“Khóa cửa rồi!” Tần di nương giật mình nhìn Thúy nhi, “Người nào khóa? Tại sao muốn khóa?”
“Là Lâm Ba bên cạnh Hầu gia dẫn người khóa.” Vẻ mặt Thúy nhi có chút
hoảng sợ, “Nói là Tứ thiếu gia bị kinh sợ, có người nhìn thấy người hù
dọa Tứ thiếu gia chạy vào nhà giữa, muốn ở mỗi gian lục soát người.”
“A di đà Phật!” Tần di nương nghe chắp tay trước ngực. “Đây là kẻ nào tạo nghiệt! Tứ thiếu gia từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh. Nơi nào chịu đựng được chuyện như thế!” Sau đó phân phó Thúy nhi: “Ta muốn đi thắp nén
hương cho Bồ Tát, để cho Bồ Tát phù hộ Tứ thiếu gia nhanh khỏe nên mới
phải!
Thúy nhi vẫn còn sợ hãi đáp một tiếng “vâng”, rồi đốt đèn lồng nhỏ hình quả dưa di chuyển đến buồng lò sưởi.
Tần di nương cung kính quỳ gối dập đầu lạy ba cái trước mặt Quan Thế
Âm Bồ Tát, dâng ba nén hương. Đứng dậy để Thúy nhi đỡ vào nội thất.
“Có nói lúc nào sẽ đến viện chúng ta không?”
“Không có!” Thúy nhi thấp giọng nói. “Chỉ nói chúng ta ở trong viện
đừng đi nơi nào cả. Đến lúc đó tự nhiên có người sẽ đến gõ cửa.”
Tần di nương gật đầu. Ngáp một cái: “Vậy chúng ta trước nghỉ ngơi đi! Bình thường không làm việc trái với lương tâm. Nửa đêm không sợ quỷ gõ
cửa.”
Thúy nhi thấy Tần di nương không để ý. Dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù
đáp lại hầu hạ Tần di nương nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc cũng là tiểu cô
nương trẻ tuổi, lòng tò mò nặng. Nơi nào ngủ được. Dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Tú Duyên cũng dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.
“Di nương, người đi xa rồi!” Một hồi lâu. Nàng trở về phòng bẩm báo lại Kiều Liên Phòng.
Kiều Liên Phòng khoác áo ngồi ở trên giường, nghe vậy chân mày nhíu lại: “Ngươi giúp ta mặc quần áo đi?”
Tú Duyên liền giật mình.
“Nếu là muốn lục soát, không thể thiếu việc vào nội thất.” Kiều Liên
Phòng nói, “Thay vì khi đó vội vàng hấp tấp làm cho người ta chế giễu,
không bằng trang điểm tốt lắm đợi các nàng.”
Tú Duyên nghe có lý. Liền gọi Châu Nhụy đi vào, giúp Kiều Liên Phòng chải đầu, thay quần áo.
Kiều Liên Phòng ngồi trước bàn trang điểm, biểu hiện có chút dại ra.
“Di nương. Ngài đang suy nghĩ gì đấy?”
Kể từ khi ngày Kiều thái thái tới. Sau khi Kiều Liên Phòng xin Kiều
thái thái giúp Tú Duyên tìm chỗ hôn sự tốt, thì trái tim vẫn đang thấp
thỏm của Tú Duyên mới hạ xuống. Người cũng thoải mái không ít.
“Ta đang suy nghĩ.” Kiều Liên Phòng trầm ngâm nói, “lời của Trường Xuân đạo trưởng thật đúng là linh nghiệm rồi.”
Nghe Kiều Liên Phòng nhắc tới Trường Xuân đạo trưởng, Tú Duyên liền
nghĩ đến cái thai đã mất của Kiều Liên Phòng kia. Ánh mắt không khỏi
trầm xuống.
“Lại nói tới. Thiên hạ này không có chuyện vẹn phân vẹn mười.” Vẻ mặt Kiều Liên Phòng có chút chợt hiểu ra, “Giống như Tứ thiếu gia. Còn chưa ra đời đã được người mong mỏi, ai biết ra đời rồi, thì lại yếu ớt nhiều bệnh. Hết lần này tới lần khác Hầu gia chỉ có một con trai trưởng này.
Người nào gặp mà không cung kính. Nhưng tiệc vui chóng tàn. Mẹ đẻ qua
đời, dì làm mẹ kế. Vậy cũng là rất may trong bất hạnh rồi. Rồi lại vô cớ bị kinh sợ...... Có thể thấy người này sinh ra trên đời, chính là
chịu khổ.” Giọng nói rất bình thản, lời nói ra có pha lẫn chút chán nản.
“Di nương nói cũng không đúng hoàn toàn.” Tú Duyên không thể làm gì
khác hơn là cười nói. “chuyện trên đời, vốn chính là họa phúc đan xen.
Bằng không, làm sao có câu tái ông thất mã đây! Không phải là có câu
nói. Đại nạn không chết, tất có phúc về sau. Ta thấy Tứ thiếu gia qua
cửa ải này, sau này sẽ có tiền đồ tươi sáng......
Kiều Liên Phòng không lên tiếng. Nhìn Tú Duyên đang nói trong gương mà cười cười..
Dương thị để kim thêu trong tay xuống, trầm ngâm nói: “mặc dù cách
này đơn giản, nhưng lại rất có hiệu quả.” Đáy mắt nàng hiện lên một tia
thưởng thức, “Nghĩ Tứ thiếu gia kia từ nhỏ đã yết ớt, đi nhiều vài bước
đường đã thở hồng hộc. Đâu thể chịu đựng được kinh sợ như vậy! Ta thấy.
Dù có giữ được tính mạng, chỉ sợ tinh thần cũng không tốt. Đến lúc đó,
chỉ cần có chuyện hơi ầm ĩ thì vị trí thế tử này sợ là ngồi cũng không
yên.”
“Nói như vậy. Dù Tứ thiếu gia được cứu rồi, người cũng phế đi?”
Dương ma ma có chút trợn mắt hốc mồm, “Ai làm chuyện thất đức như vậy,
làm khổ đứa trẻ đang bình thường như vậy.”
Dương thị thản nhiên cười: “Không làm khổ nó. Thì con của người khác làm sao mà có cơ hội ra mặt đây?”
Trong lòng Dương ma ma rốt cuộc có chút băn khoăn. Nhỏ giọng thầm nói: “vậy, vậy cũng không thể thế thế a......”
Dương thị che miệng cười.
“Đừng nói những chuyện này!” Nàng phân phó Dương ma ma, “Ngươi trải giường chiếu đi! Ta thêu xong mấy châm này cũng muốn ngủ.”
“Như vậy được không?” Dương ma ma do dự nói, “Nếu lát nữa có người đến xét phòng, chúng ta còn nằm ở trên giường...... ”
“Không có chuyện gì!” Dương thị cúi đầu. Tìm bông hoa vừa rồi chưa
sửa xong tiếp tục đi khâu. “Lục soát xong nhà giữa. Mới đến lượt Văn di
nương. Sau đó là Tần di nương, Kiều di nương...... Lúc đến chúng
ta, chỉ sợ đã là nửa đêm.”
Dương ma ma suy nghĩ một chút, liền lên tiếng đi.
Dương thị lại cầm mũi kim trong tay. Ngập ngừng nói: “Trừ phu nhân.
Còn có ai có thể biết rõ hành tung của Truân ca như vậy? Còn có ai có
thể làm cho những nha hoàn, bà tử kia làm việc cho nàng đây?
“Ta nghĩ kỹ rồi.” Thập Nhất Nương chống khửu tay đỡ má. Lộ ra cổ tay
đeo vòng tay phỉ thúy ngọc bích sáng loáng. “Chuyện này quyết không thể
là có dự mưu từ sớm. Chưa nói tới nha hoàn chỗ Thái phu nhân. Chỉ nói
riêng nha hoàn bên chúng ta. Nàng cũng không có thể sai khiến nổi. Hơn
nữa, cửa sau của phòng Thái phu nhân cách cửa chỗ ở cũ của đại tỷ không
quá mười trượng. Tiểu nha hoàn nhìn thấy, sau đó lại chạy đi báo tin.
Giả thần giả quỷ hù dọa Truân ca nhi, về thời gian thì chưa đủ!”
Hổ Phách nghe ánh mắt sáng lên: “Nói như vậy, phu nhân biết chuyện như thế nào?”
“Ta làm sao biết!” Thập Nhất Nương cười nói. “Ta chỉ suy luận theo như lẽ thường thôi.”
Vẻ mặt Hổ Phách lại trở nên rối rắm.
Thập Nhất Nương cũng rơi vào trầm tư.
Tiểu nha hoàn đứng ở ngoài cửa dè dặt nói: “Phu nhân. Đại phu tới.”
“Ừ!” Thập Nhất Nương nghĩ đến chuyện mình từng nói với Từ Lệnh Nghi
bảo đại phu thuận tiện bắt mạch cho mình, thì ra hiệu cho Hổ Phách buông mành che bên cạnh xuống. Cách màn chẩn mạch.
“Mạch của phu nhân vẫn khỏe mạnh. Đoán chừng không có gì đáng ngại.”
Nhất nương vừa nghe cũng biết là Lưu y chính. Nàng vội vàng thấp giọng nói: “Bệnh tình của Thế tử gia sao rồi?”
“Phu nhân không cần lo lắng, chẳng qua là kinh sợ quá mức. Đốt chút
hương an giấc. Ăn mấy viên thuốc an thần. Rồi từ từ chăm sóc là khỏi!”
Thập Nhất Nương thở phào một cái. Tiễn Lưu y chính xong liền nằm
xuống: “Hầu gia trở lại ngươi lại gọi ta! Bây giờ ta ngủ một giấc. Thức
đêm, lại nôn ra.”
Hổ Phách đáp. Vặn nhỏ bấc đèn, ngồi ở bên cạnh Thập Nhất Nương. Trông nàng ngủ.
Ở Tây thứ gian trong nội thất của Thái phu nhân.
Tùng ma ma vặn nhỏ bấc đèn. Đi tới bên cạnh kháng.
Rót thuốc. Đốt hương an giấc. Từ Tự Truân nặng nề ngủ thiếp đi.
Thái phu nhân yêu thương sờ trán của hắn, nhỏ giọng phân phó Đỗ ma ma: “Ngươi đi xem bây giờ Thập Nhất Nương ra sao?”
Đỗ ma ma nhẹ nhàng lên tiếng, đang muốn ra cửa, thì Ngũ phu nhân chạy tới.
“Nương, làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy?” Vẻ mặt nàng vội vàng, “bên kia ta điều tra rồi. Trừ hai người đánh bài ở chỗ trực đêm. Những người khác đều ở đó, không có người nào từng đi ra ngoài.” Nói xong, hỏi Thập Nhất Nương, “Tứ tẩu đâu? Làm sao không gặp Tứ tẩu? Trở về đang phòng
sao?”
Từ Lệnh Nghi để cho Ngũ phu nhân tra sân của mình. Chỉ là để phòng
ngừa ngộ nhỡ mà thôi. Thái phu nhân cũng không trông cậy vào nàng có thể có phát hiện gì.
“Nàng ở Đông thứ gian nghỉ ngơi.” Thái phu nhân nói lại tình hình
ngay lúc đó, “... Bị Truân ca vô tình đá một chân. May mắn thái y nói
không sao.”
“Đó thật đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.” Ngũ phu nhân nghe cũng
không khỏi thái dương mướt mồ hôi, “Bằng không, trong nhà có thể rối
loạn rồi.”
“Cũng không phải vậy. Nếu mà Thập Nhất Nương có tam trường lưỡng đoản gì......” Thái phu nhân nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt
như nghĩ tới cái gì.
Ngũ phu nhân cũng ý thức được.
Nếu như Truân ca không an ổn, Thập Nhất Nương lại bị sảy thai. Vĩnh Bình Hầu phủ đích chi coi như là toàn quân bị diệt rồi.
Nàng đánh giá khuôn mặt có chút âm trầm của Thái phu nhân. Đang suy
nghĩ nói cái gì vui vẻ trêu chọc Thái phu nhân, thì Thái phu nhân đột
nhiên nói: “Bên này có lão Tứ và Tiểu Ngũ, một mình …. con ở nhà, con
sớm về đi thôi!”
Dù sao cũng là chuyện xấu của tứ phòng, Thái phu nhân không muốn mình biết cũng là lẽ thường.
Ngũ phu nhân kính cẩn nghe theo đáp “vâng”. Rồi lui xuống.
Bên ngoài vừa có mưa róc rách, dưới ánh đèn, mưa sa rậm rạp như tú hoa châm.
Không phải nói vẫn không thoải mái sao? Làm sao bị đá một nhát, lại
không có chuyện gì...... Theo lý. Thập Nhất Nương đang tiếng là có
bầu. Còn chưa biết là nam hay nữ, tạm thời sẽ không động Truân ca nhi.
Nhưng chuyện thiên hạ, thường thường sẽ xuất kỳ bất ý, cho nên mới
không kịp trở tay. Mất vị trí….
Nàng trầm tư, không khỏi chậm bước lại.
Hà Diệp bung dù không biết Ngũ phu nhân muốn đi đâu. Thấy mưa nhẹ táp vào, làm ướt váy của Ngũ phu nhân. Thấp giọng nói: “Phu nhân. Chúng ta
đây là đi nơi nào?”
Ngũ phu nhân giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy trúc xanh ở phía sau tường hoa lá trúc khẽ lay động.
“Đi chỗ Nhị phu nhân!” Lúc này. Nàng rất muốn trò chuyện với người khác.
“Dạ!” Hà Diệp đáp lời, cùng Ngũ phu nhân đi chỗ Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân vẫn chưa đi nghỉ. Đang cúi đầu viết cái gì. Nghe nói Ngũ phu nhân tới chơi. Nàng khó nén kinh ngạc. Tiếp đãi Ngũ phu nhân ở yến
thất.
“Nhị tẩu, có chuyện có thể tẩu còn chưa biết.” Ngũ phu nhân nói tất
cả những gì mình biết, “... Ngài nói, tứ phòng xảy ra chuyện lớn như
vậy. Ngày mai gặp mặt. Những chị em dâu như chúng ta nên làm cái gì bây
giờ tốt?”
“Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.” Nhị phu nhân trừ lúc
vừa nghe Từ Tự Truân bị sợ, lộ ra vẻ giật mình ra, những lúc còn lại
đều lạnh nhạt, “Lại nói chuyện của tứ phòng. Không phải là chuyện của
ngươi và ta. Chúng ta đều nghe Thái phu nhân là được rồi!”
Ngũ phu nhân cũng không hài lòng với câu trả lời như vậy, nhưng thấy
Nhị phu nhân có vẻ không muốn nói chuyện nhiều, nói mấy câu nhàn thoại.
Không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ.
Kết Hương đưa Ngũ phu nhân ra cửa. Nhị phu nhân ngồi thẳng một hồi lâu mới về thư phòng.
“Phu nhân. Người nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Kết Hương khuyên nàng, “Sáng mai Thái phu nhân nhất định gọi ngài đi nói chuyện.”
Lúc này Nhị phu nhân mới buông bút.
Kết Hương hầu hạ Nhị phu nhân rửa mặt, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Nhị phu nhân dứt khoát chủ động hỏi nàng.
Kết Hương còn do dự một hồi lâu mới nói: “Nhị phu nhân. Người nói. Hầu gia như vậy, có phải đang hoài nghi Tứ phu nhân không?”