Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
“Đừng khóc.” Thập Nhất Nương lấy khăn ra lau khóe mắt cho nàng,
“Ngươi cũng nói, không sinh được hài tử không nhất định là nguyên nhân
từ phía nữ tử đi? Huống chi các ngươi vừa mới thành thân. Cũng có rất
nhiều người thành thân nhiều năm rồi mới sinh hài tử. Ngươi nhìn ta xem, cũng chưa có động tĩnh gì mà.”
Thất Nương nghe xong, thì cầm lấy khăn lau nước mắt: “Ngươi và ta
không giống nhau.” Nàng mở miệng nói, “Hầu gia có trai có gái, Chu An
Bình lại là độc đinh trong nhà..........” Nàng lại càng thêm
buồn bực.
“Vậy thì ngươi càng không nên chạy đến đây mới phải.” Thập Nhất Nương nghĩ đến nàng là lại cảm thấy thoáng buồn phiền, “Ngươi chạy đi rồi,
nếu như Thất tỷ phu trong cơn tức giận thu tiểu thiếp vào trong phòng,
chẳng phải lại càng bị tức giận hơn sao?”
Thất Nương ngồi dậy, cắn môi, xoắn chiếc khăn ngồi trầm tư.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội này cho nàng một cái bậc thang đi xuống:
“Ngươi đến chỗ này của ta ở vài ngày, để cho Thất tỷ phu vội vàng lo
lắng, chờ đến lúc Thất tỷ phu tới đón ngươi, ngươi nên thật cao hứng trở về cùng hắn là được. Nếu trong lòng không thoải mái, thì nói với hắn
một tiếng, Sơn Đông cũng gần Yên Kinh, đến chỗ của ta giải sầu cũng tốt, đến chỗ Tứ tỷ ở hai ngày cũng được. Đừng làm cho mình khó chịu là
được.”
Thất Nương không lên tiếng, vẻ mặt có chút hòa hoãn.
Thập Nhất Nương cười một tiếng, đang muốn thúc dục nàng mau đi ngủ thì Tống mama trở lại.
“Hầu gia nói ngài nghỉ ngơi ở Bán Nguyệt Phán, để phu nhân cùng Thất di nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thập Nhất Nương gật đầu, đang muốn nói “Biết rồi”, ai ngờ Thất Nương
một bên lại “Hừ” một tiếng, nói: “Coi như là hắn biết điều!” Thật giống
như là đang nhằm vào Từ Lệnh Nghi.
Thất Nương mặc dù nhẹ nhàng, nhưng cũng không dễ chọc.
Thập Nhất Nương nằm xuống chăn, cười trêu chọc: “Các ngươi có chuyện gì gạt ta?”
Nhìn dáng vẻ, chắc là về vấn đề mua ngựa, còn để lại chút hậu quả.
“Ngươi đừng quản!” Thất Nương hung hăng nói, “Ta không gọi hắn là muội phu, chính là cho hắn mặt mũi rồi!”
Thập Nhất Nương không khỏi buồn bực.
Thất Nương này....... Bởi vì quan hệ của nàng và Nguyên Nương, La gia dứt khoát gọi Từ Lệnh Nghi là Hầu gia.
Nàng cũng chuyển đề tài, cùng Thất Nương nói đến chuyện ngày mai đi thăm Tứ Nương.
Thất Nương có thể là do đi đường quá mệt mỏi, đáp vài câu, liền ngủ mất.
Ngày hôm sau khi nàng rời giường, chăn của Thất Nương đã sớm bị đạp
qua một bên. Sáng sớm đầu hè còn có chút lạnh, nàng co rúm chen chúc bên người Thập Nhất Nương, bĩu môi ngủ trông giống như tiểu hài tử.
Thập Nhất Nương cười đắp chăn lại giúp nàng, rón rén rời giường, phân phó bọn nha hoàn không nên gọi nàng, để cho Tống mama đem bữa ăn sáng
tới chỗ Từ Lệnh Nghi, còn mình rửa mặt xong, đi đến Bán Nguyệt Phán.
“Thất di còn đang tức giận sao?” Từ Lệnh Nghi mặc đạo bào màu xanh
nhạt. Một đêm nghỉ ngơi làm cho tinh thần hắn trở nên khỏe khoắn hơn.
Trong ánh nắng ban mai đặc biệt lộ ra vẻ nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch
sẽ.
Thập Nhất Nương múc thêm một chén cháo dùng tiểu mễ nấu cùng nấm
tuyết, đưa đến trước mặt Từ Lệnh Nghi: “Cũng không biết tại sao, vẫn
không quá cao hứng đây!”
Nhìn về phía Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi lộ ra vẻ lúng túng:
“Chuyện này vốn là ta làm không đúng. Nàng nhìn xem nàng ấy thích gì,
hay là muốn thứ gì, thì mua cho nàng! Coi như là ta bồi tạ.” Cũng chưa
nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Thập Nhất Nương nhìn hai người có vẻ mê hoặc, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy vừa kiên định vừa bình thản.
Nàng không hỏi tới nữa, chỉ nói đến hôn sự của Trinh tỷ nhi.
Từ Lệnh Nghi ăn bánh bột đậu, nghe Thập Nhất Nương nói mấy chuyện trong nhà.
“...... Ngày hôm qua lúc ngài trở lại, Lâm Đại phu nhân nói với ta chuyện này, cho nên mới cố ý chậm một bước.
Từ Lệnh Nghi nghe xong trầm ngâm nói: “Nếu như là Thiệu gia, đương
nhiên là tốt. Nhà bọn họ là danh gia vọng tộc trăm năm, nhiều người tài. Chỉ là nhà bọn họ có một cái quy củ bất thành văn, trưởng tử phải lưu
giữ sản nghiệp, chỉ sợ sẽ không rời khỏi Thương Châu. Nếu như là thứ tử
thì tốt.......”
Quả nhiên Lâm Đại phu nhân băn khoăn chính là vấn đề này.
Thập Nhất Nương không nói chuyện phiến diện, tránh cho chuyện thêm phức tạp.
“Xem Lý gia Nhị công tử một chút đi!” Từ Lệnh Nghi nói, “Nếu như không được, rồi lại nói tiếp.”
“Vâng!” Thập Nhất Nương gật đầu, phụng bồi Từ Lệnh Nghi uống non nửa
chén cháo, lúc trở về Thất Nương vẫn còn ngủ, Đỗ mama đang ở phòng khách đợi nàng.
Biết Thất Nương còn chưa tỉnh, Đỗ mama thấp giọng nói: “Thái phu nhân nói, ngài đi qua đó một chuyến.”
Thập Nhất Nương không biết là có chuyện gì, liền phân phó tiểu nha
hoàn đi gọi Mộc Phù tới đây hầu hạ Thất Nương rời giường, rồi đi theo Đỗ mama đến chỗ Thái phu nhân.
“Có phải Thất Nương cãi nhau cùng tướng công hay không?” Thái phu nhân một câu đã vạch trần bí mật.
“Ánh mắt ngài thật lợi hại!” Thật Nhất Nương cười nói.
“Ta nhìn thấy nhiều lắm rồi!” Thái phu nhân cười ha hả, “Ta xem tính
tình của Thất Nương, là không chịu nổi ủy khuất. Nàng nếu đã nghĩ đến
chỗ này của ngươi để tránh, thì ngươi cứ coi như không biết, giữ nàng ở
lại. Tránh cho nàng không ở được chỗ ngươi, chạy đến nơi khác, lại sinh
ra chuyện gì. Nhưng phu thê là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa.
Bên Cao Thanh, ngươi phái người đi nói một tiếng. Mấy ngày nay ngươi hãy đưa nàng đi chơi một chút, để nàng giải sầu. Chờ đến lúc người bên kia
sang đón, các ngươi nên khuyên giải cho tốt, để nàng nghĩ đến ân tình
thường ngày, tức giận lớn hơn nữa cũng tiêu tan. Để cho nàng thật cao
hứng mà trở về Cao Thanh.”
Thập Nhất Nương biết đây là Thái phu nhân đang chỉ cho nàng biết cách làm việc.
Nàng gật đầu lia lịa, nói: “Tứ tỷ không phải là thân thể khó chịu
sao? Thất tỷ bảo ta hôm nay theo nàng qua thăm một chút. Ta định ăn cơm
trưa xong thì qua. Đến lúc đó thương lượng lại với Tứ tỷ một chút, xem
Sơn Đông bên kia báo tin như thế nào.”
“Biện pháp này ổn thỏa hơn.” Thái phu nhân mở miệng tán thành, “Các
nàng dù sao cũng là chị em cùng mẹ, Tứ di lại là tỷ tỷ. Có một số việc,
nàng nói được, ngươi lại nói không được. Nàng làm được, ngươi lại không
làm được.”
Thập Nhất Nương cười đồng ý “Vâng”, Thất Nương đi tới.
Thái phu nhân nhìn về phía Thất Nương vẫy tay: “Đang chờ ngươi đến ăn điểm tâm đây!”
Thất Nương có chút xấu hổ: “Không nghĩ tới lại dậy muộn.”
“Không muộn, không muộn.” Thái phu nhân nói, “Muội muội ngươi bận
rộn, đều thức dậy sớm hơn chúng ta.” Sau đó gọi tiểu nha hoàn bưng đồ ăn sáng vào, Thập Nhất Nương lại phụng bồi ăn non nửa chén.
Ngũ phu nhân bế Hâm tỷ nhi tới đây.
Tiểu tử có thể nghển cổ lên, hết nhìn đông lại nhìn tây, rất là đáng yêu.
Thất Nương nhìn thấy vô cùng yêu thích.
Hôm qua nàng tặng cho Hâm tỷ nhi một vòng cổ vàng ròng. Thập Nhất Nương nhìn chỉ sợ cũng chừng mười lượng.
Thái phu nhân giữ Thất Nương ở lại nói chuyện, Thật Nhất Nương đi
phòng khách phía Tây an bài chuyện trong nhà, sau đó dùng cơm trưa chỗ
Thái phu nhân, rồi cùng Thất Nương đi đến chỗ Tứ Nương.
So với lần trước khí sắc của Tứ Nương đã tốt hơn nhiều, nhưng so với
ngày trước, lại cảm thấy già đi bảy, tám tuổi, cùng với bào tỷ trong suy nghĩ của Thất Nương cách khá xa. Mà Tứ Nương nhìn Thất Nương từ nhỏ đã
lớn lên bên cạnh từ Sơn Đông xa xôi chạy đến thăm nàng, tâm tình hết sức kích động. Hai tỷ muội ôm nhau khóc một trận mới bắt đầu nói chuyện.
Biết Tứ Nương bị bệnh chỉ cần uống thuốc là có thể trị khỏi, lại biết Thập Nhất Nương thường sai người tới hỏi thăm bệnh tình của Tứ Nương,
Thất Nương rất là cảm kích. Nàng hào phóng nói: “Chuyện của Hầu gia, ta
sẽ không so đo nữa!”
Thập Nhất Nương nghe cảm thấy xấu hổ.
Tứ Nương hỏi nàng có chuyện gì xảy ra.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Thất Nương đem chuyện Từ
Lệnh Nghi hỏi mua ngựa của nàng nói cho Tứ Nương, “........ Lại
là lễ cập kê của Thập Nhất muội, cho nên ta đi Từ gia trước. Thái phu
nhân thịnh tình mời, sắc trời cũng muộn, cho nên ta liền ở lại đó.”
Tứ Nương nghe xong thấy kinh ngạc, nhưng không có hỏi tới, nghe Thất
Nương hì hì kể chuyện lý thú gặp phải trên đường đi từ Cao Thanh tới
đây.
Đợi Tứ tỷ phu Dư Di Thanh trở lại, trong lúc Thất Nương nói chuyện
cùng hắn, Tứ Nương thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Đã xảy ra chuyện
gì?”
Thập Nhất Nương đem chuyện nói ngắn gọn.
Tứ Nương nghĩ ngợi một chút, nói giống Thái phu nhân: “.......
Ngươi trước tiên đem nàng ổn định lại. Chỗ nương cùng Tam đệ, ta sẽ đi
báo tin.”
Thập Nhất Nương gật đầu, yên lòng. Ở chỗ Tứ Nương ăn cơm tối xong, Thập Nhất Nương cùng Thất Nương trở về Hà Hoa Lý.
Thỉnh an Thái phu nhân xong, Thất Nương chủ động nói muốn đi xem Lưu Phương viện một chút.
Chính là đầu mùa hè, Lưu Phương viện dựa vào bàng thủy, hoa và cây
cảnh, ở giữa có năm gian, phía trước là ụ tàu, phía sau còn có ba gian,
những đồ nàng mang đến đều đã được sắp xếp tốt lắm, tiểu nha hoàn, bà tử đều cung kính đứng dưới mái hiên. Nàng hết sức hài lòng, lên kế hoạch
ngày mai đi Hộ Quốc tự ăn cơm chay.
Thập Nhất Nương để cho người ta đi nói một tiếng với Bạch tổng quản, an bài chuyện xuất hành ngày mai.
Thất Nương liền che miệng cười, đuổi nàng về: “....... Tránh
cho hắn thật sự đi nghỉ trong phòng tiểu thiếp, ngươi lại tìm ta tính
sổ.”
“Đây là tỷ tỷ nói nhé.” Thập Nhất Nương đi qua nàng, trở về phòng.
Từ Lệnh Nghi không có ở trong nhà, nhưng có Lâm Ba đang đợi nàng.
“Hầu gia nói, mời ngài đi Bán Nguyệ Phán một chuyến.” Ánh mắt nhìn về phía sau nàng, hiển nhiên là đang nhìn xem Thất Nương có cùng đi tới
đây không.
Thập Nhất Nương cười đi đến Bán Nguyệt phán.
Từ Lệnh Nghi ở thư phòng, đang nhìn bức thư trong tay. Thấy nàng vào, bảo nàng đi qua.
“Ta nhờ Âu Dương tra xét giúp.” Hắn đem thư đưa cho Thập Nhất Nương, “Lý Tễ này thật đúng là không tệ. Nàng xem một chút!”
Thập Nhất Nương nhận lấy bức thư.
Bên trong tất cả đều là chuyện về Lý gia Nhị công tử Lý Tễ. Chuyện
của hắn từ khi mới ra đời cho đến bây giờ, điều tra vô cùng cẩn thận,
liền ngay cả chuyện ngày hắn còn bé vì bộ dạng xinh đẹp mà bị kêu “Lý
nhị tiểu thư” vì vậy mà hăng hái luyện võ, đều được viết hết vào.
“Ý tứ của Hầu gia?”
“Vậy thì Lý Tễ đi!” Từ Lệnh Nghi nói, “Ta xem đứa nhỏ này không phải là vật trong ao (người kém cỏi)!”
Thập Nhất Nương nghĩ đến Thiệu Trọng Nhiên kia buồn bã một chút: “Vị công tử Thiệu gia kia thì sao?”
“Nói đến đệ tử nội môn, tự nhiên là Thiệu công tử thích hợp hơn.” Từ
Lệnh Nghi nói, “Nhưng năng lực còn không khác nhau, là rồng hay là
phượng, chú yếu còn phải xem tạo hóa của tự thân hài tử. Huống chi vị
Thiệu công tử kia lại ở Thương Châu xa xôi.” Hắn phủ nhận khả năng kết
thân cùng Thiệu gia. “Mấy ngày tới ta sẽ bỏ thời gian cẩn thận quan sát
tiểu tử Lý gia kia một chút, nhìn xem có đúng là thông minh, có năng lực như những gì mọi người nói hay không. Đến lúc đó ngươi lại gặp Lý phu
nhân, nói chuyện cũng không muộn!”
Mình ở trong nhà, sao có thể so sánh với Từ Lệnh Nghi có người bên
trong, có con đường hỏi thăm thân thế bối cảnh cùng nhân phẩm học thức
của những người tới cầu hôn kia.
Nàng gật đầu đồng ý “Vâng”.
Từ Lệnh Nghi liền đứng lên: “Đi, chúng ta đi đến chỗ nương. Chuyện
này, cũng nói cho lão nhân gia biết. Làm cho lão nhân gia người giúp đỡ
ra chủ ý.”
Trong lòng hắn sớm đã có quyết định, nói cho Thái phu nhân nghe, cũng chỉ là vì tôn trọng thôi.
Thập Nhất Nương cười cùng Từ Lệnh Nghi đi đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đem bức thư kia cẩn thận nhìn, cười nói: “Lý gia Nhị công tử tướng mạo như thế nào?”
“Còn chưa nhìn thấy người.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Có điều, Lý tổng
binh tướng mạo đường đường chính chính, nghĩ đến Lý gia Nhị công tử
tướng mạo cũng sẽ không kém.”
Thái phu nhân khẽ cười, nói: “Thấy vị Lý gia nhị công tử này, lại làm cho ta nghĩ đến ngươi lúc còn nhỏ. Bướng bỉnh làm cho người ta nhức
đầu, nhưng xử lý mọi chuyện đều đúng mực, cũng trầm ổn.”
Nghe được mẫu thân khen ngợi, Từ Lệnh Nghi có chút ngượng ngùng.