Edit: Sakura Hime
La tam thái thái vừa nghe thấy hốc mắt liền ướt át: “Ta cũng có hai
năm không gặp họ rồi. trong thư phụ thân và ca ca đều nói rất tốt.” Vừa
nói, vừa lau nước mắt lôi tay Thập Nhất Nương nói, “Ta nghe Tam thúc của cháu nói, hôm nay hoàng trường tử đã được lập làm thái tử, mặc dù Hầu
gia chỉ ru rú trong nhà, nhưng trên dưới triều đình cũng không dám coi
thường chút nào. Ta muốn nhờ cháu giúp một việc, nói một chút cùng Hầu
gia, đem Tam thúc cháu đưa đến Sơn Tây đi. Như vậy ta cách Chấn Khai
cùng Chấn Dự cũng gần một chút ít. Tránh cho như vậy cách tam điều tứ
*(thi thoảng phải xa nhau), nóng ruột nóng gan.”
Thập Nhất Nương vốn là chuyện này, chẳng qua cũng không dám đáp ứng
thoải mái được: “...... Hầu gia chính là để cho cháu tới hỏi một
chút. Có thể giúp được gì, Hầu gia nhất định sẽ giúp.”
La tam thái thái gật đầu, giữ Thập Nhất Nương lại ăn cơm tối mới để cho nàng trở về phủ.
Từ Lệnh Nghi biết chuyện cũng chỉ là gật đầu.
Hai ngày nữa La Tam gia được thả đến Sơn Tây làm Đại Đồng Tri Phủ, La Nhị gia vẫn ở Sơn Đông như trước.
Đến ngày hai mươi tám tháng ba, ngay sáng sớm đã sai người đi xem
bảng, quản sự trở lại nói: “Không nhìn thấy tục danh của Tiễn lão gia
.”
Từ Lệnh Nghi rất là giật mình, phái người đi xem lại lần nữa.
Vẫn không có nhìn thấy tên của Tiễn Minh.
Hắn trầm mặc chốc lát, rồi tự mình đi cùng nói Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cảm thấy mặc dù là đã lường trước rồi, nhưng theo
tình lý, cũng lo lắng hắn sau này phải làm thế nào bây giờ, cũng không
thể cả đời sống ở Quốc Tử Giám? Cho dù hắn muốn, Quốc Tử Giám cũng có
quy định.
“Ngày mai ta đi thăm hắn một chút.” Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút,
“Nhìn xem hắn có tính toán gì không.” Hắn nghĩ đến Tiễn Minh từng thông
qua Phạm Duy Cương nhận được một khoản”ích lợi” có thể để cho hắn ở
trong vòng mười năm áo cơm không lo, “Hắn cũng là của cải quá mỏng, nên
phân tâm.”
Thập Nhất Nương không hết sức tán thành, nhưng điều này cũng là
nguyên nhân rất lớn. Chính là bởi vì của cải mỏng, cho nên hy vọng có
thể kết giao một chút bằng hữu thay đổi vận mệnh, nhưng cuộc thi khoa cử mới là căn bản, không có cái nền tảng này, thái độ của ngươi có ân cần
đi nữa, thì cũng chỉ là bạn nhậu. Người coi trọng quyền vị giống như hắn vậy, thì một câu nói của Từ Lệnh Nghi còn hơn mười câu nói của người
khác.
“Hầu gia đi khuyên nhủ cũng tốt.” Nàng trầm ngâm nói, “Toàn tâm toàn ý đi học mới là chính đạo.”
Từ Lệnh Nghi để cho quản sự đến ngõ Tứ Tượng tặng danh thiếp, mời
Tiễn Minh buổi trưa đến Xuân Hi Lâu ăn cơm. Quản sự đưa thiếp trở lại
bẩm: “Tiền lão gia nói sáng sớm hắn sẽ đến.” Từ Lệnh Nghi đổi một thân
xiêm y đi Xuân Hi Lâu. Đến buổi tối mới trở về, uống đến say mèn.
“...... Cũng không tránh được tinh thần suy sụp một chút, uống
rượu, nói chút ít lời nói khi uống rượi, tâm tình cũng vui sướng hơn.”
Hắn mở ra hai cánh tay để cho Thập Nhất Nương hầu hạ hắn thay quần áo,
“Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, thì Di Thanh tìm tới —— sáng sớm hắn cũng
cho người ta đi xem bảng, biết Tử Thuần bị rớt, nên cố ý đến thăm Tử
Thuần. Chúng ta liền gọi thêm vài món thức ăn. Vẫn uống đến bây giờ
rồi!”
Tiểu nha hoàn bưng canh giải rượu đến.
Từ Lệnh Nghi uống một hơi cạn sạch, cảm giác khá hơn, liền thở dài
một hơi, ngồi trước kháng, sau đó do dự chốc lát nói: “Hôm nay Di Thanh
nói rất chân thành, chẳng qua là quá mức nói trắng ra. Ta sợ Tử Thuần
sau này trong lòng có vướng mắc.”
“Nói tất cả những thứ gì?” Thập Nhất Nương ngồi xuống đối diện với Từ Lệnh Nghi.
“Khuyên hắn ít gặp gỡ giao tế đi, dùng nhiều tâm tư để đi học. Còn
đưa ra mấy ví dụ......” Từ Lệnh Nghi đem tình huống ngay lúc đó
nhất nhất nói cùng Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương đối với Tứ tỷ phu này lập tức hảo cảm tăng lên gấp
bội. Nàng nghĩ đến hơn Di thanh ngày bình thường làm việc, liền nói:
“Tứ tỷ phu có thể được hoàng thượng thưởng thức, đương nhiên cũng là
người nhân tình lão luyện. Hắn chẳng lẽ còn không biết cái gì nên nói
cái gì không nên nói hay sao? Chỉ sợ là yêu cho roi cho vọt, không đem
Ngũ tỷ phu làm thành người ngoài.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Di Thanh là một người đáng giá kết giao!”
Đối với Từ Lệnh Nghi mà nói, đây đã là đánh giá rất cao rồi.
Sau đó hắn hỏi chuyện Nhị lão gia cùng Tam lão gia La gia: “...... Nói ngày mai Nhị thúc,Tam thúc đi. Đến lúc đó nàng đi cùng với ta
đưa tiễn một chút!”
Thập Nhất Nương đồng ý, hai người đi ngủ.
Trong bóng tối vang lên tất tiếng xột xoạt cùng tiếng nói nhỏ xấu hổ của Thập Nhất Nương: “Nguyệt sự của ta tới!”
“Lại tới nữa!” tiếng nói của Từ Lệnh Nghi trầm thấp, lộ ra mấy tia
thất vọng, sau đó lại cao hứng, “Thật giống như đỡ hơn tháng trước.”
“Ừ!” bàn tay to của hắn ấm áp vỗ về lưng của nàng, để cho Thập Nhất Nương có chút buồn ngủ, “hình như tháng này đỡ hơn.”
“Còn dùng thuốc này không?.” Từ Lệnh Nghi hôn một chút hai má của nàng, “Sau này phải nhớ uống đều!”
“Mỗi ngày đều uống!” Thập Nhất Nương có chút buồn ngủ, “Hiện tại
trong xương của ta cũng lộ ra mùi thuốc đây!” Trong giọng nói mang theo
chút oán trách, càng nhiều nhưng giống như là đang làm nũng.
“Thật!” Từ Lệnh Nghi nghe đem nàng ôm càng chặt, “Ta nhìn xem, có
phải trong xương lộ ra mùi thuốc thật vậy hay không?” Chỉ cảm thấy thân
thể kia mềm nhũn, vừa nhỏ vừa tinh tế, sợ là dùng sức nhiều liền gẫy
rồi, nên không nỡ để xuống.
Thập Nhất Nương vừa nghe giọng hài hước kia, thì cơn buồn ngủ bay một nửa.
Có phải nam nhân đều có thói hư tật xấu không? Từ Lệnh Nghi là người
nghiêm túc như vậy, có đôi khi lại giống như bé trai bướng bỉnh, Nhất
định náo loạn cho nàng dở khóc dở cười mới buông tay.
“Ta muốn đi ngủ!” Nàng không khỏi gắt giọng, “Ngày mai còn phải cùng
Nương thương lượng chuyện đi miếu ngày mồng tám đầu tháng tư đây!”
Mấy ngày nay buổi tối Thập Nhất Nương vẫn ngủ không ngon, giờ ngọ ngủ bổ giấc vẫn cảm thấy thời gian càng ngày càng dài, càng ngủ càng quen.
Hắn cũng không muốn nàng mệt.
“Ừ!” Từ Lệnh Nghi sờ sờ đầu của nàng, “Nhanh lên một chút ngủ đi!”
Thập Nhất Nương rất ngoài ý muốn.
Hôm nay tại sao vậy? Không chỉ có không có làm ầm ĩ nàng, ngược lại như dỗ hài tử vậy, đem nàng ôm vào trong ngực.
Làm sao đột nhiên lại đổi tính?
Nàng không phải là người đối kháng với vận khí tốt của mình, nghe vậy cũng không truy cứu, nhắm mắt lại đi ngủ.
Từ Lệnh Nghi thấy hô hấp của nàng dần dần rất nhỏ đều đều, thì cười
rồi hôn nhẹ hai gò má của Thập Nhất Nương, lúc này mới nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai cùng Thái phu nhân thương lượng chuyện ngày mồng tám đầu tháng tư, ý tứ của Thái phu nhân vẫn là đi miếu Dược Vương: “...... Quan to lộc hậu ta cái tuổi này đã thấy ra, quan trọng hơn chính là mọi người đều bình an.”
Bái Phật bất quá là cầu được an lòng. Thập Nhất Nương cảm thấy đi nơi nào đều như nhau, chỉ cần Thái phu nhân cảm thấy tốt là được.
Nàng để cho Hổ Phách cầm thẻ bài đi ngoại viện đưa Bạch tổng quản, để cho Bạch tổng quản an bài xe ngựa xuất hành, đi theo.
Ngũ phu nhân tới.
Chị em dâuđang lúc bắt chuyện qua, Ngũ phu nhân chỉ nói chút ít chuyện nhà. Thập Nhất Nương nhìn thế liền đứng dậy cáo từ.
Ngũ phu nhân lúc này mới nói: ” Ngày hôm qua Lâm Đại phu nhân nói với ta, Minh Viễn xuất giá kị người chịu tang. Người xem chuyện này......”
Nàng cùng Lâm Minh Viễn là biểu tỷ muội, đoán chừng là Lâm gia không tiện mở miệng, nên đến nhờ nàng nói.
“Để ta nói cùng Thập Nhất Nương.” Thái phu nhân cũng không cảm thấy
làm khó, “Nàng không phải là cái loại người không thông tình lý này.”
Đến buổi tối liền uyển chuyển nói với Thập Nhất Nương ” Ngày lành của
Minh Viễn có chút kiêng kỵ”, Thập Nhất Nương hiểu được, liền cười nói: “Vậy con ở trong nhà chiếu cố hài tử là được!”
Ngũ phu nhân âm thầm buông lỏng một hơi, cảm thấy nhiệm vụ mà Lâm Đại phu nhân giao cho, cuối cùng đã hoàn thành viên mãn. Đến ngày mồng bốn
tháng tư liền theo Thái phu nhân đi Uy Viễn Hầu gia.
Từ Tự Truân nghĩ ra thực đơn đưa cho Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, con muốn ăn những thứ này!”
Thập Nhất Nương nhìn thực đơn, thậm chí có cả thịt hươu nướng, lập
tức cho xóa: “Cái này không được! Ăn dễ dàng bị nóng. Huống chi mùa xuân cũng không phải là thời điểm ăn cái này! Nếu thật sự muốn ăn, chờ đến
mùa đông năm sau sẽ làm cho con ăn.”
Từ Tự Truân cong miệng lôi kéo ống tay áo của nàng làm nũng.
Thái độ Thập Nhất Nương kiên quyết, ngay cả lấy cớ cũng không tìm một cớ.
Hắn không phải là hài tử hai, ba tuổi, hẳn là nói cho hắn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Nhưng Kiều Liên Phòng vội tới vấn an nàng nhìn thấy cũng đứng một bên nói: “Tứ thiếu gia, phu nhân đây là vì tốt cho ngài. Nếu ngài ăn mà
thân thể không tốt, thì chúng ta đều đảm đương không nổi trách nhiệm
này.”
Từ Tự Truân nghe vậy cũng có chút ấm ức.
Thập Nhất Nương không khỏi khẽ nhíu mày.
Tần di nương thấy đã ở một bên khuyên: “Tứ thiếu gia, phu nhân là mẫu thân của ngài, cũng là dì của ngài, sẽ không hại ngài. Nàng như vậy,
chỉ vì muốn người tốt. Người cần phải nghe lời mới đúng. Bằng không, chờ Thái phu nhân trở lại ngài hỏi một chút Thái phu nhân, món ăn này ăn
được ăn không được?”
Từ Tự Truân dĩ nhiên biết ăn không được.
Chính là bởi vì tất cả mọi người không để cho hắn ăn, cho nên hắn mới sẽ đặc biệt muốn ăn. Nguyên nghĩ tới mẫu thân luôn luôn sủng ái mình,
tổ mẫu không ở nhà, mình làm nũng một chút, nói không chừng có thể nếm
thử thịt hươu nướng là mùi vị gì. Ai biết mẫu thân cũng kiên quyết không đồng ý......
Văn di nương ra tới giải vây: “Ta xem, ngày mai làm tiếp tốt lắm.
Thịt hươu nai cũng không phải là thịt gà, thịt dê, cứ để ở trong hầm
băng trong nhà, nghĩ lúc nào ăn là có......”
Từ Tự Truân vẫn còn có chút rầu rĩ không vui.
Đứng ở bên cạnh không có lên tiếng, Dương di nương đột nhiên”Y” một
tiếng, kinh hô: “Tứ thiếu gia, lúc này không còn sớm. Nếu ngài không
đứng dậy đi Song Phù viện, chỉ sợ muốn đã muộn!”
Từ Tự Truân vừa nghe, nơi nào còn lo lắng thịt hươu nai, nhanh chóng lôi Từ Tự Giới vừa chạy ra ngoài: “Mẫu thân, chúng con đi đi học!”
Đi theo phía sau bọn họ là nha hoàn bà Tử cũng hô ầm ĩ chạy chậm đuổi theo.
Trong phòng thoáng cái an tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người chiếu vào trên người Dương thị.
Ánh mắt nàng hiện lên một tia e sợ, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng:
“Phu nhân, ta, huynh đệ nhà ta có đôi khi tựa như Tứ thiếu gia, cho nên
ta mới......” Một bộ sợ Thập Nhất Nương trách cứ.
Thập Nhất Nương thấy khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi cũng là có lòng tốt.”
Dương thị nghe thở phào một cái, người cũng lộ ra vẻ có tinh thần
không ít, nói chuyện cũng trở nên lưu loát đứng lên: “Phu nhân không
trách cứ là tốt rồi.”
Thập Nhất Nương không có lên tiếng, vừa cười cười, thái độ hết sức hiền hòa.
Kiều Liên Phòng nhìn thấy liền cắn răng.
Đợi Thập Nhất Nương bưng trà ý bảo các nàng lui ra, nàng liền đi ở
bên người Dương thị, dùng tiếng nói hơi có chút thấp, nhưng tất cả mọi
người có thể nghe được thanh âm mà nói với Dương thị: “Dương muội muội,
hai ngày trước ta ở chỗ Văn tỷ tỷ thấy một đôi vớ bảo tướng Hoa, nghe
nói là ngươi làm? Thật là sang trọng. Sau khi trở về có thể đem cái
kiểu hoa đó chỉ cho ta hay không? Ta muốn giúp phu nhân làm một đôi.”
“Tốt!” Dương thị cao hứng trả lời, “Kiều tỷ tỷ thật là tốt. Ta biết
phu nhân nữ công hết sức lợi hại, không dám ở trước mặt phu nhân bêu
xấu. Ở chỗ ta còn có mấy mẫu, so sánh với thêu cho Văn tỷ tỷ còn muốn
phức tạp, sang trọng, xinh đẹp hơn. Nếu là tỷ tỷ thích, ta cùng nhau vẽ
cho tỷ tỷ xem!”
Kiều Liên Phòng nghe thấy thế thì biểu tình ngưng trọng.
Tần di nương và Văn di nương thì không hẹn mà cùng hướng Thập Nhất Nương nhìn lại.
Đã nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên một tia tàn khốc.
Ánh mắt của Văn di nương chiếu trên người Kiều Liên Phòng.
Nàng gây thị phi như vậy, phu nhân khẳng định hết sức không vui.
Mà ánh mắt Tần di nương lại rơi ở trên người Dương di nươn.
Chỉ cần có nàng ở một ngày, Kiều di nương cũng sẽ không yên tĩnh......
Hai người lộ ra một nụ cười như có như không.