Tỳ Ảm’, ‘Nhân loại’, đều là tên tộc quần. Còn Thiên Lang là tên chủng tộc. Về phần Huyết Hoạt, Ngân Mâu, Hắc Phong, cũng dựa theo bộ dáng bề ngoài mà sở định cái tên trong Băng Ngục. Phương thức đặt tên như vậy rất thông thường, vì trong Băng Ngục này Tỳ Ảm Tộc cũng chỉ có một, nhân loại cũng vẻn vẹn chỉ có một.
Xếp hạng cường giả trong Băng Ngục nhanh chóng được định ra. Mỗi cường giả đều có một vài tin tức phụ giới thiệu. Hơn tám trăm cường giả cũng làm cả khối băng cơ hồ phủ kín, chỉ có phần đầu trên khối băng lại được lưu lại một khoảng trống rất lớn.
Năm tên tôi tớ thấy thế đều thầm nghi hoặc, lẳng lặng truyền âm với nhau: “ Chủ nhân lúc trước điêu khắc bảng xếp hạng là từ đầu khối băng mà điêu khắc xuống, sao lần này lại không làm như vậy? “
“Đúng vậy, chủ nhân điêu khắc xếp hạng vô số lần, chưa thấy chủ nhân làm như vậy bao giờ. “
Trong lúc họ thảo luận.
Đoạn đầu chừa trống của khối băng bắt đầu xuất hiện những văn tự yêu tộc
- Phàm là ai đưa nhân loại đó tới chỗ Thiên Lang ta, ta thề vĩnh viễn bảo hộ cho hắn. Ta gặp được nhân loại này, cũng nhất định sẽ không động thủ giết chóc. Đây là lời thề... Thông qua bảng xếp hạng Băng Bia này để cả cường giả Băng Ngục làm chứng!
- Tốt lắm.
Thiên Lang ngẩng đầu lên.
- Các ngươi vẽ ra 900 bảng xếp hạng Băng Bia, đưa đến đỉnh núi đó đi.
- Vâng, chủ nhân.
Năm tên tôi tớ cung kính đáp.
Họ đều nhanh chóng vẽ lại. Với thủ đoạn của thần linh Bất Hủ, tự nhiên trong khoảnh khắc đã đưa ra 900 phần Băng Bia, lập tức một trong số họ đem Băng Bia bay khỏi cung điện, đi thẳng tới một sơn mạch gần Băng Hải. Nơi đó là nơi cố định để bảng xếp hạng. Nơi đó cấm chiến đấu, cấm ở lại. Đây là điều mà tất cả các cường giả công nhận.
Băng Bia xếp hạng được những cường giả đi ngang qua lẳng lặng mang đi. Còn giải thưởng của Thiên Lang tự nhiên cũng dựa vào đây mà truyền khắp cả Băng Ngục.
- Thiên Lang bảo hộ sao?
- Nếu ta có thể được Thiên Lang bảo hộ, chỉ cần Thiên Lang không chết, ai có thể giết ta.
- Thiên Lang sẽ không vi phạm lời thề đâu.
- Sao có thể, Thiên Lang thông qua Băng Bia xếp hạng thông cáo ra cả Băng Ngục. Tất cả cường giả đều biết, hắn sao có thể vì đám người yếu chúng ta mà bất chấp thể diện. Hơn nữa Thiên Lang luôn rất kiêu ngạo, bản thân cũng khinh thường động thủ với những người yếu chúng ta, tính tình lại tốt hảo, cũng khá nổi danh.
- Nên tìm nhân loại thôi.
- Đúng, tìm nhân loại đó.
Cả Băng Ngục ngoại trừ hơn mười cường giả đứng đầu, những người khác ai mà không muốn sống? Đến cả Bạch Cốt Vương, Bôn Lôi Vương họ cũng sợ chạm mặt phải năm đại cự đầu, chứ đừng nói những cường giả khác bị giam giữ ở đây. Những cường giả ấy tuy yếu, nhưng số lượng lại chiếm trên chín phần tổng số cường giả Băng Ngục.
Khi muốn tìm La Phong, tự nhiên họ đều điên cuồng.
Nhưng
Hang ổ La Phong ẩn mình ở sâu dưới tuyết, lại có máy thăm dò mini ẩn đi, cho dù các cường giả khác thấy cửa hang, thì mắt thường, thần lực vẫn không tìm được. Trừ phi là công kích hủy diệt hang ổ mới bức La Phong ra được.
Phong trào tìm nhân loại trì được mấy trăm năm, rồi dần dần sự điên cuồng bắt đầu lắng lại, nhưng vẫn có một vài phong Vương nhỏ yếu không có việc gì thì vẫn đi tìm. Vì một khi tìm được, cũng đại biểu cho họ có thể sống rất an ổn.
Trong một Thần Quốc rộng lớn, giữa hải dương vô tận có những hòn đảo, trên một hòn đảo.
La Phong mặc hắc y đang ngồi xếp bằng trên bãi cát, nhìn sóng biển lần lượt xô lên bờ cát, rồi lần lượt rút đi. Về phần phân thân Kim Giác Cự Thú thì đang trong Thể Nội Thế Giới vẽ pho tượng Thần Thú.
“Đảo mắt đã một ngàn năm qua rồi. “
“Ý cảnh Thần Thú của ta một ngàn năm trước đã đạt tới mức Thông Thiên Kiều tầng hai mươi. Vốn tưởng rằng... muốn tiến bộ thêm nữa là rất khó. Nhưng không ngờ ý cảnh Thần Thú của ta mặc dù tiến bộ chậm, nhưng lại chưa bao giờ đình chỉ, luôn từ từ tăng lên. “ La Phong mặc hắc y có vẻ tươi cười.” Nhưng tầng thứ hai mươi tới tầng hai mươi mốt, chênh lệch thật sự quá lớn, e rằng gấp mười lần thời gian từ tầng 19 tới tầng 20. “
Ý cảnh Thần Thú, dựa vào việc vẽ lại pho tượng cỡ lớn, pho tượng Thần Thú loại nhỏ mà có thành tựu.
Đương nhiên cảm ngộ cũng rất trọng yếu trong ' qui luật dung hợp đạo Thần Thú’ của La Phong. Nếu không có cảm ngộ, đơn thuần chỉ vẽ thì rất khó có thành tựu.
Cảm ngộ qui luật, chính là gốc và thân đại thụ!
Ý cảnh, là cành lá cây đại thụ.
Chỉ có rễ sâu gốc sâu, thân cây lớn, vậy những lá cây mới có thể sinh sôi tươi tốt.
Đây là quá trình xúc tiến lẫn nhau, có cảm ngộ qui luật làm cơ sở, lại có thể vẽ mà nắm lấy ý cảnh cấp độ cao hơn. Ý cảnh cao, đối với cảm ngộ qui luật cũng có hiệu quả xúc tiến.
Thời gian trôi qua.
Kim Giác cự thú toàn tâm nghiên cứu Diễn Thần Thất Biến, điêu khắc cảm ngộ ý cảnh Thần Thú.
Bản tôn người địa cầu của La Phong thì nghiên cứu Minh Nguyệt Sách Vạn Tinh Bố Đạo Đồ.
Được Hỗn Độn thành chủ cung cấp cả đám đối thủ nhằm vào khuyết điểm của La Phong khi sáng chế bí pháp, bí pháp của La Phong không ngừng hoàn thiện, tiến bộ đích xác cực nhanh, nhưng lấy thiên thứ hai làm cơ sở để sáng chế ra chiêu thức công kích, đơn thuần về việc vận dụng kỹ xảo quy luật đã phức tạp tới mức đáng sợ.
La Phong mất 1600 năm mới sáng tạo thành công thức thứ hai Minh Nguyệt Sách!
Đao pháp, Thí Ngô Vũ Dực tất cả đều có thể thi triển.
Một đao xuất ra, như cự đao ngang trời, uy lực vô tận, chém chết tất cả trở ngại!
Bá đạo vô cùng!
Nhưng khi La Phong chuyển sang nghiên cứu thức thứ hai Vạn Tinh Bố Đạo Đồ thì hắn đã phải chịu khổ. Dựa theo kinh nghiệm sáng tạo thức thứ nhất, La Phong cho rằng bỏ ra một phần mười thời gian sáng tạo ra thức thứ hai Minh Nguyệt Sách là có thể sáng tạo ra thức thứ hai Vạn Tinh Bố Đạo Đồ rồi. Dù sao đã có nghiên cứu kinh nghiệm rồi. Nhưng quá trình thực tế lại vượt xa tưởng tượng của La Phong.
“Thức thứ nhất, lấy thiên đầu tiên làm cơ sở, có vẻ đơn giản hơn một chút. “
“Thức thứ hai lấy thiên thứ hai làm cơ sở, lại phức tạp hơn rất nhiều. “
“Sáng tạo ra Minh Nguyệt Sách và sáng tạo ra Vạn Tinh Bố Đạo Đồ đều trở nên rất phức tạp. Do đó lúc trước kinh nghiệm sáng tạo thức thứ hai Minh Nguyệt Sách cũng không giúp gì nhiều lắm. “ La Phong đã phát hiện ra phiền phức rồi. Phương pháp cận chiến và phương pháp binh khí niệm lực có khác nhau về bản chất! Đây là phương hướng chiến đấu hoàn toàn khác nhau.
Theo mức bí pháp phức tạp tăng lên, hai thứ càng khác nhau nhiều hơn! Tác dụng của kinh nghiệm nghiên cứu lúc trước cũng sẽ càng ngày càng nhỏ.
La Phong bỏ ra 500 năm mới sáng chế ra thức thứ hai Vạn Bố Đạo Đồ, bằng một phần ba thời gian sáng tạo thức thứ hai Minh Nguyệt Sách, dài hơn mức một phần mười thời gian mà La Phong dự tính rất nhiều.
Vũ Trụ Giả Định, Lôi Đình đảo, tòa cung điện nơi cao nhất, giữa khí lưu vô tận.
La Phong bước vào cánh cửa cung điện, đi trong đại điện, đi đến cung điện liền dừng lại cung kính nói:
- Sư phụ, đệ tử đã sáng tạo thành công tuyệt học, xin sư phụ chỉ điểm.
- Ngươi đã phát hiện ra rồi chứ.
Giữa khí lưu vô tận truyền ra thanh âm.
- Đã phát hiện rồi.
La Phong cung kính nói:
- Đệ tử vốn tưởng rằng có dùng kinh nghiệm quy luật nghiên cứu sáng tạo ra phương pháp cận chiến, khi sáng tạo phương pháp dùng binh khí niệm lực sẽ dễ dàng hơn. Trên thực tế thật ra cũng dễ dàng hơn không ít, nhưng lại không dễ như con nghĩ.
- Ngươi sáng tạo ra tuyệt học đỉnh cao! Không phải là những bí pháp bình thường. Hai loại bí pháp căn bản đã khác nhau, một loại bí pháp cận chiến, một loại phương pháp dùng binh khí niệm lực, càng về sau đương nhiên khác biệt càng lúc càng lớn. Ngươi sáng tạo ra thức thứ nhất thì còn có thể tham khảo nhau. Thức thứ hai thì tham khảo kinh nghiệm vẫn có hiệu quả. Đợi đến thức thứ ba thì hiệu quả cực ít. Thức thứ tư không còn hiệu quả nữa. Thức thứ năm ngược lại sẽ làm cả hai loại bí pháp mà ngươi sáng tạo chậm lại, sáng tạo thức thứ sáu trở nên rất khó. Thức thứ bảy cũng đại biểu cho việc ngươi trở thành Vũ Trụ Chi Chủ, chỉ e rằng ngươi sáng tạo không ra được.
- A.
La Phong lộ vẻ giật mình.
- Nhất tâm nhị dụng, trong lòng đồng thời có hai loại bí pháp, vừa mới bắt đầu thì còn có thể giúp nhau, tới lúc hậu kỳ ngược lại sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, làm ngươi sáng tạo bất kỳ bí pháp nào cũng đều khó khăn vô cùng. Ngươi nghĩ rằng các cường giả sợ mất nhiều thời gian sao? Sai rồi. Cường giả có sinh mạng vĩnh hằng, mất gấp đôi thời gian cũng chẳng là gì cả. Cái họ sợ chính là phân tâm nhị dụng, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đạt tới đỉnh phong.
Hỗn Độn thành chủ nói
- Ngươi bây giờ vẫn kiên trì ý nghĩ của mình sao?
La Phong gật đầu:
- Vẫn kiên trì!
- Ngươi cứ tiếp tục kiên trì đi, ngươi còn có tư cách phạm sai lầm mà.
Trong khí lưu vô tận truyền ra thanh âm
-... Hy vọng đừng để tới lúc ngươi sáng tạo ra thức thứ tư mà vẫn còn nghĩ như vậy.
La Phong chỉ khom người, không nói gì.
- Đi đi! Dùng thành tựu để chứng minh ngươi đúng.
Trong khí lưu vô tận truyền ra thanh âm loáng thoáng.
- Vâng, sư phụ.
La Phong khom người, trong lòng lại thầm nghĩ, mình đương nhiên sẽ dùng thành tựu để chứng minh!
Vèo!
La Phong đã hư không tiêu thất, ý thức trở về sự thật.
Đông Phương Băng Ngục, trong hang động dưới lớp tuyết sâu.
Qua hai ngàn năm, La Phong đều một mạch khoanh chân ngồi trong tĩnh thất, rốt cục bây giờ hắn mở mắt ra.
“Hỗn Độn Thành Chủ sư phụ, ngươi hãy chờ mà xem. “ La Phong vì lúc trước sư phụ nói như vậy, nên ngược lại không vui vi đã sáng tạo tuyệt học thành công. Hắn chỉ còn chiến ý, một loại chiến ý liều mạng.
“Nếu ta lầm, cũng phải dùng sự thật để thấy rõ! “