Chương Mười Chín – Vinh Quang
Ở một chỗ trên sườn núi Lôi Đình Đảo, một thác nước như một dòng sông trên cao, từ trên đổ xuống, đập vào một hồ nước rộng lớn phía dưới.
Bên trong hồ nước có tiểu đảo rộng vài km. Trên tiểu đảo đang có tám người đang trò chuyện.
- Hỗn Độn thành chủ là cột trụ của tộc nhân loại ta, cống hiến cho tộc ta vô cùng vô tận! Nhưng chúng ta lại nói về Đao Hà Vương La Phong. Những đại cống hiến của Hỗn Độn thành chủ có liên quan gì tới tên La Phong kia chứ? Hừ, địa vị của Hỗn Độn thành chủ là dựa vào thực lực, dựa vào những lần chiến đấu, dựa vào vô số cống hiến cho tộc nhân loại ta. Về phần Đao Hà Vương La Phong, một thiên tài được bồi dưỡng mà thôi, luôn sử dụng tài nguyên của tộc quần. Ta cũng không thấy hắn làm được cống hiến gì cả! Hắn có cống hiến gì chứ mà không trả giá mà lại tìm được chí bảo? Hắn có cống hiến gì mà không trả giá lại được Thú Thần Truyền Thừa Lệnh?
- Thiên tài, chỉ tổ tiêu hao tài nguyên thôi. Trên thực tế họ thiếu nợ tộc quần!
- Còn chúng ta, chúng ta kiếm cho tộc quần rất nhiều tài nguyên!
- Không có cống hiến gì. Thực lực không bằng chúng ta. Dựa vào cái gì mà cùng hàng với chúng ta?
Một người cao ước tám thước toàn thân đầy giáp đen, song chưởng cực kỳ to. Bên cạnh hắn còn để một cây thiết chùy khổng lồ. Hắn đang phát ra những tiếng gầm trầm thấp.
- Lôi Minh Tôn Giả nói có lý!
- Ừm, nói rất đúng.
Mấy tên Vũ Trụ Tôn Giả khác đều gật đầu.
- Mọi người ít nói một chút. Dù sao là sự an bài của Hỗn Độn thành chủ.
Một nam tử tuấn mỹ có sáu cánh đang một mình uống rượu xen vào nói
- Cho dù là Hỗn Độn thành chủ an bài như vậy, tên La Phong đó cũng nên biết mình không có tư cách vị trí như vậy mới đúng.
Thanh âm Lôi Minh Tôn Giả nghe như tiếng sấm, trầm trầm nói:
- Nhưng mà hắn lại mặt dày mà lập thành lập trên sườn núi. Dù lập cung điện, cũng không có nghĩa là có tư cách đánh đồng cùng chúng ta.
- Xem kìa, Chân Diễn tới rồi.
- Là Chân Diễn.
- Đừng nhiều lời. Chân Diễn có quan hệ không bình thường với Đao Hà Vương La Phong đâu.
Tám Vũ Trụ Tôn Giả ngẩng đầu lên, thấy người vượn Chân Diễn Tôn Giả đang hóa thành lưu quang bay tới.
Lôi Đình đảo, chính là nơi cường giả tụ tập.
Chỗ này kết giao cũng phải xem cấp độ. Các Vũ Trụ Tôn Giả bình thường kết giao với nhau. Như Chân Diễn Tôn Giả trời sinh thích giao hữu, nên cũng kết giao với nhiều Vũ Trụ Tôn Giả.
- Chân Diễn, tới đây, ngồi xuống.
- Chân Diễn, ngồi đi.
Các Vũ Trụ Tôn Giả ai nấy đều tương đối nhiệt tình. Mặc dù họ bất mãn La Phong, nhưng không có nghĩa là họ giận chó đánh mèo tới Chân Diễn Tôn Giả. Mà những năm gần đây, Chân Diễn đích thực tính tình cũng tốt, thật ra cũng đã kết giao được với không ít Vũ Trụ Tôn Giả, có rất nhiều bằng hữu.
- Ha ha ha, Thiết Tượng, xem ra ngươi tựa hồ đang tức giận à. Chuyện gì thế, có thể nói với huynh đệ không.
Chân Diễn Tôn Giả đi thẳng đến trước nam tử tuấn mỹ có sáu cánh, nói:
- Huyết Dực Tôn Giả, không ngại uống của ngươi hớp rượu chứ.
Nam tử có cánh chim mỉm cười, lập tức rót rượu.
Trong tám Vũ Trụ Tôn Giả, nếu nói về thực lực, thì đó là Huyết Dực Tôn Giả, Lôi Minh Tôn Giả hơi cao hơn những người khác.
- Ta thật ra đang tức giận. Ngươi cũng đã biết về việc của đệ tử La Phong của ngươi không?
Lôi Minh Tôn Giả cất tiếng hùng hồn
Vừa nói ra, nhất thời làm bảy vị Vũ Trụ Tôn Giả khác đều nhìn hắn, tựa hồ oán giận Lôi Minh Tôn Giả
Lôi Minh Tôn Giả lại trừng mắt:
- Ta không nói, lát nữa Chân Diễn vẫn biết mà!
- Biết cái gì?
Chân Diễn Tôn Giả giật mình.
- Ngươi nói La Phong, chẳng lẽ nói về việc hắn bước vào Bất Hủ à...
- Hắn bước vào Bất Hủ thì quan hệ gì tới ta.
Lôi Minh Tôn Giả nói:
- Ngươi cũng đã biết, Hỗn Độn thành chủ an bài cho hắn kiến tạo cung điện trên sườn núi, ngang với nhiều Vũ Trụ Tôn Giả bình thường chúng ta.
Chân Diễn sửng sốt.
Lôi Minh Tôn Giả liền nói:
- Hắn dù sao chỉ là Bất Hủ. Bất Hủ mà có thể nào kiến tạo cung điện trên sườn núi sao?
- Việc này, quá...
Chân Diễn Tôn Giả cũng hơi kinh ngạc.
- Có thể là Hỗn Độn thành chủ có ý nghĩ đặc biệt gì đó.
- Dù sao cũng không nên làm như vậy. Làm như vậy làm sao có thể những các Vũ Trụ Tôn Giả chúng ta tin phục được chứ? Có khi nào, La Phong đó cũng có thực lực sánh ngang với chúng ta. Ha ha, ngươi tin việc này sao?
Lôi Minh Tôn Giả nói.
Chân Diễn Tôn Giả hơi chần chờ.
Vũ Trụ Tôn Giả và Bất Hủ hoàn toàn là hai cấp độ.
Chỉ cần thần lực, bình thường cũng đã chênh lệch mấy trăm lần! Hơn nữa về mặt cảm ngộ qui luật chênh lệch còn khổng lồ hơn! Hơn nữa trình độ sáng chế bí pháp thâm ảo cũng có chênh lệch. Thực lực tối thiểu cũng chênh lệch mấy ngàn lần, thậm chí còn nhiều hơn. Do đó cho dù là Phệ Kính Vương, Trục Trùng Vương, cũng phải dựa vào bí pháp thiên phú nghịch thiên mới có thể đánh bại được một vài Vũ Trụ Tôn Giả bình thường.
Nếu không có bí pháp thiên phú, chỉ dùng thần thể hơi chiếm ưu thế, nhưng về mặt cảm ngộ qui luật chênh lệch khổng lồ thì vẫn sẽ thất bại thảm hại.
- Không phải chúng ta ghen ghét, chỉ là tộc có tộc quy! Tất cả đều phải theo quy tắc mà làm việc. Nếu không làm sao để những cường giả tin phục được chứ?
Lôi Minh Tôn Giả lắc đầu nói:
- Dù sao việc này đã làm rất nhiều cường giả bất mãn rồi. Chỉ là không ai dám khiêu khích uy nghiêm của Hỗn Độn Thành Chủ, do đó mỗi người đều chỉ âm thầm trao đổi, đang chờ xem đệ tử ngươi sẽ làm gì. Không phải ta nói, nếu ngươi muốn chó đệ tử ngươi tốt, nên mau mau bảo hắn chuyển khỏi sườn núi thì hơn. Nếu không là tự rước nhục đó. Hơn nữa lại làm rất nhiều Vũ Trụ Tôn Giả không thích hắn, không phải là thiệt thòi sao?
- Lôi Minh tính tình thẳng thắn, nói rất có lý.
Huyết Dực Tôn Giả nhẹ giọng cười nói:
- Chân Diễn, ngươi phải lo cho đồ đệ chứ.
Chân Diễn Tôn Giả sắc mặt cũng bối rối.
Vinh Diệu Thế Giới của Tổ Thần Giáo, trên quảng trường lộ thiên.
La Phong đang cùng Thiên Vũ Vương trò chuyện.
- La Phong.
Đột nhiên một bóng người tới gần
La Phong ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói:
- Sư phụ, sao ngươi tới đây. Lúc trước ta nhắn tin cho thầy. Muốn tìm ta, cứ gọi ta vào Vũ Trụ Giả Định một tiếng, ta liền lập tức tới ngay mà?
- Thiên Vũ Vương, ta và La Phong có một số việc cần nói.
Chân Diễn Tôn Giả nói.
Thiên Vũ Vương lập tức ngoan ngoãn ly khai. Chân Diễn Tôn Giả lúc này ngồi xuống, rồi lập tức cách âm chung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào La Phong:
- Ta vừa nhận được tin nhắn của ngươi, nhưng trên Lôi Đình đảo lại bị không ít hảo hữu ta kéo đi.
- Hảo hữu kéo đi?
La Phong chớp mắt.
- Đều là việc của ngươi.
Chân Diễn Tôn Giả lắc đầu.
- Ngươi lúc này ở sườn núi Lôi Đình Đảo, hiển nhiên khiến cho không ít Vũ Trụ Tôn Giả cảm thấy bất mãn.
- Họ có cần phải lắm chuyện như vậy không?
La Phong hỏi.
- Ngươi lầm rồi.
Chân Diễn Tôn Giả nhíu mày nói:
- Họ có sinh mạng vĩnh hằng, thân nhân họ cũng sớm đã lần lượt già rồi mất đi. Sinh mạng của họ chỉ còn theo đuổi con đường cường giả. Thời gian đằng đẵng khổ tu, mới có được địa vị bây giờ! Do đó họ kỳ thật rất chú trọng địa vị. Những vinh dự nhìn như không đáng tiền, nhưng họ lại rất trọng thị.
La Phong giật mình.
- Địa vị, quang vinh!
Chân Diễn Tôn Giả nhẹ giọng nói:
- Như ta kẹt phong Vương vô địch thời gian vô tận, chỉ có thể ẩn nấp trong Hỗn Độn Thành. Chỉ khi đột phá tới hàng ngũ Vũ Trụ Tôn Giả, mới có thể trở thành nhân vật quan trọng, mới có thể đạt được địa vị cực cao, rất quang vinh!
- Phải dựa vào thực lực, hoặc dựa vào những cống hiến cho tộc quần mà lấy được địa vị quang vinh.
Chân Diễn Tôn Giả cảm thán nói:
- Nếu đến cả địa vị quang vinh cũng không quan tâm, ngươi nói xem các Vũ Trụ Tôn Giả còn có thể theo đuổi cái gì?
La Phong hoàn toàn hiểu.
Hắn lưu lãng trong vũ trụ năm vạn năm, bình thường quan sát những người yếu, cũng có mấy ai là Vũ Trụ Tôn Giả để cho hắn quan sát cơ chứ? Do đó hắn căn bản không ý thức được, những Vũ Trụ Tôn Giả kỳ thật cũng vẻn vẹn chỉ là một loại sinh mạng, chỉ là sinh mạng có thực lực vĩ đại hơn rất nhiều thôi. Họ cũng có một vài chấp nhất gì đó.
Khi không có thân tình, vậy địa vị quang vinh của tộc quần và tự thân sẽ là thứ mà rất nhiều cường giả theo đuổi.
Vì tộc quần, họ có thể chết!
Vì quang vinh, họ cũng có thể chết!
- Con xem như đã hiểu rồi.
La Phong cảm thán nói:
- Chẳng trách chuyện này lại dẫn tới việc nhiều cường giả bất mãn như vậy. Đích xác... Cũng không trách họ bất mãn được! Nếu con là Vũ Trụ Tôn Giả, cố nhiên một thiên tài Bất Hủ mà đạt được cùng quang vinh với ta, con cũng sẽ cảm thấy rất bất sảng.
- Ngươi còn trẻ lắm. Hơn nữa luôn chói mắt nhất. Do đó ngươi lúc trước chưa ý thức được được điểm này là rất bình thường.
Chân Diễn Tôn Giả nói.
La Phong gật đầu.
Đúng.
Trên con đường cường giả, địa vị và quang vinh thật ra là rất trọng yếu.
Nếu mình trở thành nhân vật đã già mà không có tiếng tăm gì, trở thành Bất Hủ không có tiếng tăm gì, trở thành Vũ Trụ Tôn Giả không có tiếng tăm gì, vậy khi ngã xuống, chứ không có tiếng tăm gì. Vậy loại con đường cường giả này thật sự quá khô khan.
Cái chính thức làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào chính là hành trình chiến đấu! Là sinh tử liều mạng chém giết! Là quang vinh!
- Con hiểu rồi.
La Phong nhếch mép cười.
- Con sẽ dùng sự thực để chứng minh. Sẽ làm những các Vũ Trụ Tôn Giả ấy hiểu thực lực La Phong con cũng có thể đánh bại được một Vũ Trụ Tôn Giả.
- Đánh bại Vũ Trụ Tôn Giả?
Chân Diễn Tôn Giả giật mình.
Hắn không gặp cảnh La Phong đột phá Bất Hủ, do đó cho dù tín nhiệm La Phong, cũng không thể tin được
Thần linh Bất Hủ nhân loại có thể đánh bại Vũ Trụ Tôn Giả ư? Dù sao cho dù là Trục Trùng Vương, cũng chỉ có thể bắt nạt được vài Vũ Trụ Tôn Giả bình thường nhất. Gặp phải Chân Diễn Tôn Giả vẫn kém một chút.
Phải biết là Trục Trùng Vương sinh mạng đặc thù nghịch thiên có cấp độ gien sinh mạng là 2000 lần.
Bởi vậy có thể thấy được Bất Hủ và Vũ Trụ Tôn Giả chênh lệch đích xác rất lớn.
- Sư phụ không tin con à?
La Phong cười nói:
- Xem nhé.
Lúc này, trên quảng trường lộ thiên.
- Phệ Kính Vương, xem kìa, Đao Hà Vương ở đằng kia.
Phệ Kính Vương cũng ngồi giữa đám cường giả ngoại tộc Bắc Cương Liên Minh, nhìn thấy La Phong, Chân Diễn Tôn Giả
Chân Diễn Tôn Giả và La Phong là hai người hắn hận nhất trên Tử Kinh Đảo.
- Quả nhiên, uy áp mạnh hơn một chút.
Phệ Kính Vương cười lạnh.
- Xem ra Đao Hà Vương đã đột phá Bất Hủ thật rồi. Trên tám vạn năm trước, cảm ngộ qui luật của hắn đã rất cao. Không ngờ thật sự mất trên tám vạn năm mới đột phá thành Bất Hủ, mới lại hiện thân. Rõ là có thể nhẫn nhịn.
- Chúng ta đợi tám vạn năm rồi.
Phệ Kính Vương nghiến răng.
Hắn không nắm chắc đánh được Chân Diễn Tôn Giả.
Nhưng...
Nhưng việc đối phó với tên Đao Hà Vương nổi tiếng đó thì hắn lại tin tưởng vô cùng.
“Ngươi là Bất Hủ, ta cũng là Bất Hủ. Ta tự tay đối phó với ngươi, cũng không xem là bắt nạt ngươi. Dù sao ngươi cũng là một thiên tài tuyệt thế nổi tiếng vũ trụ mà. “ Phệ Kính Vương nhếch mép cười, nhe răng nanh.
Ngay lúc này hai người La Phong và Chân Diễn Tôn Giả đang nói chuyện gì đó, rồi Chân Diễn Tôn Giả đứng dậy hư không tiêu thất.
Phệ Kính Vương thấy thế đột nhiên sực nghĩ ra, rồi lập tức liền đứng dậy đi thẳng về phía đám người nhận truyền thừa Hồng Minh.
- Phệ Kính Vương tới rồi.
- Phệ Kính Vương tới rồi.
Hơn một ngàn người nhận truyền thừa Hồng Minh đều quay đầu nhìn hắn. La Phong cũng tỏ vẻ hơi nghi hoặc nhìn lại.