Chương 4
Sau đó tình hình thế nào ta đã không còn nhớ rõ, chỉ biết trên đường trở về, đột nhiên xuất hiện một nhóm hắc y nhân bắt cóc ta đi.
Cầm Thư khóc lóc chạy đi tìm Bùi Uyên, quỳ trước mặt hắn cầu cứu.
Lúc đó Bùi Uyên thậm chí không thèm ngẩng đầu:
"Để tranh sủng ái mà dùng đến thủ đoạn hạ lưu như vậy."
"Tạ Minh Nguyệt, ngươi thật khiến ta thất vọng."
...
Bây giờ, Bùi Uyên đứng trước án thư, ám chỉ ta đừng phá hoại nhân duyên giữa hắn và Tạ Minh Châu.
Ta cong môi, mỉm cười thành toàn:
"Như vậy rất tốt, bản cung chúc tướng quân và hoàng muội trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão."
Kiếp này, ân điển ban hôn cứ để dành cho hai người.
Ta chỉ cần ngôi vị hoàng đế.
Xung quanh dần vang lên tiếng bàn tán.
"Ta không nghe lầm chứ? Đại công chúa nói muốn thành toàn cho Bùi tướng quân và Minh Châu điện hạ?"
"Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ chỉ là lời nói trong lúc tức giận?"
Bùi Uyên mím môi, bàn tay bên hông siết chặt thành nắm đấm:
"Hy vọng như vậy."
Hắn nói, ánh mắt nhìn ta càng thêm sâu thẳm.
Cầm Thư thấy vậy, vẻ mặt lo lắng:
"Công chúa, người thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Trước đây ngài không phải nói nhất định phải lấy Bùi tướng quân sao?"
Tiếng nói líu ríu của Cầm Thư vang bên tai không ngừng, trong bữa tiệc ánh mắt khác thường liên tục hướng về phía ta.
Họ đang bàn tán kín đáo về chuyện vừa xảy ra.
Còn ta ngồi nghiêm chỉnh giữa đại sảnh, ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Cố Kinh.
Hắn mặc áo bào màu trắng ngà, dung mạo như ngọc, mi mục thanh lãnh.
Người như tên gọi, nhìn đã khiến lòng người rung động.
Ta thuở nhỏ nghịch ngợm, khó dạy dỗ.
Phụ hoàng vì muốn dạy bảo ta nên đặc biệt cho con trai trưởng của thái phó vào cung làm bạn đọc sách.
Cố Kinh xuất thân danh môn, cử chỉ hành vi đều tuân thủ quy tắc.
Hắn liên tiếp đỗ đạt ba kỳ thi, khi còn trẻ đã bước vào nội các.
Nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ thăng tiến nhanh chóng, trở thành thần tử tài năng nhất nhà Chu.
Không ai ngờ được rằng, một người quân tử luôn giữ lễ nghĩa, hành xử đoan trang như vậy.
Sau khi ta chết lại khởi binh tạo phản, xông vào cung một kiếm giết chết nữ đế vừa đăng cơ.
Đêm đông tuyết rơi, phủ tướng quân xác chất thành đống.
Máu tươi theo bậc thang chảy xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng.
Cố Kinh trong bộ áo bào trắng ngà, lem luốc bẩn thỉu, ôm bài vị của ta từng bước trở về cung.
Hắn xưa nay coi trọng nhất là diện mạo và danh tiết.
Nhưng lúc đó đã bất chấp tất cả, cố chấp cùng bài vị của ta bái đường thành thân.
Trở thành quả phụ, lưu danh xấu muôn đời.
Ta hạ mi mắt, nhấp nhẹ chén trà.