Chương Bốn Mươi Tám - Bảo Tàng
Tộc Lão ' Cầu Xích Tạp ' đứng ở cửa lối ra khu hạch tâm Tế Tháp, nói rất rõ ràng, còn nói ra cả bí mật bảo tàng trong Tế Tháp nữa.
“Bảo tàng giả và bảo tàng thật? “ La Phong suy tư.
Phải thừa nhận, Cầu Xích Tạp nói rất giống thật.
“Lúc trước ta cướp được Rương Tàng Bảo là trống rỗng. Hơn nữa hắn có thể thấy được rõ ràng mọi động tĩnh của chúng ta. Không nghi vấn gì, tên thổ dân này sớm đã ở bên trong Tế Tháp, điểm này là rất chính xác. “
“Có hai loại khả năng. “
“Loại đầu tiên, Cầu Xích Tạp thật sự muốn tìm được đại bảo tàng trong Tế Tháp. Còn bảo tàng cũng phải dựa vào tín phù. Do đó hắn tới tìm chúng ta hợp tác. “
“Loại thứ hai, tất cả đều do hắn bày ra! Tàng Bảo Thất là Tàng Bảo Thất thật, bảo tàng thì hắn sớm đã lấy. Nhưng năm đó tộc quần họ bị diệt... Do đó Cầu Xích Tạp có cừu hận rất lớn với ngoại tộc chúng ta. Lúc trước cố ý xếp đặt để chúng ta tự giết lẫn nhau. Bây giờ thấy chúng ta sắp đi, lập tức ngăn chặn chúng ta. Rất có thể lại bày ra một âm mưu khác để trả thù chúng ta. “ La Phong thầm nghĩ.
Một người còn sống của một tộc quần bị diệt.
Giả thiết địa cầu bị diệt, hoặc nhân loại bị diệt, La Phong e rằng cũng sẽ trả thù điên cuồng những tên cừu địch ấy.
“Là muốn bảo vật? Hay muốn trả thù? “ La Phong chần chờ.
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương cũng đều do dự.
- Thương Kim Vương, ngươi nói tên thổ dân này nói thật hay giả?
Tử Chung Vương truyền âm hỏi.
- Một nửa có thể là thật, một nửa có thể là giả.
Thương Kim Vương truyền âm trả lời.
Nói nhảm! Tử Chung Vương không khỏi thầm nghĩ.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Tử Chung Vương nói.
- Ta nhất định phải tìm được bảo tàng!
Trong mắt Thương Kim Vương đầy hung quang. Hắn đã thiêu đốt Bất Hủ thần thể, mặc dù đã lấy được tiền bạc của Băng Nhận, Dạ Thần Vương trước, nhưng chút tiền bạc này cũng không thể làm cường giả ' Phong Vương cực hạn ' Thương Kim Vương thỏa mãn. Mục tiêu của hắn chỉ có một - Bảo tàng Tế Tháp.
Không lấy được bảo tàng, hắn sẽ không thỏa mãn.
- Tất cả đều nghe theo Thương Kim Vương ngươi. Tin rằng có Thương Kim Vương, cho dù những người còn sống ở Diễm Tế đại lục có âm mưu gì cũng sẽ không thực hiện được.
Tử Chung Vương nịnh nọt nói.
- Ha ha... trước mặt thực lực chênh lệch cực lớn, tất cả âm mưu đều là vô dụng.
Thương Kim Vương tự tin nói:
- Yên tâm, lần này tìm được bảo tàng Tế Tháp, ta sẽ dựa theo hiệp định chia cho ngươi hai thành.
- Vậy cám ơn Thương Kim Vương rồi.
Tử Chung Vương trong lòng thầm hận.
Lúc trước còn nói phân phối theo phương pháp 71, bây giờ Băng Nhận vừa chết, Thương Kim Vương lại bá đạo tới mức tự động chiếm tám phần.
Tộc Lão Cầu Xích Tạp nhìn vẻ mặt bốn tên ngoại tộc, trong lòng cười lạnh:
- Nếu không phải do các ngươi chạy trốn quá nhanh, ta kịp từ phòng điều khiển hạch tâm theo một thông qua bí ẩn đến lối ra khu hạch tâm, ta cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.
Lúc trước đám cường giả La Phong chia làm hai nhóm.
Một nhóm là La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, người đuổi người chạy.
Nhóm còn lại là một mình Hổ Thích Vương.
Hai nhóm theo hai hành lang khác nhau chạy nhanh tới cửa ra khỏi khu hạch tâm. Lúc đó Cầu Xích Tạp đang ở phòng điều khiển hạch tâm. Phòng điều khiển hạch tâm có thông đạo nối với cửa vào, nên hắn lập tức âm thầm đi ra cửa khu hạch tâm.
Cầu Xích Tạp kỳ thật chỉ muốn chặn Hổ Thích Vương, dùng sức cả tứ đại thổ dân hợp lực đánh chết Hổ Thích Vương, tìm được tín phù.
Nhưng mà...
Không có thông đạo thích hợp để ngăn Hổ Thích Vương, nên cũng chỉ có thể mạo hiểm.
“Tham lam dã tâm dục vọng, là những thứ mà cường giả không thể xóa sạch. “ Cầu Xích Tạp nhìn vẻ mặt tứ đại cường giả, không khỏi thả lỏng ra một chút.
- Các vị, đưa ra quyết định chưa?
Cầu Xích Tạp thấp giọng hỏi.
Phía dưới Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, La Phong, Hổ Thích Vương đưa mắt trao đổi. Lúc trước mặc dù La Phong bị truy sát, nhưng bây giờ thấy rõ bảo tàng lúc trước là giả, vậy Thương Kim Vương và Tử Chung Vương cũng sẽ không lãng phí thời gian mà dây dưa với La Phong. Việc làm không ích lợi gì thì cường giả đương nhiên không làm.
- Hay lắm! Ta tin ngươi.
Thương Kim Vương cất tiếng ầm ầm, đôi mắt như điện.
- Cầu Xích Tạp, ngươi không thể làm việc ngu xuẩn gì đó.
Tử Chung Vương cười lạnh.
- Ta cũng tạm thời tin ngươi.
- Cùng đi một chuyến đi.
Hổ Thích Vương đưa mắt nhìn La Phong.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt, rồi khẽ gật đầu.
Dạ Thần Vương vừa chết. Hai người bọn họ phải dựa vào nhau. Tuy nói Thương Kim Vương rất bưu hãn, nhưng phòng ngự của La Phong lại vô cùng nghịch thiên. Hổ Thích Vương tốt xấu gì cũng là phong Vương đỉnh cao. Liều mạng thật thì Thương Kim Vương cho dù giết chết La Phong, Hổ Thích Vương, cũng phải trả giá đắt là trên 10% Bất Hủ thần thể.
Cái giá này quá cao...
- Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, cũng không lo gì. Thương Kim Vương cũng sẽ không phát điên đâu. Trong vòng tổn thất 5% Bất Hủ thần thể, thì việc khôi phục cũng coi như dễ dàng. Nhưng trên 5% thì phiền phức lắm. Trên 10% lại phiền phức kinh người hơn nữa.
Hổ Thích Vương truyền âm nói.
- Ừm, ngươi và ta cùng nhau, một khi chiến đấu, liên thủ với nhau.
La Phong cũng truyền âm nói.
Tứ đại cường giả đều đồng ý.
Tộc Lão Cầu Xích Tạp cười khẩy một tiếng:
- Quả nhiên đều muốn tìm được bảo tàng, nhưng ta phải liều mạng, nên ta yêu cầu được một nửa!
- Chúng ta cũng đồng ý!
Thương Kim Vương trầm giọng đáp.
Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, La Phong đều gật đầu.
Trong lòng đám cường giả Thương Kim Vương chỉ cười lạnh. Một nửa? Hừ, chỉ là nói miệng thôi. Đã là địch nhân ngoại tộc, tự nhiên là không chừa thủ đoạn. Khi bảo tàng thật được mở ra, tự nhiên là sẽ dùng hết sức cướp đoạt.
“Tên thổ dân này phỏng chừng cũng có chút thủ đoạn át chủ bài gì đó. “ Đám người La Phong đều hiểu điểm này.
Nhưng sắp có bảo tàng...
Mà thực lực bên mình ưu thế như thế, không ai lại bỏ qua.
- Đi theo ta.
Cầu Xích Tạp bay thẳng về phía trước.
- Chờ một chút.
Thương Kim Vương quát.
Cầu Xích Tạp dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Thương Kim Vương. Thương Kim Vương lạnh lùng đứng chặn trước Cầu Xích Tạp, đồng thời phân phó nói:
- Để đảm bảo tín nhiệm nhau, tên thổ dân này nên ở giữa bốn người chúng ta.
Xoát! Xoát! Xoát!
Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, La Phong, cũng đứng chung quanh Cầu Xích Tạp, vây kín Cầu Xích Tạp.
- Ha ha, thực lực mạnh như thế, còn nhát gan như vậy à.
Cầu Xích Tạp cười khẩy một tiếng.
- Cái này gọi là cẩn thận. Cường giả không cẩn thận thì đã ngã xuống từ lâu rồi.
Thương Kim Vương lạnh lùng đáp.
- Vậy thì đi thôi. Ta chỉ đường.
Cầu Xích Tạp nói:
- Theo hành lang bên trái mà đi.
Nhất thời...
Cường giả đội ngũ lộn xộn do Cầu Xích Tạp và tứ đại cường giả tạo thành, bắt đầu tiến vào trong Tế Tháp. Dưới sự chỉ điểm của Cầu Xích Tạp... Đám người La Phong đích xác cũng đã phát hiện ra một vài thông đạo bị che dấu. Chỉ cần đẩy ra một vài chỗ bí mật nhìn như vách tường, có thể đẩy trượt đi một cánh cửa, phía sau chính là một thông đạo.
Phòng điều khiển hạch tâm Tế Tháp.
Thần Chủ Phổ Ai, Lạp Đế Mặc, Môn Bố ba người hồi hộp nín thở nhìn màn hình giả định.
- Tộc Lão, Tộc Lão hắn...
Môn Bố nắm chặt hai đấm, trong mắt đầy vẻ lo lắng, hồi hộp.
- Tam ca hắn vì tộc quần mới để bản thân mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Thần Chủ Phổ Ai trầm thấp nói:
- Bây giờ những người xâm nhập ngoại tộc ấy đã dựa theo kế hoạch của Tộc Lão mà làm. Kế hoạch xem như thành công một nửa rồi! Lần này... Bất luận phải trả giá bao nhiêu, chúng ta cũng phải tìm cho được bảo tàng truyền thừa.
- Ừm.
Lạp Đế Mặc, Môn Bố đều gật đầu.
- Xem đi.
Thần Chủ Phổ Ai từ từ nói:
- Phải xem Tam ca có thể thành công không. Dù sao đám xâm nhập ngoại tộc mỗi người đều vô cùng cẩn thận, lại rất thông minh, thực lực cũng cường đại. Ừm muốn thành công, một nửa dựa vào Tam ca, còn một nửa chỉ có thể dựa vào vận khí.
Theo một cái thông đạo nội bộ âm u.
Tứ đại cường giả bọn Thương Kim Vương vẫn vây chặt Tộc Lão ‘Cầu Xích Tạp’, vô cùng cẩn thận tiến vào trong thông đạo. Càng đi, bên trong thông đạo cũng càng sáng lên, một lát sau... Đám người La Phong đã đi tới một căn nhà sáng sủa.
- Tiếp theo đi đâu?
Thương Kim Vương quát.
- Tới rồi.
Trong ánh mắt Cầu Xích Tạp có ngọn lửa nóng rực.
- Tới rồi?
La Phong không khỏi nghi hoặc nhìn quanh bốn phía
Căn phòng khổng lồ đường kính trên mười km, nhưng vách tường căn phòng nhẵn bóng vô cùng, chỉ là có chút hoa văn kì bí thờ cúng phức tạp thôi, căn bản nhìn không thấy có nơi nào che dấu được bảo tàng.
- Hừ, ngoại tộc các ngươi, cho dù tới Tàng Bảo Thất ở ngay trước mặt, cũng mơ tưởng tìm được Tàng Bảo Thất.
Cầu Xích Tạp cười khẩy một tiếng.
- Cho dù tìm được Tàng Bảo Thất... Các ngươi cũng tìm không ra Tàng Bảo Thất.
- Tàng Bảo Thất ở đâu?
Thương Kim Vương phẫn nộ quát.
Đám người La Phong đều nhìn Cầu Xích Tạp
Cầu Xích Tạp bình tĩnh đi thẳng về phía vách tường xa xa. Bọn tứ đại cường giả La Phong tự nhiên đi theo, không dám rời xa, phòng ngừa Cầu Xích Tạp xếp bẫy họ.
Trên vách tường phẳng phiu...
Cầu Xích Tạp hít sâu một hơi, trong lòng lẩm bẩm:
- Vô số tộc nhân đã chết, ta cho ngoại tộc tiến vào Tàng Bảo Thất, cũng là vì tộc quần có thể hưng thịnh. Các tộc nhân ơi... Tha thứ cho ta.
Lập tức hắn vươn sáu bàn tay ra, đồng thời chiếu vào trên những hoa văn qui luật thờ cúng trên vách tường. Những hoa văn kì bí ấy nhất thời sáng lên, rồi những tiếng ầm ầm vang lên.
- Hả?
La Phong quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy vách tường vốn tựa như một khối, bắt đầu từ từ kéo ra, hiện ra ra một thông đạo rộng vẻn vẹn chỉ mười thước.
- Tàng Bảo Thất ở bên trong.
Cầu Xích Tạp nói.
- Rất tốt, vậy nếu mọi người cùng hợp tác không phải tốt hơn à?
Thương Kim Vương cười ha ha, nhưng bốn cường giả vẫn cẩn thận vây quanh Cầu Xích Tạp, đi về phía thông đạo.
Thông đạo vẻn vẹn chỉ xa có trăm mét.
Điểm cuối ẩn hiện cánh cửa lóe lên quang mang màu vàng, những hoa văn qui luật trên cánh cửa thâm ảo hơn nữa, tỏa ra khí tức đặc biệt.
- Đây là kim loại cấp G?
- Là kim loại cấp G!
- Ngoại trừ Rương Tàng Bảo, đây là lần đầu tiên chúng ta thấy kim loại cấp G ở Tế Tháp, hơn nữa là kim loại cấp Giang dùng để làm ra cả một cánh cửa. Chỉ cần cánh cửa này, e rằng cũng giá trị quá một ức đơn vị hỗn nguyên.
Tử Chung Vương nhẹ giọng cười nói
Thương Kim Vương cũng ra vẻ tươi cười, chỉ cần cửa mà cũng đã quí như vậy.
Xem ra...
Tất cả những gì Cầu Xích Tạp nói là sự thật. Bảo tàng bên trong cửa tuyệt đối sẽ rất kinh người.
- Thiêu đốt một ít Bất Hủ thần thể, quả là đáng giá, rất đáng giá.
Thương Kim Vương không kìm được nóng bừng lên trong lòng.
La Phong cũng lặng lẽ quan sát tất cả.
Bất luận làm sao, mình bằng vào Thí Ngô Vũ Dực và Tướng Giáp, rất tin tưởng việc bảo vệ tính mạng hoặc chạy trốn, nên không thể bỏ qua bảo tàng được.
- Các vị, muốn mở cánh cổng bảo tàng ra. Thứ nhất, phải có tín phù. Thứ hai, phải là tộc nhân bản tộc ta.
Cầu Xích Tạp lạnh lùng nói:
- Bây giờ đưa ta tín phù đi, để ta mở bảo tàng ra.