Thủ Phụ Đại Nhân, Ngài Có Muốn Lấy Vợ Không?

Chương 7

Chương 7
Hôn sự giữa Tạ Minh Châu và Bùi Uyên được định vào tháng ba năm sau.
Bề ngoài nàng tỏ ra bình thản, đối với Bùi Uyên trăm bề săn sóc, hiền lương ôn nhu.
Ai cũng khen ngợi họ tình sâu nghĩa nặng, là mối lương duyên trời ban.
Cung nữ được ta an bài bên cạnh Tạ Minh Châu báo về, nói rằng Tạ Minh Châu vì bất tuân thánh ý nên đã trút hết cơn giận lên cung nhân bên mình, động một chút là đánh mắng.
Hôm nay, thái giám lớn hầu cận phụ hoàng mang lễ vật đến cho Tạ Minh Châu, trùng đường với ta.
Chưa kịp đến gần, đã nghe thấy từ bên trong truyền ra những tiếng mắng chửi sắc bén:
"Vì sao! Phụ hoàng kiêng dè nhà họ Bùi, tại sao lại bắt ta gả đi!"
"Nếu sau khi cưới hắn thu hồi binh quyền của Bùi Uyên, bản cung lấy gì để tranh ngôi vị?"
"Rõ ràng lúc trước người đỡ kiếm cho Bùi Uyên là Tạ Minh Nguyệt, không phải ta."
"Tại sao lại là ta phải gả đi!"
Trong điện Hiệp Phương, Tạ Minh Châu đang nổi giận, chiếc roi dài đầy gai đập xuống thân thể tiểu thái giám.
Nàng tức giận đến mức ngũ quan méo mó, vẻ yếu đuối đáng thương ngày thường hoàn toàn biến mất.
Thương thay cho tiểu thái giám kia, khoảng mười ba mười bốn tuổi, gầy trơ xương, bị đánh đến thân thể đầy thương tích, quỳ sụp trên mặt đất run rẩy không ngừng.
"Đồ vô dụng! Bản cung đánh mà ngươi còn dám tránh?"
"Đồ ti tiện!"
Chiếc roi vung cao đáp xuống người tiểu thái giám, phát ra tiếng gió rít.
Tạ Minh Châu liên tục chửi mắng, lời lẽ khó nghe vô cùng.
Thái giám hầu cận ngự tiền vốn cũng từng làm tiểu thái giám như vậy, thấy cảnh này sắc mặt xanh mét.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, sai cung nữ đưa lễ vật vào trong, rồi xoay người trở về cung phục mệnh.
Không lâu sau, cả kinh thành đều biết, Tạ Minh Châu bất mãn với hôn sự do phụ hoàng ban tặng, trút hết cơn giận lên người các cung nữ vô tội, âm mưu tranh giành ngôi vị, lời nói rất bất kính.
Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh cấm túc Tạ Minh Châu hai tháng, không có triệu hồi thì không được ra ngoài.
...
Khi Bùi Uyên đến, ta đang tựa đầu giường ôn tập sách lược.
Hắn từ đại doanh ngoại ô vội vã trở về kinh thành, phong trần mệt mỏi, mắt đầy tơ máu.
"Tạ Minh Nguyệt, nàng là muội muội ruột của ngươi, sao ngươi có thể tính kế như vậy!"
Bùi Uyên phẫn nộ bất bình.
Hắn luôn ghét ta, kiếp trước là thế, bây giờ cũng vậy.
Nghe nói các cung nữ nhỏ trong điện Hiệp Phương kể, ngày Tạ Minh Châu bị cấm túc đã viết mấy bức thư gửi cho Bùi Uyên.
Khó trách hắn đến nhanh như vậy.
Khói hương nhẹ nhàng bay lên, tiếng lật sách vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.
Thấy ta không nói gì, Bùi Uyên càng chắc chắn rằng ta hãm hại người trong lòng hắn.
"Ngươi đàn áp Minh Châu như vậy, chẳng phải vì ghen tị nàng sắp thành hôn với ta sao?"
Hắn nói.
Ta suýt bật cười thành tiếng.
"Bùi tướng quân, ngươi quả thực quá tự tin rồi."
"Lúc trước ta ra tay cứu giúp chỉ là lo lắng nếu ngươi chết, triều đình sẽ không còn tướng tài nào có thể dùng."
"Ngươi đúng là giỏi tưởng tượng, tự biên tự diễn cho mình."
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất