Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 123: Vở kịch luân lý

Diêu Trường Thanh ra lệnh kéo mành lại, che đi toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi, Lí Vị Ương không sợ Tưởng gia giở trò, dù sao có Diêu Trường Thanh giám sát sẽ không để người Tưởng gia có cơ hội động thủ.

Trong trăm loại nghề nghiệp ở Đại Lịch, khám nghiệm tử thi là một trong ba mươi sáu nghề quan trọng, được gọi là “Ngỗ tác hành”, vừa khám nghiệm tử thi vừa quan sát thương thế. Khám nghiệm tử thi rất cao minh, cho dù thi thể đã thối rữa cũng có biện pháp khéo léo để nghiệm chứng; thậm chí có thể căn cứ màu xương để phán đoán lúc còn sống đã trúng độc dược nào. Nói trắng ra khám nghiệm tử thi chính là một công việc có kỹ thuật, rất cẩn thận, không phải bất cứ ai cũng làm được, cho nên triều Đại Lịch kiểm soát công việc này rất nghiêm khắc, nếu phát hiện giả làm khám nghiệm tử thi sẽ bị tru di cửu tộc.

Quá trình khám nghiệm tử thi hơn một canh giờ, tất cả mọi người chờ rất sốt ruột. Lí Trường Nhạc luôn cầm chặt khăn tay, cúi đầu không nói một câu, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi, còn đám người Tưởng Húc coi như trấn định.

Cuối cùng người khám nghiệm tử thi đi ra, hắn nói với Diêu Trường Thanh: “Đại nhân, thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, phu nhân Quốc công tử vong vào buổi trưa bảy ngày trước.”

Điều này tất cả mọi người đều biết không có gì kỳ quái. Lúc đó Thái tử tặng một bức hoạ, phu nhân Quốc công phun máu đầy mặt hắn, hơn nữa còn tử vong ngay tại chỗ.

Khám nghiệm tử thi nói tiếp: “Phàm là người bị độc chết, mắt miệng xác chết mở to, mặt tím sẫm hoặc xanh đen, môi tím đen, móng tay móng chân xanh đen, miệng mắt tai mũi có máu chảy ra. Thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, phát hiện phu nhân Quốc công đúng là bị độc chết, hơn nữa là kịch độc, nhưng mà —— “

Diêu Trường Thanh vội vàng hỏi: “Nhưng mà gì?”

Người khám nghiệm trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ khó hiểu: “Nhưng mà có một chuyện rất kỳ quái.”

Thái tử vội hỏi: “Rốt cuộc có gì kỳ quái?”

“Thuộc hạ phát hiện, độc phu nhân Quốc công trúng không cùng một loại với độc trên mứt táo.”

Lời vừa nói ra mọi người kinh hãi, Lí Vị Ương cười lạnh: “Ồ? Hai loại độc này có gì khác nhau?”

Tưởng Húc giận dữ đầy mặt quát lớn: “Nói bậy! Sao có thể không giống nhau!”

Người khám nghiệm nhìn thoáng qua Tưởng đại nhân đang giận dữ, trên mặt lộ sự bất an. Diêu Trường Thanh lạnh lùng nói: “Tưởng đại nhân ngang nhiên cản trở phá án, chỉ sợ không tốt cho lắm?!”

Tưởng Húc ngẩn người, sau đó ý thức được Diêu Trường Thanh vốn luôn giữ thái độ công chính hiện tại vô cùng phản cảm với Tưởng gia, ông nhớ tới những tử thi trong phòng đối phương, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ông bình tĩnh lại, mặt âm trầm: “Gia mẫu rõ ràng trúng độc trên mứt táo, ta thật sự không rõ vì sao ngươi nói —— “

Người khám nghiệm nhìn vị lãnh đạo trực tiếp Diêu Trường Thanh mặt nghiêm nghị, cắn răng nói: “Chư vị đại nhân mời xem.”

Hắn vừa nói vừa lấy lưỡi dao cắt một lát mỏng từ miếng mứt táo có độc, đặt lát cắt lên giấy phẳng, lại lấy bút lông, lệnh cho nha đầu bưng một ly nước sôi đến, nhúng bút lông vào nước sôi đến khi ướt đẫm, sau đó nhỏ một giọt lên lát cắt. Ngâm một lúc, người khám nghiệm lấy một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh từ trong người bọc lấy lát cắt, bàn tay ép chặt lại. Sau đó sai người châm nến, cầm giấy Tuyên Thành mỏng như cánh ve hong khô trên lửa, đưa đến trước cửa sổ xem xét cẩn thận, lại dùng ngón trỏ khẽ chà xát, xoay người giao giấy trắng cho Diêu Trường Thanh: “Đại nhân mời xem.”

Diêu Trường Thanh thản nhiên nói: “Hiện ra màu đỏ thẫm, chẳng lẽ là Chu Sa?”

Người khám nghiệm gật đầu: “Đúng là như thế, phương pháp nghiệm độc này đã được dùng trong giới y mấy trăm năm nay, tuyệt đối không sai! Dấu vết để lại trên giấy là màu đỏ, hạt tròn rất nhỏ, chỉ có người trong nghề tay linh mẫn mới cảm giác được.”

Tưởng Lan lộ ra vẻ khó hiểu: “Chu Sa? Có độc sao?”

Người khám nghiệm đáp lời: “Bình thường Chu Sa có tác dụng an thần, thanh tâm, rất thích hợp với người bệnh tâm hoả (Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức) tâm thần bất an, phiền chán khó ngủ, dùng chung với Hoàng Liên, hạt sen để tăng cường tác dụng an thần. Trong đơn thuốc các đại phu cũng thường xuyên sử dụng, nhưng nếu dùng quá liều lượng cho phép sẽ trở thành độc, tổn hại rất lớn tới thân thể, cho nên lúc sử dụng phải kiểm soát chặt chẽ.”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Nói vậy, người hạ độc bỏ Chu Sa vào mứt táo lão phu nhân ăn?”

Người khám nghiệm nói: “Bẩm Huyện chủ, độc trong mứt táo đúng là Chu Sa, nhưng mà ——” hắn dừng lại một lát, “Nhưng mà độc hại chết lão phu nhân, không phải Chu Sa.”

Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra nụ cười như có như không, mà Lí Trường Nhạc bên kia mồ hôi lạnh toát ra, chỉ cảm thấy ẩm ướt, cả người càng ngứa hơn, hận không thể đưa tay bóc da giả trên mặt xuống, nhưng nàng không thể, dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn!

Diêu Trường Thanh cẩn thận xem xét hạt màu đỏ rất nhỏ trên giấy trắng, hỏi: “Làm sao thấy được?”

Người khám nghiệm cười nói: “Xương cốt phu nhân Quốc công biến thành màu đen, độc dược bên trong rõ ràng chứa thành phần Thạch Tín. Thuộc hạ đã từng gặp phải một án, đại nhân chắc vẫn còn nhớ, chó trong nhà hoạ sĩ Chu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hoạ sĩ Chu tưởng vì hắn quá sủng ái con chó này nên tỳ nữ mới độc chết nó, cứ thế đánh chết tỳ nữ kia, kết quả người nhà tỳ nữ đến bẩm báo nha môn.”

Diêu Trường Thanh gật đầu: “Ta nhớ được.”

Chu Khoa là một trong những hoạ sĩ nổi tiếng nhất đương triều, sở trường vẽ bạch hạc, ngay cả Hoàng đế cũng quý hắn, cho nên chuyện vừa xảy ra đã ồn ào huyên náo, người khám nghiệm nhắc tới mọi người đều gật đầu, “Đúng là có chuyện như vậy!”

Người khám nghiệm nói: “Lúc trước thuộc hạ cảm thấy con chó kia không phải bị tỳ nữ độc chết, cho nên cố ý mượn thi thể để giải phẫu, phát hiện trong bụng còn sót lại chút Đan Sa, chứng minh nó ăn Đan Sa quá nhiều mà chết, khi đó xương cốt không biến đen, nhưng trong một số án khác, thi thể bị độc chết bởi Thạch Tín, vì không có người tới nhận nên thuộc hạ cũng giải phẫu, phát hiện xương cốt bọn họ đều đã biến thành đen.” Thật ra căn bản không cần giải phẫu, một khi thi thể hư thối sẽ lộ ra xương cốt bên trong, đến lúc đó biến thành màu đen hay không vừa nhìn là biết.

“Thuộc hạ năm mươi năm làm nghề khám nghiệm, phát hiện tất cả những người trúng độc Thạch Tín xương đều biến thành màu đen hoặc có dấu hiện biến đen, phu nhân Quốc công cũng thế, nếu mọi người không tin có thể đến xem! Nhưng độc dược bên trong mứt táo là Chu Sa, dùng nhầm Chu Sa tuy cũng chết đi nhưng xương tuyệt đối không biến đen. Điều này thuộc hạ dùng tính mạng cam đoan, phu nhân Quốc công tuyệt đối không bị độc chết bởi mứt táo, mà bị người khác hạ Thạch Tín hoặc độc dược có chứa thành phần Thạch Tín!”

“Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy ngoại tổ mẫu ăn mứt táo?!” Lí Trường Nhạc lập tức phản bác.

Người khám nghiệm lắc đầu: “Mứt táo kia phần lớn vào bụng chuột, phu nhân Quốc công chỉ cắn chút đỉnh, sao có thể bị Chu Sa độc chết?”

Thế này là thế nào? Phu nhân Quốc công căn bản không phải bị Chu Sa trong mứt táo độc chết? Như vậy, giả thiết Lí Vị Ương hạ độc hại lão phu nhân thực ra là giả?! Sắc mặt mọi người bỗng chốc trở nên thật phấn khích.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Từ lúc ta bước vào gian phòng kia cùng lắm chỉ qua một khắc, nói với ngoại tổ mẫu bốn năm câu, ngoại trừ chạm vào mứt táo, những thứ khác ta không hề đến gần, hiện tại có thể chứng minh sự trong sạch của ta rồi chứ?”

Sắc mặt Tưởng Húc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng hoá thành sự bình tĩnh miễn cưỡng duy trì: “Đó là điều tất nhiên, chúng ta sẽ không oan uổng người tốt.”

Lí Vị Ương lại cười lạnh một tiếng: “Như vậy, những người bước vào phòng sớm hơn ta mới có khả năng độc chết ngoại tổ mẫu, có phải không?”

Lời vừa nói ra kinh thiên động địa, linh đường bỗng chốc như bị nổ tung, ánh mắt mọi người lướt qua người Tưởng gia.

Người Tưởng gia đang mặc áo tang đều ngây ngốc, cũng có đám tỳ nữ kích động hét lên: “Không có khả năng, Huyện chủ nói trong số chúng nô tỳ có người hại chết lão phu nhân!” “Làm sao có thể, lão phu nhân luôn hiền hoà, cầu mong người trường mệnh trăm tuổi còn không đủ!”

Trong đó Lí Trường Nhạc kích động nhất, nàng ta tức giận nói: “Tam muội, lời này của muội có ý gì, trên linh đường còn dám nói bậy nói bạ! Ta thấy muội bụng dạ khó lường, muốn phá huỷ Tưởng gia!”

“Im miệng!” Tưởng Hoa khẽ quát một tiếng: “Muội nói năng lung tung cái gì hả?” Lí Trường Nhạc bị doạ không dám thốt lên câu nào nữa, hắn trừng mắt cảnh cáo nàng ta, quay đầu nói với Lí Vị Ương: “Ý của muội là, kẻ giết người là người Tưởng gia? Nhưng đúng theo lời họ nói, tổ mẫu là chủ sự trong nhà, chỗ dựa của tất cả, mọi người sao có thể hại tổ mẫu?”

Đúng vậy, phu nhân Quốc công chết đi, con cháu trong nhà phải mang đại tang, Tưởng gia tuyệt đối không nhận được lợi ích gì, hoàn toàn trái ngược với nhà bình thường chỉ hy vọng lão thái thái chết sớm một chút để phân chia gia sản, phu nhân Quốc công sống càng lâu Tưởng gia càng được củng cố.

“Tam thiếu gia nói rất đúng.” Lí Vị Ương thản nhiên mở miệng: “Nhưng lúc đó trong phòng nhiều người như vậy, rốt cuộc có người nào ra vào, vào làm gì, ngồi bao lâu đều có thể tra xét! Ta nhớ, lúc trước bên người lão phu nhân có bốn nha đầu, còn cả Đại tỷ và mẫu thân, ta là người cuối cùng bước vào, thời gian ngồi cũng ngắn nhất, ngoại trừ mứt táo ta không hề chạm qua thứ khác, như vậy, ngoài ta ra những người khác đều bị nghi ngờ.”

Thật hiển nhiên, bước vào là bị nghi ngờ, hơn nữa phòng ở của phu nhân Quốc công không ai dám tuỳ tiện ra vào, cho nên theo lời Lí Vị Ương, mọi thứ đều có thể tra xét.

Ánh mắt mọi người bất giác dừng lại ở chỗ Lí Trường Nhạc và Tưởng Nguyệt Lan, Tưởng Nguyệt Lan vừa tức vừa giận: “Vị Ương, sao con có thể nghi ngờ mẫu thân!”

Lí Vị Ương cười nhìn biểu cảm trên mặt Tưởng Nguyệt Lan hoàn toàn biến đổi, nhàn nhạt đáp: “Mẫu thân, con không nghi ngờ người.”

Tưởng Nguyệt Lan lắp bắp kinh hãi, sau đó tự động nhìn về phía Lí Trường Nhạc. Lí Vị Ương đã nói kkhông nghi ngờ mình, chẳng lẽ, người nàng ta chỉ chứng là ——

Lí Trường Nhạc quả quyết: “Nếu ta hại ngoại tổ mẫu thì để cho ta bị thiên đao vạn quả, sau khi chết đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.” Nói xong còn lau nước mắt, làm người khác nhìn vào khó tránh khỏi thương tiếc. Thái tử thấy nàng ta khóc như hoa lê trong mưa, lập tức quên mất dáng vẻ xấu xí đầu đầy mủ lần trước, vội vàng nói: “Lí Đại tiểu thư dù sao cũng là cháu ngoại ruột của phu nhân Quốc công, sao có thể làm loại chuyện này? Rõ ràng không có khả năng!”

Phu nhân Quốc công có thể nói là thần hộ mệnh của Lí Trường Nhạc, nàng ấy sao có thể giết chết ngoại tổ mẫu ruột thịt của mình để hãm hại Lí Vị Ương?! Mọi người nghe vậy ào ào gật đầu.

Lí Vị Ương không thèm nhìn Thái tử, nói: “Đại tỷ, không phải muội, không phải mẫu thân, cũng không phải tỷ, chẳng lẽ hung thủ là tự bản thân phu nhân Quốc công?!”

Cả người Lí Trường Nhạc run run, hô to: “Ai lại hại chết chính mình! Đúng là nói lời vô căn cứ! Lí Vị Ương, ngươi chung quy chỉ muốn oan uổng ta, ngươi là muội muội ruột của ta, vì sao công kích mọi chỗ, mà không ngẫm lại ngày đó là ai khuyên bảo phụ thân mẫu thân mang ngươi từ nông thôn về! Đồ lang tâm cẩu phế!”

Lí Vị Ương cười lạnh: “Chuyện nhỏ nhặt xưa cũ đó hiện tại Đại tỷ lôi ra để làm gì? Nếu không phải muốn đổi đề tài thì cũng là đến chết không chịu thừa nhận.”

“Thái tử điện hạ, chuyện này có chỗ kỳ quái, không thể chỉ nghe lời một bên từ Lí Vị Ương! Gia mẫu đã bị độc chết bởi thạch tín vậy nhất định phải điều tra ra vật chứng!” Tưởng Húc vội vàng chen lời.

Lí Vị Ương thản nhiên: “Tiếp theo có phải cậu sẽ nói từ lúc chuyện phát sinh đến giờ đã bảy ngày, bao nhiêu vật chứng đều không còn, cho nên căn bản không thể tìm ra hung thủ chân chính?”

Tưởng Húc giận dữ: “Lí Vị Ương, ngươi có biện pháp tìm được hung thủ sao?!”

Lí Vị Ương nhìn lướt qua mọi người mang sắc mặt khác nhau, mỉm cười nói: “Đúng như lời cậu nói, từ lúc chuyện phát sinh đến giờ đã bảy ngày, Thạch Tín trên người hung thủ đã sớm thiêu huỷ, hiện giờ muốn tìm được kẻ nào hạ độc thật sự rất khó, ta cũng không có cách nào!” Nàng nói không có cách nào mà lại nhìn Diêu Trường Thanh, “Nhưng mà ta nghe nói, trong nhà Kinh Triệu Doãn đại nhân có một thần khuyển (chó thần), có thể phân biệt mùi độc dược, hơn nữa còn nhận ra thân phận kẻ từng giấu độc, cho dù nàng ta đã vứt độc, đổi xiêm y, thậm chí tắm rửa qua vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ hết mùi. Có phải không?”

Diêu Trường Thanh nhìn Lí Vị Ương sắc mặt điềm đạm, giọng điệu khẳng định, trong mắt có một tia không hiểu lắm, đúng là hắn có nuôi một con chó săn, đây là giống đặc thù từ chó mẹ nuôi trong nhà vô tình chuồn ra cửa kết hợp với sói cha, bề ngoài khác với chó bình thường, Diêu Trường Thanh thấy nó kỳ lạ nên giữ lại. Sau này đi theo hắn phá án lâu ngày dần phát hiện có chỗ khác thường, thường xuyên thông qua mùi mà tìm được hung thủ giết người. Diêu Trường Thanh đúng là nhờ nó tìm được không ít hung phạm, nhưng một khi phạm nhân thay quần áo tắm rửa thì mùi trên người sẽ thay đổi, con chó này lấy đâu ra thần thông vẫn nhận được mùi như vậy?! Nhưng mà hiện tại hắn thấy Lí Vị Ương khẳng định, bất giác nghĩ thử một lần cũng không sao, lập tức nói: “Được, kéo con chó kia đến đây!”

Lí Trường Nhạc cả người phát run, mà nàng vẫn cố gắng tự trấn định, không sao đâu! Không sao đâu! Nàng rõ ràng đã bị kiểm tra qua, những người đó không điều tra được gì, tuyệt đối không xảy ra chuyện! Mà trong đám người, tỳ nữ Đàn Hương bên người Lí Trường Nhạc lúc này đang cúi đầu, phảng phất như không nhìn ai, mà tai nàng vẫn lắng nghe động tĩnh trong đại sảnh, nàng là người duy nhất biết chân tướng, nhưng nàng phải duy trì sự trầm mặc, bảo vệ Đại tiểu thư.

Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn nàng ta, lại chỉ lẳng lặng buông mắt xuống, che ý cười lạnh ở bờ môi.

Không bao lâu sau có người dắt chó săn cao chừng nửa người, uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở đại sảnh, tất cả mọi người hơi kinh sợ, Tưởng Húc nhíu mày: “Diêu đại nhân, nơi này thật nhiều khách quý, vạn nhất bị chó cắn thì làm sao?”

Diêu Trường Thanh cực kỳ tự tin: “Sẽ không, chó này đi theo ta đã tám năm, chưa từng làm người vô tội bị thương!”

Tưởng Húc thấy Diêu Trường Thanh như vậy đành yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm con chó kia.

Đáng tiếc chó không hiểu ánh mắt tức giận của Tưởng đại nhân, nó chỉ ngửi ít bột phấn cạo từ xương cốt đã biến thành mày đen, sau đó đột nhiên đứng lên mắt lộ vẻ nguy hiểm, sủa to về phía Lí Trường Nhạc, hơn nữa càng sủa càng dữ dội, cuối cùng gần như điên cuồng sủa, tất cả mọi người sửng sốt, rất nhanh người kéo dây xích không khống chế được chó điên, không cẩn thận lỏng tay, chó săn hung mãnh cao đến nửa người kia mở to mồm, xông đến chỗ Lí Trường Nhạc!

Lí Trường Nhạc hét lên một tiếng, “Cứu ta! Mau cứu ta!” Nhưng chuyện phát sinh đột nhiên, mọi người chỉ nghĩ chạy trốn, không ai kịp cứu nàng, chó săn lao đến bổ nhào về phía nàng, cắn rớt tóc giả, giọng nói Lí Trường Nhạc đã biến thành kêu thảm, Tưởng Hải đứng gần nhất là người đầu tiên phản ứng lại, đang muốn đến hỗ trợ mà thê tử hắn Hàn thị bị cảnh tượng đáng sợ này doạ đến mức mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã, hắn vừa vội đỡ nàng vừa lớn tiếng quát: “Còn không mau kéo con chó kia ra!”

Lập tức có tôi tớ cầm gậy gỗ tập kích con chó kia, nhưng chó săn nhìn thấy gậy gỗ không hề e ngại, ngược lại càng hung mãnh hơn, cuồng sủa cắn cánh tay Lí Trường Nhạc, nàng ta kêu thảm lăn sang bên cạnh, chó săn lại nhào tới, trong lúc hoảng loạn nàng không còn đường nào để trốn chỉ có thể thét chói tai lên, chó săn sủa hai tiếng, hai chân trước đè lên đầu nàng, cắn lên trán kéo rớt một phần da mặt, máu tươi trào ra. Người huấn luyện chó cũng chạy nhanh đến, dùng sức kéo dây thừng về phía sau, nhưng chó săn cao đến nửa người sao có thể bị kéo đi dễ dàng.

Lí Vị Ương đứng xa nhìn, trong mắt lộ ra trào phúng vô hạn.

Diêu Trường Thanh quá sợ hãi, trước giờ hắn chưa từng thấy chó của mình điên cuồng như vậy.

Lí Trường Nhạc nghiêng người ôm chặt đầu, chó săn lại mở mồm rộng cắn lên vai nàng, đau đến mức nàng thét chói tai không ngừng, càng không từ bỏ ý đồ túm lấy chân Thái tử cách đó không xa, Thái tử sợ quá mức, bất chấp phong độ giơ chân đá văng nàng ta ra, sợ bị liên luỵ, Lí Trường Nhạc lăn mấy vòng trên đất.

Tưởng Hoa thấy thế không tốt, lập tức rút trường kiếm định giết con chó này, Diêu Trường Thanh lớn tiếng nói: “Không được chạm vào chó của ta!” Tưởng Hoa không thèm để ý đến hắn, giơ trường kiếm định giết, Diêu Trường Thanh yêu chó sốt ruột lập tức bước lên cầm lấy cánh tay Tưởng Hoa, Tưởng Hoa lạnh lùng nói: “Chó dữ cắn người! Còn không buông tay!” Nhưng Diêu Trường Thanh lại dứt khoát kêu to: “Ai dám động vào nó!”

Đúng lúc này, người huấn luyện vất vả lắm mới kéo được con chó săn kia, Tưởng Hải hô to: “Được cứu rồi!”

Mọi người lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đều hít một dòng khí lạnh!

Người Lí Trường Nhạc phủ đầy máu, một mảng da lớn bằng bàn tay trên trán đã không còn, máu ở bả vai, cổ chảy xuống không ngừng, cánh tay vô số dấu răng, toàn thân rất nhiều vết thương, nhưng đây không phải nguyên nhân mọi người nhìn nàng, nguyên nhân thật sự là bọn họ thấy gương mặt Lí Trường Nhạc không biết từ lúc nào đã bị chó cắn nát, sở dĩ nói cắn nát vì xuất hiện vài vết nứt, từng mảng gì đó giống da người rơi xuống, cảnh tượng làm người khác không tin nổi, phảng phất như nhìn thấy một kẻ mặc da mỹ nhân đang dần vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt chân thật, da đã thối rữa toàn bộ, biến tím tái, bên trên dịch mủ không ngừng chảy ra vô cùng ghê tởm, có thể nói đây là cảnh tượng khủng bố nhất xưa nay.

Vô số phu nhân tiểu thư bất chấp dáng vẻ, liều mạng chay ra ngoài, Hàn thị đứng cách đó không xa hét lên một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh, Tưởng Hải vội vàng đỡ lấy, bản thân cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc.

Toàn bộ đại sảnh hỗn loạn, cả Thái tử và người Tưởng gia đều lộ ra vẻ mặt không tin nổi, một nữ hài tử xinh đẹp như tiên nữ mà da trên mặt không ngừng rơi xuống, rõ ràng đeo da mặt giả, mà mặt thật của nàng ta đã thối rữa toàn bộ, mủ vàng rỉ xuống làm mọi người buồn nôn.

Lí Trường Nhạc nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của mọi người, bất chấp thương tích đau đớn kịch liệt do bị chó cắn, liều mạng lấy tay áo che mặt, thét to: “Cút, tất cả cút đi! Không được nhìn ta! Toàn bộ không được nhìn ra!” Đối với tuyệt sắc mỹ nhân mà nói không điều gì đáng sợ hơn việc biến dạng trước mặt mọi người, nàng không chỉ biến dạng, mà còn biến thành nữ nhân khó coi nhất, thậm chí là con quỷ xấu xí đáng sợ! Trở thành con người hư thối ghê tởm…

Lúc này Lí Vị Ương lại đi tới trước mặt nàng ta, giọng nói lạnh lùng: “Đây là lý do chó săn lao về phía nàng ta!”

Tuy mọi người bị cảnh tượng này doạ nhưng vẫn không khống chế được nhìn về phía nàng chỉ, thấy giữa mớ tóc giả có một cây trâm phượng hoàng đã gãy đôi, mấy dòng chất lòng màu trắng chảy ra, Thái tử nói: “Đây… đây là thứ gì?!”

Người khám nghiệm tử thi bước nhanh về phía trước, dùng châm nhọn nhẹ tay lấy một chút, cố nén cơn buồn nôn khẽ ngửi, rồi mới nói: “Là Thạch Tín —— “

Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Quả thế, khó trách đã kiểm tra cẩn thận vẫn không tìm thấy dụng cụ hạ độc, hoá ra ngươi giấu độc dược trong trâm cài tóc, mọi người sơ sót bỏ qua!”

Lí Trường Nhạc ngẩng đầu lên thật nhanh, lạnh lùng nói: “Không! Không có khả năng ——” nàng đột nhiên im miệng, đúng là nàng hạ Thạch Tín vào người lão phu nhân, độc dược ngay trong trâm cài tóc, ban đầu nàng định lấy lý do choáng váng rời khỏi đại sảnh để xứ lý trâm cài này, nhưng Lí Vị Ương cố tình không cho nàng rời đi, sau này còn bị kiểm tra toàn thân, cũng may nàng bỏ số tiền lớn mời thợ làm ra trâm cài vô cùng tinh xảo, bên trong trống rỗng, cất giấu Thạch tín rất khéo léo, cho nên trước đó không bị tra ra! Vì sợ đêm dài lắm mộng nàng luôn muốn lặng lẽ xử lý, nhưng lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm phòng, nàng sợ tuỳ tiện vứt đi ngược lại sẽ dính nhiều phiền toái cho nên quyết định cứ để lại trên tóc, chuyện này ngoại trừ nha đầu bên người thì không ai biết! Vì sao?! Nàng quay đầu, vẻ mặt dữ tợn lớn tiếng quát: “Đàn Hương, ngươi bán đứng ta! Ngươi đồ tiện nha đầu, ngươi bán đứng ta!”

Đàn Hương ngây người tại chỗ, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, buồn bã: “Nô tỳ… Nô tỳ không làm gì hết!” Nàng thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng làm sao dám bán đứng chủ tử của mình?!

Lí Trường Nhạc hung tợn trừng mắt, lại nghe thấy Lí Vị Ương nói: “Ngươi còn không nhận tội?” Lí Trường Nhạc lập tức đứng bật dậy, vươn tay đến gần mặt Lí Vị Ương, Triệu Nguyệt mạnh chân đá làm nàng ta lăn mấy vòng!

Lí Tiêu Nhiên tức giận: “Vị Ương, sao con có thể dung túng nha đầu đánh người!”

Lí Vị Ương nhìn ông ta, lạnh lùng cười, điềm nhiên nói: “Phụ thân, người nhìn cho rõ, đây không phải Lí Trường Nhạc, nữ nhi của người, chẳng lẽ Đại tỷ con mang khuôn mặt như quỷ này sao? Nàng ta rõ ràng là yêu quái mang da mặt của Đại tỷ, giả mạo thành Đại tỷ!”

Mọi người nghe vậy đều hoảng sợ nhìn Lí Trường Nhạc, gần như không nói ra lời! Đến ngay cả Tưởng Húc đều lộ ra vẻ mặt không dám tin, đúng vậy, bề ngoài Lí Trường Nhạc sao có thể xấu xí thế này?! Tuyệt đối không có khả năng! Bọn họ căn bản không biết chuyện lúc trước mặt Lí Trường Nhạc bị thương, mà những người biết chỉ có Lí lão phu nhân, Lí Tiêu Nhiên, Tưởng Nguyệt Lan, lúc này bọn họ đã đơ người vì lời nói mau lẹ sắc bén của Lí Vị Ương, gần như cũng cho rằng nữ tử trước mắt không phải Lí Trường Nhạc!

Trong lòng Tưởng Nguyệt Lan bất giác nhớ lại lúc đó khuôn mặt Lí Trường Nhạc bị huỷ, về sau phục hồi nguyên vẹn như kỳ tích, nàng có thể khẳng định, Lí Trường Nhạc đeo mặt nạ, mà nữ tử dung mạo hoàn toàn bị huỷ hoại trước mắt không phải Lí Trường Nhạc thì là ai? Nhưng nàng không dám phản bác Lí Vị Ương trước mặt mọi người, bởi vì nàng chột dạ!

Lí Vị Ương nói tiếp: “Đại tỷ ta xinh đẹp như tiên nữ, tâm địa lương thiện, sao có thể mưu hại ngoại tổ mẫu? Hơn nữa Đại tỷ không có lý do để làm vậy! Trừ phi nữ nhân đeo da người trước mắt căn bản không phải Đại tỷ!”

Tưởng Húc cả giận: “Nàng ta không phải Trường Nhạc thì là ai?!”

Lí Vị Ương mặt không chút biểu tình: “Ai biết! Thời gian trước Đại tỷ đến Tưởng gia ở bốn năm ngày, sau khi trở về như thay đổi một người khác, ngay cả sở thích hằng ngày cũng thay đổi, Vị Ương còn chưa hỏi cậu rốt cuộc đã giấu Đại tỷ đi chỗ nào, yêu quái này là ai!”

Lí Trường Nhạc không thể tin nổi tai mình, lớn tiếng gào: “Lí Vị Ương đồ tiện nhân, ta chính là Lí Trường Nhạc, ta không phải Đại tiểu thư Lí gia thì ta còn có thể là ai?!”

Lí Vị Ương từ trên cao nhìn xuống nàng ta, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh chói loá: “Đại tỷ của ta khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo vô song, ngươi luôn miệng nói mình là Đại tỷ vì sao không tự soi mình trong gương đi! Từ khi ngươi rơi tóc giả trước cửa đại điện ta đã nghi ngờ, hiện giờ quả nhiên chứng minh được ngươi là đồ giả!”

Lí Trường Nhạc căm hận đến mức sắp phát cuồng, lao tới chỗ Tưởng Hoa, tuy Tưởng Hoa nhìn thấy vô số người chết trên chiến trường nhưng cũng bị bề ngoài kinh dị đầy máu tươi doạ, sợ hãi lùi lại nửa bước tựa vào cột, nhưng Lí Trường Nhạc chỉ đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn, xoay người dồn sức đâm về phía Lí Vị Ương, hiện tại nàng ta đã hoàn toàn mất lý trí, bất chấp mọi thứ, mà không đợi nàng tới gần Lí Vị Ương một thứ gì đó đen thùi từ trên trời giáng xuống, nàng ta bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức bị nhốt ở giữa, cảm thấy cả người bị trói chặt, sau đó ngã lăn ra đất.

Diêu Trường Thanh đứng phía sau lạnh lùng nói: “Trói lại!” Thị vệ phủ Kinh Triệu Doãn tháo lưới chuyên dùng để bắt người đi, lấy xích sắt trói tay chân Lí Trường Nhạc không một chút thương tiếc, Lí Trường Nhạc như một con dã thú, điên cuồng gào: “Lí Vị Ương, người sẽ không được chết tử tế! Ngươi sẽ không chết tử tế đâu!”

Diêu Trường Thanh bịt mũi: “Mùi này đúng là quá ghê tởm.”

Sau khi mặt nạ bị rách, mùi tanh tưởi càng khó có thể hình dung, mọi người vốn cảm thấy mùi son phấn trên người Đại tiểu thư có thể hun chết người, giờ mới biết cái gì gọi là ghê tởm.

Lí Vị Ương nhàn nhạt nhắc nhở hắn: “Đại nhân đã bắt được hung thủ thì đừng để nàng ta điên cuồng loạn cắn người.”

Diêu Trường Thanh đang nhìn chằm chằm bộ mặt quái vật dữ tợn kia, nghe vậy mới lấy lại tinh thần, do dự: “Bịt miệng nàng ta lại! Miễn cho lại nói mấy lời bậy bạ!” Hộ vệ tới gần Lí Trường Nhạc đã cảm thấy muốn nôn, hắn đành phải nhắm mắt lại, đưa mảnh vải vào mồm Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc nghiêng đầu dùng sức cắn lên tay hắn, hộ vệ hét to một tiếng đau đớn, vội vàng lui đi, Diêu Trường Thanh tức giận: “Đồ vô dụng, còn không mau đè nàng ta lại?!”

Tưởng Húc vội vàng nói: “Không nên gấp gáp! Chỉ mới tìm được Thạch Tín, làm sao có thể kết luận là nàng ta làm?!”

Lí Vị Ương bật cười: “Trong phòng kia ngoại trừ mấy người chúng ta còn có người khác sao? Nếu không phải nàng ta chẳng lẽ các ngươi tự mình độc chết ngoại tổ mẫu? Huống chi nếu nàng ta vô tội cần gì phải giấu Thạch Tín trong trâm cài tóc, chẳng lẽ định coi như nước đường pha với trà uống sao?! Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Trước đó nàng ta không biết dùng biện pháp gì hạ độc lên người ngoại tổ mẫu, sau đó lừa ta vào phòng, vẫn dùng thân phận Đại tiểu thư Lí gia như trước, đặt miếng mứt táo có độc lên tay ta, cố ý vu oan cho ta, sau đó thuận lợi thoát thân!”

Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: “Nàng ta đã hạ thủ, vậy vì sao không dùng một loại độc dược đồng nhất?!”

Lí Vị Ương nhìn về phía người khám nghiệm, lại nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Tam công tử có điều không biết, Thạch Tín nếu dính vào mứt táo, cho dù là chất lỏng cũng nhất định tạo ra một lớp sương trắng bao phủ, dễ bị phát hiện, hung thủ lường trước không ai dám khám nghiệm tử thi nên mới dùng hai loại độc khác nhau, sợ bị người khác phát hiện mứt táo có chỗ khác thường.”

Tưởng Hoa lập tức ép hỏi: “Vậy nàng ta hạ độc như thế nào?!”

Người khám nghiệm trầm ngâm một lát: “Thần phát hiện một vết kim đâm khá lớn ở sau sườn bên vai trái, hơi chuyển thành màu xanh đen, nếu thần đoán không sai, hẳn là dùng vật hình ống đâm vào thân thể phu nhân Quốc công, không, càng có khả năng là trâm, như vậy không dễ bị phát hiện, hơn nữa chắc chắn không phải dùng Thạch Tín tầm thường, nhất định đã được tinh luyện qua rất nhiều quá trình, mới hoá độc tan thành nước…”

Người khám nghiệm đoán gần như chính xác, trên phượng trâm của Lí Trường Nhạc có một cơ quan nhỏ, chỉ cần khẽ xoay thì biến thành kim đâm, truyền chất độc bên trong phượng trâm vào thân thể người khác, đối phương sẽ chỉ cảm thấy đau nhói, mà không hề phát hiện…

Lúc này có nha đầu a một tiếng: “Đúng vậy, lúc thay quần áo, Đại tiểu thư khăng khăng một mực nói một bên vai áo của lão phu nhân quá lớn, phải sửa lại ngay lập tức, nô tỳ nghe thấy lão phu nhân hô đau một tiếng, còn tưởng không cẩn thận bị kim đâm…”

Vừa nói xong mọi người đều tin lời người khám nghiệm, Tưởng Húc đột nhiên nhớ tới câu đầu tiên Tưởng Hoa nói khi bước vào thư phòng, lập tức hiểu ra mọi chuyện!

Lí Trường Nhạc lớn tiếng gào: “Ta không làm! Không phải ta! Thật sự không phải ta! Cậu, cậu tin tưởng con, việc này không phải con làm!”

Tưởng Hoa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương: “Bảy ngày nay nàng ta có vô số cơ hội phi tang chứng cứ, cần gì phải để lại trên người?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Tưởng gia nhiều người nhiều miệng, nếu nàng ta làm rơi hoặc chôn gì đó rất dễ bị người khác phát hiện, một khi truyền đến tai Kinh Triệu Doãn Diêu đại nhân nhất định sẽ nghi ngờ nàng ta, cảm thấy để đâu cũng không ổn thì tất nhiên sẽ đặt ở chỗ khó phát hiện nhất trên người mình, dù sao đã điều tra một lần, tuyệt đối không ai nghi ngờ nữa, đạo lý rất đơn giản, không phải sao?”

Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: “Giải thích này hình như quá gượng ép?”

Diêu Trường Thanh chậm rãi nói: “Không, lời giải thích này chẳng những không gượng ép mà rất hợp lý, bảy ngày nay mỗi ngày ta lệnh nha sai quan sát không ngừng những người bị nghi ngờ, nhất cử nhất động nha sai sẽ báo lại với ta, cho dù nha đầu bên người đổ nước rửa mặt hoặc hộp son ta đều cho người kiểm tra kỹ càng, sợ hung thủ mượn cơ hội tiêu huỷ chứng cứ, hiện tại xem ra, nàng ta rất thông minh, không ngờ lại giấu chứng cứ phạm tội trong trâm cài trên tóc, ai có thể phát hiện ra?” Thật ra người của hắn không là gì cả, bằng không làm sao không hề hay biết thích khách của Tưởng Hoa xuất hiện, nhưng hắn sẽ không thừa nhận.

Tưởng Hoa không trả lời Diêu Trường Thanh, hoá ra Lí Vị Ương đã sớm tính hết mọi đường, thậm chí lường trước được việc Diêu Trường Thanh phái người quan sát Lí Trường Nhạc, hắn thật sự đã quá coi nhẹ nữ tử này! Người ta thường nói đi một bước tính ba bước, mà nàng thì nhìn đến ngoài mười bước tiếp theo!

“Thả ta ra! Cậu! Phụ thân! Mẫu thân! Cứu con! Con vô tội!” Lí Trường Nhạc vừa kêu vừa giãy dụa hòng thoát khỏi xích sắt, muốn ôm lấy chân Tưởng Húc nhưng Tưởng Húc nhìn đến gương mặt khủng bố kia theo bản năng lùi về phía sau một bước. Người Tưởng gia ban đầu luôn ủng hộ Lí Trường Nhạc hiện tại đều nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi, Lí Trường Nhạc không tin nổi vì sao mọi chuyện lại thế này, nàng liều mạng đi đến chỗ Lí Tiêu Nhiên, nhưng Lí Tiêu Nhiên không hề liếc nhìn nàng một lần, nha sai lập tức kéo nàng về chỗ cũ, xích sắt thít chặt, nàng không ngừng kêu rên, phảng phất như dã thú gào ra tiếng chửi rủa đau đớn.

Lí Vị Ương thản nhiên nhìn mỹ nhân mình luôn căm hận, trong lòng cảm thấy sảng khoái, mỹ mạo chính là vũ khí của nàng ta, chỉ cần một lần nháy mắt, vô số nam nhân quỳ gối dưới chân, chỉ cần nói lời mềm nhẹ, người khác lập tức cảm thấy nàng ta dịu dàng lương thiện, ngược lại dù mình có làm gì đều trở thành tâm tư ác độc, ích kỷ giả dối, đã như vậy, nàng để cho mọi người nhìn, bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp kia cất giấu trái tim như thế nào. Nàng nói rõ ràng từng chữ một với người Tưởng gia xung quanh: “Còn nghi vấn gì nữa không?”

Sắc mặt Tưởng Húc biến đổi vài lần, hình như muốn mở miệng nói gì đó mà đột nhiên nghe thấy Tưởng Hoa đang nắm tay lại thật chặt nói: “Ông trời không có mắt, chúng ta không hề hay biết, không hề phát hiện yêu quái này giả trang Trường Nhạc, để tổ mẫu bị hại, nàng ta đúng là đáng chết vạn lần!”

Lí Trường Nhạc vốn tưởng rằng người Tưởng gia sẽ cứu nàng, ai ngờ nghe được câu như thế, trong lòng khiếp sợ, lớn tiếng nói: “Huynh điên rồi! Chẳng lẽ huynh cũng tin lời tiện nhân Lí Vị Ương nói! Huynh với muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau! Mỗi một việc của huynh muội đều nhớ rõ, muội không phải Lí Trường Nhạc thì là ai! Phụ thân, người nói đi, người nói đi mà, trước kia người thương yêu con nhất, sao ngay cả phụ thân cũng không chịu nói hộ con một câu?!”

Khuôn mặt đã bị hủy hoại đến mức này, Đại tiểu thư xinh đẹp của Lí gia giờ đã là một quân cờ chết, trước mắt bao người Lí Trường Nhạc sớm trở thành ác mộng, cho dù chứng minh được con bé là Lí Trường Nhạc thì chỉ bôi đen Lí gia hơn, người khác nhắc tới con bé sẽ nói Đại tiểu thư Lí gia không tiếc độc chết ngoại tổ mẫu ruột thịt để hãm hại muội muội mình, Lí gia dạy dỗ ra một nữ nhi độc ác như vậy đúng là gia phong bất chính, ông ngẩng đầu lên nhìn Lí Vị Ương, nhìn chằm chằm, ông rốt cuộc hiểu ra, Lí Vị Ương đang buộc hắn vứt bỏ con gái Lí Trường Nhạc, chỉ cần ông phủ nhận thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng ——

“Nàng ta căn bản không phải Lí Trường Nhạc!” Lí Tiêu Nhiên nói: “Từ nhỏ Trường Nhạc có nốt ruồi đỏ sau tai —— “

“Con có! Con có!” Lí Trường Nhạc muốn chứng minh nhưng Lí Tiêu Nhiên đã lạnh lùng ngắt lời: “Không, ngươi không có!”

Trái tim Lí Trường Nhạc bỗng chốc trầm xuống, nàng không chứng minh thân phận mình nữa, đột nhiên lạnh lùng thốt: “Lí Vị Ương, tất cả là ngươi thiết kế, đồ tâm địa độc ác! Ngươi chắc chắn sẽ rơi xuống mười tám tầng địa ngục!”

Con ngươi sâu như giếng cổ của Lí Vị Ương dần hiện ra vẻ hờ hững, mười tám tầng địa ngục ư? Nàng đã thể nghiệm qua, hiện tại, người xuống địa ngục nên đến phiên Lí Trường Nhạc!

Lí Mẫn Đức luôn trầm mặc nhẹ nhàng nhắc nhở: “Diêu đại nhân, bệ hạ còn đang chờ ngài báo cáo lại.”

“Dẫn đi,” Diêu Trường Thanh bị vở tuồng vừa xảy ra làm rung động, lúc này mới bừng tỉnh, nói nhẹ với Thái tử vài câu, được Thái tử cho phép thì khẽ vung tay, phân phó người lôi Lí Trường Nhạc vẫn đang cao giọng mắng đi xuống, ngừng tiết mục khôi hài này, nói với Tưởng Húc: “Ta sẽ để người lại, điều tra phòng nàng ta xem có vật chứng gì khác hay không.”

Lí Trường Nhạc bị mang đi Tưởng Húc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù thế nào chỉ cần Tưởng gia không xảy ra chuyện gì là tốt rồi! Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Lí Tiêu Nhiên âm trầm nói: “Yêu quái này đã không phải nữ nhi của ta, vậy nữ nhi ta thân sinh đang ở nơi nào?!”

Tưởng Húc giận tím mặt: “Ngưoi muốn tìm nữ nhi thì về nhà mà tìm! Ta còn chưa trách ngươi dung túng hung thủ giết mẫu thân ta!”

Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng: “Dung túng hung thủ?! Lí Trường Nhạc giả mạo này cứ hai ba ngày lại chạy đến Tưởng gia, từ lần trước đi dự tiệc đã là hàng giả rồi! Các ngươi giúp đỡ kẻ đó lừa mọi người, nói bị bệnh chốc đầu, cần phải đội tóc giả, các ngươi với kẻ đó rõ ràng đã thông đồng mưu sát phu nhân Quốc công!”

“Nói bậy bạ! Sao ta có thể mưu sát mẫu thân mình?!” Gân xanh trên trán Tưởng Húc nổi lên.

Người khám nghiệm tử thi lại nói: “Diêu đại nhân, còn có chuyện rất kỳ quái —— xin đại nhân đặc xá tha tội thuộc hạ mới dám nói.”

“Nói đi!” Diêu Trường Thanh nhíu mày, mà những người khác trong đại sảnh đã hoàn toàn ngẩn ngơ, hôm nay chuyện lạ xảy ra liên tiếp, hoàn toàn đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, đầu tiên Đại tiểu thư Lí gia bại lộ chuyện giấu độc, sau đó da mặt giả bị lột, hiện tại hình như có điều bí ẩn, ngay cả kịch trên sân khấu cũng tuyệt đối không phấn khích thế này!

“Dạ, thật ra lão phu nhân đã sớm bị bệnh suy tim nghiêm trọng, cho dù không trúng độc cùng lắm chỉ sống được thêm mấy ngày thôi.” Người khám nghiệm trấn định nói.

Một câu nói ra, tất cả mọi người đứng hình, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Tưởng Húc. Trong lòng đều nghĩ, lão phu nhân sắp quy tiên, trước khi bà ấy quy tiên tạo ra một một cơ hội cuối cùng, lợi dụng cái chết của bà để trừ khử mối họa An Bình Huyện chủ, biện pháp này rất có lời. Kẻ hiểu chuyện đã bắt đầu sắp xếp toàn bộ tình tiết trong đầu, đầu tiên Tưởng gia đổi Đại tiểu thư Lí gia bằng Lí Trường Nhạc giả, sau đó mưu sát phu nhân Quốc công vốn sắp chết, vu oan cái chết của bà lên người An Bình Huyện chủ – đúng là tâm cơ đáng sợ! Hiện giờ không ai để ý đến chuyện hợp lý hay không hợp lý, bọn họ chỉ cảm thấy vở kịch luân lý này ngày mai nhất định sẽ trở thành tin tức oanh động toàn Kinh đô!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất