Edit: Hoa Hạ
Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn mang ghế gấm đến để cho mấy vị di nương ngồi.
Nam Vĩnh tức phụ bế Từ Tự Giới đến vấn an.
Thập Nhất Nương hơi giật mình một chút.
Lúc này mới là canh ba giờ mão, trời còn chưa sáng, sao lại đến sớm như thế!
Nàng nhìn Nam Vĩnh tức phụ, nhưng Nam Vĩnh tức phụ hạ thấp mí mắt thả Từ Tự Giới xuống đất.
Từ Tự Giới hành lễ với Thập Nhất Nương. Không giống với ngày thường
nhào đến trong ngực nàng, mà là buông thõng hai tay đứng ở một bên.
Thập Nhất Nương cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến mấy ngày
nay, Triệu tiên sinh kiên trì dạy Giới ca lễ nghi, cũng không để trong
lòng. Chỉ về phía Dương thị bảo với Từ Tự Giới: “Đây là Dương di nương.” Lại hướng Dương di nương giới thiệu Từ Tự Giới, “Đây là Ngũ thiếu gia!”
Dương thị nghe xong vội mỉm cười hướng Từ Tự Giới kêu một tiếng “Ngũ thiếu gia”, khom gối hành lễ với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới tuy là nghe thấy nhưng cũng không có nhìn nàng ta một cái, mà nhìn Thập Nhất Nương lấy lệ kêu một tiếng “Dương di nương”, sau đó
quay đầu nhìn Nam Vĩnh tức phụ, rồi lại nhìn Thập Nhất Nương một cái,
trề môi thật ủy khuất.
Là Nam Vĩnh tức phụ dạy đi!
Bản thân mình thường ngày ôm Từ Tự Giới trong ngực, đều nói mình quá
cưng chiều Từ Tự Giới, thiếu đi uy nghiêm của mẫu thân. Hôm nay là ngày
đầu tiên Dương thị đến vấn an mình, nàng sợ Dương thị nhìn thấy vì vậy
mà xem nhẹ mình.
Thập Nhất Nương nhìn Nam Vĩnh tức phụ mỉm cười, rồi nhìn Từ Tự Giới vẫy tay: “Lại đây, mẫu thân ở đây!”
Từ Tự Giới cười rạng rỡ, giống như chú chim nhỏ bay ra khỏi lồng nhào đến trong ngực Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân, mẫu thân, con hôm nay có thể thổi sáo cho Người nghe được không?”
Ngày hôm qua bận rộn chuyện Dương thị vào cửa, Thập Nhất Nương đã sớm bảo Nam Vĩnh tức phụ dỗ dành Từ Tự Giới đi ngủ.
“Có thể nhé!” Thập Nhất Nương cười cười xoa đầu Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới nghe xong cười vui vẻ ra mặt.
Có nha hoan tiến vào: “Phu nhân, Tứ thiếu gia đến vấn an phu an!”
“Mau mời vào!” Thập Nhất Nương mỉm cười phân phó.
Tự Tự Giới dựa sát vào Thập Nhất Nương bên cạnh kiễng chân nhìn xung quanh.
Từ Tự Truân mặc đạo bào hàng trù màu xanh ngọc bước vào.
“Mẫu thân!” Truân ca cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương, ngẩng đầu lên nhìn thấy một nữ nhi trẻ tuổi xa lạ, thì biết đấy là thiếp mới của
phụ thân, không khỏi tò mò đánh giá.
Dương thị biết tiểu hài tử trước mắt là Thế tử gia của Vĩnh Bình hầu phủ.
Dương thị không khỏi quỳ gối hành lễ, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Từ Tự Truân một cái.
Chẳng qua nhìn đến là bộ dáng khoảng sáu, bảy tuổi. Da trắng như
tuyết, dáng người gầy yếu, nếu không phải nhờ đến mùi vị của quần áo.
Từ Tự Truân tùy ý hướng bản thân vái chào, rồi chạy đến bên cạnh Thập Nhất Nương.
“Ngũ đệ!” Truân ca ôm Từ Tự Giới thành một đoàn, Từ Tự Giới cũng cười hì hì quay lại ôm Từ Tự Truân. Sau đó hai đứa trẻ thấp giọng lặng lẽ
nói mấy câu, Từ Tự Truân kéo ống tay Thập Nhất Nương vung vẩy làm nũng:
“Mẫu thân, mấy ngày nay con không đến chỗ Người ăn cơm trưa rồi. Trưa
nay mẫu thân để con đến đây ăn cơm trưa nhé! Con muốn ăn món sủi cảo ngô mầm đậu thịt heo như lần trước.”
“Mẫu thân, mẫu thân,” Từ Tự Giới ở một bên cũng kéo kéo ống tay áo Thập Nhất Nương, “Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn!”
Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên vui vẻ.
“Được rồi, được rồi, đừng làm ống tay áo của mẫu thân bị kéo rách!”
Thập Nhất Nương cười trêu đùa hai huynh đệ, “Để ta sai Trúc Hương bọn họ buổi trưa đưa đến cho các con túi bánh sủi cảo ngô mầm đậu thịt heo là
được!”
Hai tiểu gia hỏa hoan hô reo hò.
Từ Tự Truân dắt tay Từ Tự Giới: “Mẫu thân, chúng con đi học đây!”
“Phụ thân con hôm qua uống nhiều rượu, lúc này đang ở trong phòng
nghỉ ngơi.” Thập Nhất Nương mỉm cười giúp Từ Tự Truân sửa sang lại vạt
áo, “Các con trước thỉnh an phụ thân rồi đi học nhé.”
Từ Tự Truân nghe thấy vậy, thì trề môi đứng bên cạnh Thập Nhất Nương mè nheo.
Kiều Liên Phòng đứng sau lưng Thập Nhất Nương nghe thấy thế, ánh mắt liền nhìn rèm cửa nội thất (phòng trong).
Văn di nương thờ ơ lạnh nhạt không khỏi thầm mắng Kiều Liên Phòng ngu xuẩn.
Cứ coi như là muốn tranh thủ tình cảm mà quyến rũ, cũng không nên
chọn thời điểm Dương thị lần đầu tiên vấn an Thập Nhất Nương sau khi vào cửa.
Nghĩ đến đây, Văn di nương không khỏi nhìn sang Dương thị.
Lúc này Dương thị đang ngồi trên ghế gấm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như không nghe thấy lời nói của Thập Nhất Nương, bất động như
núi.
Văn di nương không khỏi thầm cười khổ.
Vị này e là không phải đèn cạn dầu!
Trong lúc suy ngẫm, bên tai lại nghe thấy thanh âm Tần di nương mỉm
cười: “Tứ thiếu gia, có phu nhân ở đây, thiếu gia cứ đi vào là được rồi. Hầu gia cũng sẽ không khiển trách thiếu gia đâu.”
Trong phủ trên dưới đều biết Hầu gia đối với bộ dáng nhát gan nhu
nhược mỗi khi làm việc của Từ Tự Truân rất là bất mãn. Mỗi khi Từ Tự
Truân đến thỉnh an Từ Lệnh Nghi, mười lần thì phải đến bảy, tám lần là
muốn thuyết giáo Tứ thiếu gia một phen.
Tần di nương trước mặt Dương thị nói như thế là có thâm ý sâu xa.
Nếu như Hầu gia không khiển trách, chẳng qua là tạo ra bức tranh vẽ cảnh mẹ hiền con hiếu; nếu như Hầu gia trách mắng …
Trong lòng Văn di nương thầm khẽ thở dài một hơi,
Tần di nương là muốn nói cho Dương thị biết, Từ Tự truân tuy là Thế
tử, nhưng cũng không được sủng ái hay sao? Hay là muốn nói Thập Nhất
Nương chẳng qua chỉ là kế thất (vợ kế) nho nhỏ, Hầu gia không có để nàng vào trong mắt?
Văn di nương hướng Từ Tự Truân mà nhìn.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều theo sát bên người Thập Nhất Nương. Một người mi mục như vẽ, cùng Thập Nhất Nương có vài phần tương tự; một
người mặt mũi sáng sủa, cùng Từ Lệnh Nghi có vài nét giống nhau. Hai
người đều có sống mũi cao gan góc của nam tử Từ gia. Người không biết
nhìn vào còn tưởng rằng hai người họ là huynh đệ ruột thịt.
Hai huynh đệ cứ như thế đứng ở trước mặt Hầu gia…
Văn di nương nhẹ nhàng cười lên.
Tần di nương lần này, chỉ sợ có tính toán chủ ý!
Ý nghĩ trong đầu vừa hiện, tâm Văn di nương láu lỉnh ranh mãnh, cười
cười tiếp lời: “Đúng vây, Tứ thiếu gia, có phu nhân ở đây, thiếu gia cứ
đi vào là được!”
Thập Nhất Nương có chút khó hiểu nhìn Văn di nương một cái.
Trong lời nói của Tần di nương đều chứa một hàm ý khác (thoại lý hữu
thoại). Người khác không biết, nhưng thông minh như Văn di nương, khẳng
định là nghe hiểu được. Nàng ta trước giờ không phải là người sảm hợp
(hùa theo, pha trò), như thế nào lại cùng Tần di nương ở phía sau thêm
dầu vào lửa?
Văn di nương thấy vậy, hướng Thập Nhất Nương nháy mắt một cái.
Thập Nhất Nương tuy không giải thích được lý do, nhưng có thể cảm
thấy Văn di nương không có ác ý, trong lòng hoài nghi càng sâu.
Hai đứa bé nào có biết tâm tư của người lớn. Từ Tự Truân càng cảm
thấy lời nói của Tần di nương và Văn di nương có đạo lý. Thập Nhất Nương từ trước đến giờ vẫn luôn luôn bảo vệ che chở cho mình. Nếu thật sự có
khiển trách, Thập Nhất Nương nhất định sẽ vì mình mà nói giúp mấy câu.
Huống hồ mình vốn dĩ nên đi thỉnh an phụ thân.
Thần sắc Từ Tự Truân phấn chấn hẳn lên, kéo tay Từ Tự Giới đi vào phòng trong.
Hổ Phách bất động thanh sắc đi lên giúp vén rèm, sau đó cùng hai huynh đệ đi vào bên trong.
Thập Nhất Nương yên tâm, bưng chén trà lên uống vài ngụm, dư quang ánh mắt quan sát đánh giá Dương thị.
Nhất thời, trong phòng khách im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống.
Trong nội thất truyền đến âm thanh nhu hòa hơn lúc bình thường của Từ Lệnh Nghi cùng với tiếng trả lời ấp úng cà lăm của Từ Tự Truân, thỉnh
thoảng còn đan xen tiếng cười hì hì của Từ Tự Giới.
Thập Nhất Nương nhìn thấy tay của Dương thị đang đặt trên đầu gối khẽ động.
Nàng khẽ cười một tiếng, nhìn sang Văn di nương.
Chỉ thấy khóe miệng tràn đầy ý cười của Văn di nương đang nhìn Tần di nương, trong mắt tràn đầy sự cười nhạo.
Văn di nương sao lại khẳng định Từ Lệnh Nghi lần này không trách mắng Từ Tự Truân vậy?
Thập Nhất Nương thật không giải thích được, nhưng biết cục diện yên
lặng này không thể tiếp tục kéo dài được nữa, nàng mỉm cười đối với Văn
di nương nói: “Đây là Vũ Di trà mà năm trước trong cung ban thưởng, Văn
di nương uống cảm thấy thế nào?”
Văn di nương là cao thủ trong việc khơi gợi hứng thú (tấu trò, tấu
hài), cười nói: “Nô tỳ không phải là người am hiểu về trà, trà nào ngon
đưa vào miệng nô tỳ đều là bò nhai hoa mẫu đơn. Kiều di nương, muội là
người chú trọng nhất, muội cảm thấy trà này như thế nào?”
Trong lòng Kiều Liên Phòng lúc này giống như ngồi trên chảo rán vậy.
Tối hôm qua nghe nói Hầu gia nghỉ tại phòng Thập Nhất Nương, khi ấy
Kiều Liên Phòng nàng còn âm thầm vui mừng, hoặc là tướng mạo Dương thị
này xấu xí, thật sự không lọt vào mắt của Hầu gia; hoặc là những lời của mình nói trước mặt Thập Nhất Nương có tác dụng, Thập Nhất Nương dùng
thủ đoạn giữ Hầu gia ở lại trong phòng. Nhưng sáng hôm nay nhìn thấy
Dương thị, trong lòng nàng không khỏi nguội lạnh phân nửa.
Không ngờ Thái hậu lại ban thưởng một mỹ nhân thiên kiều bá mị như
vậy cho Hầu gia. Càng không ngờ chính là, Thập Nhất Nương còn giữ Hầu
gia ở lại trong phòng như thế, ra đòn phủ đầu thị uy Dương thị.
Lại không nghĩ kể từ lúc mình làm hư con nối dòng của Hầu gia ( sẩy
thai?), Hầu gia đối với mình giống như bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp
lớp sa mỏng vậy. Hôm nay lại có mỹ nhân vào cửa, nếu bản thân mình không cố gắng một chút, Hầu gia đâu còn có thể nghĩ tới mình.
Nhưng đối phó với Dương thị, chỉ có thể mượn địa vị chính thất của Thập Nhất Nương.
Bởi lẽ có một số chuyện, chỉ ở trước mặt chính thất mà làm mới danh chính ngôn thuận.
Quyết định chủ ý xong, Kiều Liên Phòng vào cửa ngay lập tức nhiệt
tình thân thiết nâng đỡ Thập Nhất Nương, muốn cùng Thập Nhất Nương làm
hòa dịu mối quan hệ, cũng thuận tiện ngầm nói cho Dương thị biết rằng
nàng cùng Thập Nhất Nương thân như tỷ muội, ân cần mật thiết.
Chưa từng nghĩ rằng Dương thị này mới vào cửa đã tặng lễ hài vớ (giày tất), quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương không chút do dự. So với thân
thủ của Tần Lưu Bảo vốn xuất thân từ tỳ nữ còn muốn thấp hơn.
Nàng không khỏi run sợ trong lòng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e Thập Nhất Nương sẽ cùng Dương thị giao hảo.
Kiều Liên Phòng lại nghĩ đến nàng ân oán giữa mình và Thập Nhất Nương.
Nếu như Thập Nhất Nương dùng Dương thị này để đối phó với mình… vậy mình… mình còn có chỗ đứng ở đâu nữa đây!
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, bỗng nhiên nghe thấy Văn di nương gọi nàng.
Thân thể Kiều Liên Phòng chấn động, một hồi lâu mơi hồi phục tinh
thần. Thấy mấy người trong phòng đều đang nhìn mình, nàng một mặt cố nhớ lại những gì Văn di nương vừa nói, một mặt gượng ép ra một nụ cười vui
vẻ: “ Ta, ta…”
“Ta” một hồi cũng không thành câu.
Rèm cửa nội thất đột nhiên được vén lên, Từ Tự Truân cùng Tự Tự Giới hết sức phấn khởi vui vẻ đi ra.
Ánh mắt của mọi người đều đặt trên thân hai huynh đệ.
Kiều Liên Phòng thầm thở phào một hơi.
“Mẫu thân, con với Ngũ đệ đi học đây!” Từ Tự Truân hướng Thập Nhất
Nương lớn tiếng hô, trong âm thanh còn kèm theo sự hưng phấn chưa thể bỏ xuống được.
Thập Nhất Nương đứng dậy muốn tiễn hai bé: “Trên đường đi các con cẩn thận chút nhé.”
Hai huynh đệ nhất tề gật đầu, Trinh tỷ nhi đến.
“Đại tỷ, tỷ đến muộn rồi!” Từ Tự Truân lộ vẻ hoạt bát hơn bình
thường, “Đệ cùng Ngũ đệ đã thỉnh an phụ thân và mẫu thân rồi nhé, bây
giờ phải đi học rồi.”
Trinh tỷ nhi sắc mặt khẽ hồng, giải thích: “Tỷ đi hái hoa cho mẫu thân mà.”
Từ Tự Truân lúc này mới chú ý đến Tiểu Hoàng Anh đi cùng Đại tỷ,
trong tay ôm một bình hoa cao cổ màu thiên thanh (xanh da trời), được
cắm bởi bốn, năm đóa hoa Sơn Trà to bằng miệng bát.
Trinh tỷ nhi hành lễ với Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân,” nàng đón bình hoa từ trong tay Tiểu Hoàng Anh, “Cây hoa
Trạng Nguyên, Người xem này có đẹp hay không? Là con cố ý bảo Quý Đình
tức phụ trồng đấy____ dùng hoa này tạm thời thay thế hoa Phù Dung, đợi
mấy ngày nữa, lại có hoa Ngọc Lan nữa.”
Thập Nhất Nương yêu thích chăm sóc hoa, ở bệ cửa sổ trồng đám hoa to, người trong nhà đều biết. Mặc dù có nhà kính, phòng ấm,nhưng hạn chế về mặt kỹ thuật, một năm bốn mùa không thể cung ứng. Đây là hoa Sơn Trà
thiếu đi sự tùy tiện của hoa Phù Dung, trang trọng hơn hoa Phù Dung,
huống chi là Trinh thư nhi đặc biệt mang đến tặng.
“Đẹp lắm!” Thập Nhất Nương cười cười nhận lấy bình hoa, “Rất đẹp”,
lại nói, “Mùa này, muốn Quý Đình tức phụ giúp con trồng hoa Sơn Trà. Quý Đình tức phụ bị con ồn ào làm cho đến đầu đều đau cả rồi đi?”
Trinh tỷ nhi nghe vậy nhếch miệng cười, cũng không trả lời.