Edit: Trang Delfosse
Thập Nhất Nương thấy trong tay Kim Liên cùng Ngân Bình đều mang theo tay nải, thì chấn động: “Các ngươi muốn làm gì?”
Kim Liên cúi đầu không có trả lời, Ngân Bình lệ nóng quanh tròng: ”
Phu nhân, ngài đi xem đại phu nhân nhà chúng ta đi! Đại phu nhân nhà
chúng ta, từ ngày đó mang theo quốc công gia từ ngõ Cung Huyền trở về
liền bị bệnh. Hai ngày nay một giọt nước cũng chưa uống, bệnh càng thêm
trầm trọng. Mọi chuyện trong nhà đều do cha mẹ thân sinh của quốc công
gia nắm giữ. Đại phu nhân, không chỉ mặc kệ, còn để trước mặt cha mẹ
thân sinh quốc công gia đem chúng ta đuổi đi. Nói chúng ta là tỳ nữ La
gia, hiện tại nàng không cần, tự nhiên phải trả lại cho La gia. Cho
chúng ta tìm đến phu nhân, về sau sinh lão bệnh tử đều không liên quan
đến nàng.”
Trong lòng Thập Nhất Nương dần dần tức giận.
Thập Nương này chuyên làm việc không đầu không đuôi. Đem người đắc
lực bên người đều đuổi đi, nàng một người ở lại nơi đó, chẳng lẽ là muốn học Bồ Tát lấy thân nuôi hổ sao? Nàng còn tưởng rằng người khác thật sự không dám động đến nàng sao?
Nhóm nha hoàn hầu hạ trong phòng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mặt
nàng lạnh như sương, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh một chút.
Không khí lập tức tràn ngập khẩn trương.
Kim Bình vội vàng biện bạch: “Phu nhân, đại phu nhân nhà chúng ta,
không phải thật sự muốn đem chúng ta đuổi đi. Thật là không có biện
pháp.” Nàng nói xong, đôi mắt đỏ lên,”Cha mẹ thân sinh của Quốc công gia thừa dịp đại phu nhân, tinh thần không thoải mái, đem trong người nhà
thay đổi, đuổi đi, trong phủ ngoài phủ không có ai không chiếu theo ánh mắt bọn họ làm việc. Đại phu nhân, lấy cớ đem chúng ta đuổi đi, là vì
tránh cho cha mẹ thân sinh quốc công gia đánh chủ ý lên nhóm chúng ta!”
Thập Nhất Nương nghe lời này biết là có chuyện, đuổi đi hầu hạ trong
phòng, cẩn thận hỏi Kim Liên cùng Ngân Bình:” Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
La gia trở về Dư Hàng, Thập Nương một cây không nên rừng. Theo như
lời các nàng tuy là sự thật, nhưng cũng chưa hẳn như bình thường muốn
Thập Nhất Nương xuất đầu giúp Thập Nương. Thấy Thập Nhất Nương nguyện ý
hỏi, cũng bất chấp mọi chuyện, toàn bộ nói hết.
“Đại phu nhân chúng ta, tuy mặt lạnh, nhưng tâm địa lại cực tốt. Ban
đầu lúc thế tử còn trên đời, đối xử với đại phu nhân có rất nhiều bắt
bẻ, có đôi khi ở bên ngoài gặp được chuyện không vui, uống hai chén
rượu, nhìn thấy mặt là đánh. Nghe nói mấy thông phòng lúc trước, chính
là bị đánh như vậy đến chết. Đứa nhỏ…… cũng vì như vậy mà không còn.”
Kim Liên nói xong, nước mắt ở hốc mắt trực trào,” Vì thế, Đại phu nhân,
còn thường thường che chở mấy nô tì.”
Ngân Bình thấp giọng khóc.
” Chúng ta biết Đại phu nhân rất tốt. Sau khi thế tử qua đời, chuẩn
bị ở như vậy trước mặt Đại phu nhân hầu hạ cả đời.” Kim Liên nói,” Ai
biết mấy ngày hôm trước mẹ đẻ quốc công gia lại nói, chúng ta là người
hầu hạ qua thế tử, theo lý không nên ở lại trong nhà. Phải đem chúng
ta……” Mặt nàng đỏ hồng, “Muốn đem chúng ta tống xuất phủ.”
Những lời này mới là mấu chốt đi?
“Đem các ngươi đưa cho người nào?” Mặt Thập Nhất Nương trầm như nước hỏi.
“Đem Ngân Bình tỷ đưa cho một bằng hữu của cha đẻ quốc công gia, đem
ta đưa cho…… Một lão già không vợ!” Kim Liên thấp giọng nói.
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói:” Nàng thu người ta bao nhiêu tiền?”
Hai người trầm mặc một lát mới thấp nói:” Mỗi nhà thu mười lượng!”
Thập Nhất Nương cười lạnh.
Ngân Bình vội nói:” Phu nhân, chúng ta là thị tỳ hòi môn của La gia,
thế tử gia muốn bán muốn đuổi, vốn là đương nhiên. Nhưng cũng không đến
lượt nàng khoa tay múa chân.” Nàng nói xong, giọng điệu có chút tức
giận, ” Không chỉ có như thế, nàng còn nói hiện giờ sinh kế trong nhà
khó khăn, đem nha hoàn bà tử bên người phu nhân vốn tám giảm còn bốn như hiện tại. Hiện tại bên người Đại phu nhân, ngay cả người bưng trà rót
nước cũng không có.”
“Thái phu nhân nhà các ngươi đâu? Còn bệnh sao?” Thập Nhất Nương hỏi.
“Lão quốc công gia cùng thái phu nhân yêu thương đại phu nhân nhà
chúng ta giống như nữ nhi thân sinh.” Ngân Bình vì công công bà bà của
Thập Nương biện hộ,” Biết thế tử gia đối Đại phu nhân nhà chúng ta bất
kính, không chỉ tận tình khuyên bảo khích lệ, còn từng ngăn cản đem thế
tử gia kéo đến từ đường dùng gia pháp. Có một lần thế tử gia uống rượu
trở về, thái phu nhân sợ thế tử gia say rượu phát điên, cố ý tới khuyên bảo, còn thay Đại phu nhân, đỡ một quyền. Nhưng bây giờ lão quốc công
gia qua đời, thái phu nhân mắc bệnh hồ đồ. Lúc chúng ta đi thỉnh an lão
nhân gia nàng, lão nhân gia nàng đều không nhận ra ai. Hiện tại bên
người lại thay toàn bằng người của mẹ đẻ quốc công gia, chúng ta căn bản không thấy được lão nhân gia nàng. Đại tiểu thư, hiểu rõ. Nhưng lại
cách Yến Kinh quá xa, chúng ta tìm không thấy người có thể đưa thư cho
Đại tiểu thư.” Nàng nói xong, thật cẩn thận đánh giá thần sắc Thập Nhất
Nương,” Phu nhân, hiện giờ nhóm cữu lão gia đều không ở kinh, Đại phu
nhân, đem chúng ta đuổi tới chỗ ngài, cũng là bởi vì cảm thấy người là
người có thể phó thác……”
Thập Nhất Nương trầm tư một lúc lâu sau, thấp giọng nói:” Các ngươi
trở về đi! Chuyện này, dù sao cũng là chuyện phủ Mậu Quốc Công, ta sẽ
không nhúng tay.” Nói xong, bưng chung trà làm ra hiệu tiễn khách.
Kim Liên cùng Ngân Bình kinh hãi, tiếp theo thần sắc buồn bả.
Nghĩ lúc trước ở Dư Hàng, các nàng mặc dù ở bên người La Đại phu nhân làm việc, nhưng cũng mơ hồ nghe nói qua Thập Nương cương quyết bướng
bỉnh, thường khi dễ Thập Nhất Nương nhát gan yếu đuối, hai người bởi vậy mà bất hòa. Sau lại cùng Thập Nương đi Mậu Quốc Công gia, thấy Thập
Nương toàn tâm toàn ý hầu hạ lão quốc công gia cùng thái phu nhân, nhà
mẹ đẻ có việc gì chưa bao giờ tham dự, e rằng dần dần trở nên xa lạ, về
sau có việc người nhà mẹ đẻ sẽ không muốn ra mặt hỗ trợ. Cũng từng
khuyên qua vài lần, nhưng Thập Nương lại nói:” Nữ nhân gả đi giống như
nước trong bát hắt ra ngoài. Bọn họ nếu đem ta đưa vào cửa Vương gia, ta sinh là người Vương gia, chết là quỷ Vương gia. Tự nhiên phụng dưỡng
cha mẹ chồng, có gì mà đi tham gia chuyện La gia.” Lời này của nàng trên mặt không có một câu sai, hai người lại là nha hoàn, lời sâu sắcc không biết nhiều nên không tốt nhiều lời, trong lòng có chút không yên bất
an. Sau lại thấy Thập Nương gặp nạn, người nhà mẹ đẻ sôi nổi ra tay
tương trợ, lúc này trái tim dần dần phóng khoáng. Đợi lúc Thập Nương cho các nàng đầu nhập vào Thập Nhất Nương, hai người nghĩ Thập Nhất Nương
gả cho Vĩnh Bình Hầu, cha mẹ thân sinh quốc công gia thấy, như thế nào
cũng phải cấp mấy phân mặt mũi, lúc này trước mặt Thập Nương đáp ứng
tiến đến đầu nhập vào, trên thực tế là muốn mời Thập Nhất Nương ra mặt
là chỗ dựa cho Thập Nương. Hiện giờ nghe Thập Nhất Nương nói như vậy, sự tình tuy ngoài dự kiến, lại cũng hợp tình hợp lí, làm cho người ta nói
không được chỗ sai.
Kim Liên cùng Ngân Bình ngây người một lát, trao đổi ánh mắt lẫn
nhau, uể oải khom đầu gối hướng Thập Nhất Nương hành lễ, đứng dậy đi ra
ngoài.
“Các ngươi chờ một chút.” Hai người đi tới cửa, bên tai truyền đến
thanh âm Thập Nhất Nương bình tĩnh có chút trong trẻo lạnh lùng.
Chẳng lẽ thay đổi chủ ý?
Kim Liên cùng Ngân Bình mừng rỡ, vội vàng xoay người.
Liền thấy Thập Nhất Nương chậm rãi nói:” Các ngươi không đến thì
không đến, nếu đến đây, ta như thế nào cũng phải đem các ngươi bình an
đuổi về, cũng miễn cho đến lúc đó người Vương gia tìm ta đòi người.”
Kim Liên cùng Ngân Bình trong lòng phát lạnh.
Thập Nhất Nương đã cao giọng kêu Hổ Phách tiến vào:” Ngươi mang mấy người, tặng hai vị cô nương hồi Mậu Quốc Công phủ đi.”
Hổ Phách đáy mắt hiện lên một tia vây hoặc, nhưng vẫn cung kính đáp ứng “Vâng”.
Thập Nhất Nương phân phó nàng:” Ngươi đi, không chỉ đem hai vị cô
nương nhà mẹ đẻ cho Thập tỷ, còn thay ta nói với Thập tỷ một câu.” Nàng
thần sắc nghiêm túc,” Ngươi nói cùng nàng. Ta vốn thấy nàng tuy điên
cuồng, nhưng dù sao cũng còn có mấy phân kiêu ngạo. Chuyện Bích Đào cùng Hồng Đào, là nàng tuổi còn nhỏ, chẳng quan tâm. Không nghĩ tới, là ta
xem nhầm người. Hóa ra cũng vẻ bề ngoài oai phong. Nhìn thấy mọi người
trong nhà đều thua nàng, dung túng nàng điên cuồng, nói chuyện làm việc
không kiêng nể gì. Ai ngờ gặp người bên ngoài, lại như chuột thấy mèo,
chính mình trốn tránh không dám xuất đầu còn không nói, còn mặt mũi,
không còn khí tiết, thấp giọng khép nép cầu ta thu người của nàng, thật sự làm cho người ta khó chịu. Từ nay về sau, bảo nàng ít đến cửa nhà
ta.”
Người trong phòng đều biến sắc. Mặt Kim Liên cùng Ngân Bình lại bạc như bụi.
Hổ Phách run giọng đáp ứng, lôi kéo hai người ra nhà giữa.
Thập Nhất Nương thở dài.
Thập Nương có thể sống sót qua bạo hành của Vương lang, cùng với
trong lòng thống hận đại thái thái không phải là không có quan hệ. Hiện
tại đại thái thái không còn, động lực duy trì nàng sống sót biến mất,
người nàng cũng nằm xuống. Hy vọng mình sở tác sở vi làm cho nàng có cảm giác. Chẳng sợ là vì Kim Liên cùng Ngân Bình, hoặc là không muốn bị
mình từng địch thủ khinh thường nên cố gắng sống sót, so với cứ như vậy
hương tiêu ngọc vẫn tốt hơn.
Nàng năm nay mới mười tám tuổi!
Thập Nhất Nương nghĩ đến đây, trong lòng không dễ tiếp nhận.
Nàng cho tiểu nha hoàn bày bàn thêu hoa, dần dần tâm bình tĩnh xuống.
Từ Lệnh Nghi tiến vào thấy ánh mắt nàng có mấy phân buồn bả, cười nói:” Như thế nào? Chuyện mở hỉ phô không thuận lợi?”
Mấy ngày nay, Thập Nhất Nương khóe mắt lông mày đều lộ vẻ vui mừng.
“Không phải.” Thập Nhất Nương xuống kháng hành lễ với Từ Lệnh Nghi,
kéo tiểu nha hoàn bưng trà cho hắn,”Chuyện hỉ phô thực thuận lợi. Giản
sư phó đang cùng người cửa hàng chào hỏi!”
Từ Lệnh Nghi nghĩ Thập Nhất Nương rất thích che đậy khuyết điểm, hơi trầm tư một lát, nói:”Vậy có gì mất hứng?”
Hai người đều không phải người thích đánh vỡ nồi đất hỏi rỗ ngọn nguồn.
Thập Nhất Nương có chút kỳ quái, suy nghĩ nên nói cho Từ Lệnh Nghi về chuyện Thập Nương hay không, thì Hổ Phách đã trở lại.
Coi như là thiên ý đi!
Thập Nhất Nương đem chuyện trải qua nói cùng Từ Lệnh Nghi, sau đó kêu Hổ Phách tiến vào.
” Thập tỷ nói như thế nào?”
Hổ Phách thấy Từ Lệnh Nghi ở đây, trên mặt không khỏi hiện lên một
tia kinh ngạc, lại rất nhanh buông mắt cúi đầu, cung kính đáp:”Lời của
ta nói còn chưa xong, Thập di liền giãy dụa ngồi dậy. Cho ta mang thư
cho ngài, nói thỉnh ngài yên tâm, nàng chính là làm tên khất cái xin
cơm, cũng sẽ không quấy nhiễu Vĩnh Bình Hầu phủ.” Nàng một mặt nói, một
mặt lặng lẽ đánh giá thần sắc Thập Nhất Nương, thấy thần sắc Thập Nhất
Nương bình tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra,” Từ nay về sau hai nhà
Vương, Từ không lui tới!”
Từ Lệnh Nghi không khỏi nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương không sao cả cười cười, nói:”Lúc Thập tỷ phu chết,
đại cữu phu nhân, từng mượn phủ chúng ta mấy thô sử bà tử đi qua. Ngươi
đi tìm đầu lĩnh, cho nàng mấy ngày nay lặng lẽ đến Vương gia xem động
tĩnh, sau đó trở về báo ta.” Sau đó thấp giọng nói,” Ta còn sợ nàng mặc
kệ không để ý mang theo Kim Liên cùng Ngân Bình chạy.”
Hổ Phách trả lời mà đi.
“Nàng cẩn thận đóng kịch, sẽ tức chết ngời.” Từ Lệnh Nghi khóe miệng mỉm cười nhìn nàng.
” Có người thích nhẹ nhàng, có người cần mạnh mẽ.” Thập Nhất Nương cười nói,” Thập tỷ ta, không có thuốc mạnh là không được.”
Từ Lệnh Nghi nghe tươi cười dần thu lại, ánh mắt dần dần lộ ra mấy
phân nghiêm túc: “Thập Nhất Nương, nàng có oán qua đại thái thái không?” Giọng điệu chăm chú thật sự.