Q9 – KINH VĂN – CHƯƠNG 278: NGUYÊN LAI LÀ NGƯƠI
Dịch giả: Luna Wong
Xương chân thật lớn ngoài mười mấy dặm, nổ vang rung động cánh đồng hoang vu đồng thời tự nhiên cũng dẫn phát sự chú ý của. . . đoàn người
Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc quay đầu, nhìn phía vân vụ bao phủ cánh đồng hoang vu, tuy rằng thấy không rõ cảnh tượng trong đó, nhưng chỉ là dư ba cuồng bạo kéo tới kia, đã để cho nàng hơi biến sắc theo: “Nơi đó, nơi đó xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời, “Bổn quân hiện tại tương đối quan tâm là, lúc nào chúng ta của thể vào cung điện, sau đó tìm một cái bàn ủi là một cái?”
“Rất nhanh, rất nhanh.” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ hỉ tư tư vây quanh hắn, rồi lại kỷ kỷ tra tra đưa tay chỉ phía trước, “Qua nơi này, có thể thấy chỗ chúng ta ở rồi.”
Còn thật là thế, đợi được lướt qua một tòa núi nhỏ, sương mù dày đặc trước mắt đột nhiên tiêu tán. . .
Mọi người ở phía trước chân núi, một tòa cung điện hoặc là nói bộ phận không trọn vẹn của một tòa cung điện, đang dựa vào mà đứng, đã trải qua năm tháng khá dài, bề ngoài của cung điện này đã có chút tổn hại, cũng không có đại môn gì tồn tại, năm đó bị xé rách cuốn vào trong kết giới thì sinh ra một chỗ hổng, vừa vặn có thể cho người ra vào, nhưng ngay cả như vậy, tòa cung điện này vẫn rộng đến kinh người, diện tích chừng mấy trăm mẫu.
“Đây là. . . một bộ phận của Linh Thư cung?” Nhạc Ngũ Âm nhìn cung điện không trọn vẹn rộng rãi nguy nga trước mắt, không khỏi rất kinh ngạc, “Quân thượng, Linh Thư cung năm đó các ngươi ở , rốt cuộc bao lớn?”
“Chưa từng tính.” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm đi dọc theo dưới sườn núi, “Chỉ nhớ kỹ, khi đó Bác từ cung điện phía nam chạy đến phía bắc, đại khái cần hai canh giờ. . .”
Lợi hại, Nhạc Ngũ Âm nhất thời túc nhiên khởi kính, chỉ là kinh ngạc hơn, nàng nhìn cung điện không trọn vẹn trước mắt, đột nhiên lại có một loại cảm giác đã từng quen biết: “Chờ một chút, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy gặp qua nơi này ở đâu?”
Không để ý đến nghi hoặc của nàng, lúc này Cố Thất Tuyệt đã dọc theo sườn núi đến trước cung điện, Minh Kính và Phong Hổ ở bên cạnh hắn, đồng dạng như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn vật kiến trúc trước mắt giá đã trải qua năm tháng rất dài, lâm vào trong trầm mặc dài dòng. . .
Năm tháng biến thiên, thời gian trôi qua, đó là Linh Thư cung phồn hoa của năm đó, hôm nay cũng kết đầy mạng nhện dần dần điêu linh, chẳng qua là những người ở trong cung điện này uống rượu đàm tiếu năm đí, hôm nay lại đang ở đâu, có một màn cũng đều có thể tìm trở về, lại đoàn tụ đại say hay không?
“A di đà phật, thế sự đều như hoa trong gương, trăng trong nước, đảo mắt thành khoảng không.” Thật lâu trầm mặc sau, Minh Kính rốt cục thu song chưởng về khẽ tụng phật hiệu, rồi lại nhắm mắt quay đầu, nhìn Cố Thất Tuyệt bên cạnh, “Sư đệ, chuyện cho tới bây giờ, ngươi đã hiểu ra chưa, không bằng theo ta nhập không môn. . .”
“Khụ khụ, chúng ta vẫn là nói chuyện bàn ủi đi.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên nghiêm trang, đi đầu đi vào cung điện.
Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ vây quanh hắn, đợi sau khi đi qua cửa cung tàn phá, đại đường trước mắt trái lại có chút sạch sẽ, hiển nhiên đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ thường chỗ ở, vẫn có tỉ mỉ sửa sang lại, ngay cả điển tịch trên giá sách đều đặt thật chỉnh tề. . .
“Đại lão gia, chúng ta thường ở chỗ nè.” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ chỉ vào một cái tủ sách, hỉ khí dương dương giới thiệu, “Ân ân ân, bên trên còn có một bức tranh của đại lão gia ngươi nữa đó.”
Còn thật là như thế, ở trên bàn sách, đặt một bức họa của Cố Thất Tuyệt, phía trước còn điểm một lư hương, hai bên trái phải bày đặt mấy quả dưa và trái cây chẳng biết lấy từ đâu, thoạt nhìn như là mỗi ngày đều thượng hương.
“Ách, luôn cảm thấy quái chỗ nào.” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhỏ giọng thầm thì, lại quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên hơi kinh ngạc, “Di, khối ngọc thạch kia, là. . .”
Ở bên bàn đọc sách, trưng bày một khối ngọc thạch thanh sắc, lại có vài thước cao, xanh ngắt dường như rừng trúc sau cơn mưa, bộ phận trung gian đã bị đào ra để dùng, nhưng ngay cả như vậy, bộ phận còn thừa lại, lại vẫn đang tản ra linh khí cực kỳ nồng nặc.
bookwaves.com
Mấu chốt là, khi Nhạc Ngũ Âm nhìn đến khối ngọc thạch màu xanh này, đột nhiên có loại cảm giác thân thiết quen thuộc, thật giống như, thật giống như. . . Được rồi, chính nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa.
(Luna: nguyên hình của bả là tỳ bà ngọc thạch, có khi nào. . .)
“Cái này sao?” Cố Thất Tuyệt xuất hiện ở bên cạnh nàng, mạn bất kinh tâm sờ sờ khối ngọc thạch màu xanh này, “Đây là năm đó bổn quân tìm được ở Côn Lôn, lúc luyện chữ nhàn rỗi vô sự, sẽ tiện tay dùng nó điêu khắc một ít. . .”
Đột nhiên giật mình, hắn rất khó được mờ mịt mấy giây, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa đón nhận vẻ mặt mờ mịt đồng dạng của Nhạc Ngũ Âm.
Hai người ngạc nhiên không nói gì, cứ rất kỳ quái nhìn đối phương như vậy, hình như là đồng thời nghĩ tới chuyện khó có thể tin, sau đó cơ hồ là không hẹn mà cùng thốt ra ——
“Tỳ bà bổn quân điêu khắc kia là ngươi? !”
“Ngân gia là quân thượng ngươi điêu khắc ra? !”
Mục trừng khẩu ngốc a, đừng nói là hai người bọn họ, Phong Hổ bên cạnh cũng là mục trừng khẩu ngốc, sửng sốt tròn nửa khắc đồng hồ, lúc này mới ngạc nhiên nói: “Nhắc tới, trước đây ở Linh Thư cung, hình như lão Cố thực sự điêu khắc qua một cây tỳ bà ngọc thạch. . .”
(Luna: Đó, ta nói mà, thấy chưa)
“Phốc ~” Nhạc Ngũ Âm trực tiếp biến thành người hình suối phun, khó có thể tin mở to hai mắt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, “Quân thượng, ngươi, ngươi. . .”
“Đã vậy còn quá trùng hợp?” Cố Thất Tuyệt cũng là hơi kinh ngạc, rồi lại như có điều suy nghĩ vuốt cằm, “Bổn quân nhớ kỹ, năm đó sau khi tiện tay điêu khắc tỳ bà xong, lại lên dây đàn cho nó, trái lại có đôi khi sẽ ở lúc uống rượu đàn một khúc, bất quá lâu dần. . .”
Đừng nói nữa, dù là Nhạc Ngũ Âm có ngốc, cũng đại khái đoán được kịch tình phía sau.
Khi đó, trong kết giới nhấc lên cơn lốc long quyển, cuốn bộ phận cung điện của Linh Thư cung vào, nhưng ở trong quá trình này, tỳ bà ngọc thạch lại bị ném ra ngoài, sau đó kinh qua mấy ngàn năm trằn trọc, cuối cùng đã tới Tây Vực. . .
Mà là ở chỗ này, tỳ bà ngọc thạch từ từ có linh tính, lại trải qua mấy trăm năm tu luyện, rốt cuộc ảo hóa hình người, sau đó nàng vẫn là bởi vì cảm động và nhớ nhung trong chỗ u minh nào đó, phiêu bạt về phía nam Doanh Châu giới, sau đó ngay trong Bạch Cốt sơn, đụng phải. . .
bookwaves.com
“A di đà phật. . .” Minh Kính ở bên khẽ tụng phật hiệu, thu song chưởng về nói, “Nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ tiền định, Ngũ Âm thí chủ, ngươi cùng ta sư đệ hữu duyên, nhất định tương phùng.”
“Hữu duyên?” Nhạc Ngũ Âm vốn có chỉ là khiếp sợ, nhưng nghe được cái từ hữu duyên này, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên liền có chút mặt đỏ, “Cái kia, cái kia. . .”
“Ngô. . .” Cố Thất Tuyệt đồng dạng như có điều suy nghĩ, nhìn nhãn thần của Nhạc Ngũ Âm, tựa hồ so với bình thường sinh ra chút gì.
“Nói như vậy. . .” Phong Hổ ở bên rất không tình thú hỏi, “Ngũ Âm nữ quan, có phải nên gọi lão Cố một tiếng nghĩa phụ hay không?”
“Phốc ~” Nhạc Ngũ Âm lần thứ hai biến thành người hình suối phun, hơn nữa trực tiếp sặc, “Khụ khụ, khụ khụ khụ, nói bậy cái gì? Ta chỉ là tỳ bà quân thượng điêu khắc ra mà thôi, lẽ nào mứt quả của tiểu điế.m ven đường thành tinh, cũng muốn phải gọi điế.m chủ là nghĩa phụ sao?”
“Nói cũng phải.” Phong Hổ rất nghiêm túc gật đầu.
Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ còn có chút không rõ, bất quá cũng theo mờ mịt gật đầu, sau một lúc lâu, một vị tiểu tỷ tỷ trong đó đột nhiên giơ tay lên: “Đại lão gia, đại lão gia, có phải người muốn tìm đạo liệt ngân kia hay không?”
“Không sai.” Cố Thất Tuyệt xoa xoa đầu của nàng, “Các ngươi có thể dẫn đường không?”
“Có thể a, có thể a.” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ rất chỉnh tề quay đầu, nhìn cửa sổ hướng đông nam, “Đạo liệt ngân kia, ở giữa không trung bên đó.”
Đúng vậy, theo đường nhìn của các nàng, Cố Thất Tuyệt đứng ở phía trước cửa sổ nhìn phía viễn phương quả thật có thể thấy giữa không trung ngoài mấy trăm dặm, sương mù dày đặc chậm rãi mọc lên, nhưng nếu như tỉ mỉ phân biệt, tựa hồ có thể thấy ở trong giá sương mù dày đặc, quang mang hồng sắc nhàn nhạt không rõ.
“Nơi đó chính là?” Nhạc Ngũ Âm còn có chút xấu hổ nhỏ, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Thoạt nhìn, hình như không xa, bây giờ chúng ta liền xuất phát, phỏng chừng trong vòng một ngày có thể chạy tới.”
Ầm!
Lời còn chưa dứt, cung điện chợt rung động!