Chương 17: Tiểu nha hoàn
Lý Chính Sơn rất kích động. Cảm giác như đột nhiên phát hiện một khối ngọc quý vô giá, mà viên ngọc ấy lại nằm ngay bên cạnh mình, đến giờ mới được nhìn thấy.
Nhưng Lạc Kiều Dung rất nhanh đã dội cho hắn một gáo nước lạnh.
"Ngươi không phải nói, luyện võ phải từ nhỏ mới có kết quả, lại còn phải chịu nhiều khổ cực, cuối cùng toàn thân đầy thương tích, cũng chưa chắc nổi bật sao?"
Vẻ mặt kích động của Lý Chính Sơn chợt dừng lại.
Lạc Kiều Dung tiếp lời: "Luyện võ còn cần thuốc tắm, lại phải ăn rất nhiều thịt, không chỉ thế, còn thường xuyên bị thương, thậm chí gãy xương, không cẩn thận sẽ trở thành tàn phế. Ngươi nghĩ ta sẽ để Tử Quân đi con đường ấy sao? Hắn bây giờ là tú tài đấy."
"Ngươi chính là người luyện võ, ngươi hẳn rõ hơn ai hết những nguy hiểm trong đó."
Nghe nàng nói, Lý Chính Sơn từ ban đầu kích động dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không cam lòng thầm nghĩ: "Nhưng mà, Tử Quân đúng là thiên tài võ học. Cho đến giờ, ta chưa từng thấy ai luyện võ nhanh như Tử Quân."
Lần này, giọng điệu của hắn không còn kích động như trước.
Hắn hiểu phu nhân mình nói rất đúng.
Là người luyện võ, hắn đương nhiên biết luyện võ không dễ và nguy hiểm ra sao.
Nếu là nhà giàu thì thôi, nhưng nhà họ, muốn nuôi thêm một võ sĩ, lại là bắt đầu từ con số không, quả thực không thực tế.
Nếu Tử Quân bị thương hoặc xảy ra chuyện gì, với điều kiện nhà họ, rất có thể không gánh nổi.
Còn việc đọc sách, thì không cần mạo hiểm như vậy, dù thi không đỗ, vẫn có thể làm thầy dạy học, cuộc sống ổn định.
"Ai..."
Hắn thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía cây gỗ bị đánh nứt bởi một quyền, thầm nghĩ đáng tiếc, đáng tiếc là hắn không phát hiện sớm đệ đệ mình là thiên tài võ học, đáng tiếc nhà họ không giàu có.
Thấy vậy, Lạc Tử Quân vội an ủi: "Tỷ phu, không sao đâu, thật ra con vẫn thích đọc sách hơn. Còn luyện võ, con coi như là sở thích thôi, thỉnh thoảng luyện chút cho khỏe mạnh là được, không cần phải theo nghề võ."
Lý Chính Sơn thở dài: "Nhưng chỉ có ở võ quán mới có sự hướng dẫn bài bản và công pháp tu luyện tốt hơn, tài năng của con... Ai, không đi thật đáng tiếc."
Lạc Tử Quân nói: "Cuộc đời luôn có được có mất. Con đã chọn con đường đọc sách, tự nhiên phải bỏ qua một số thứ, cá với gấu không thể cùng lúc bắt được, phải không nào?"
"Cái gì cá với gấu? Con muốn ăn cá với gấu à?"
Lý Chính Sơn sửng sốt.
Lạc Tử Quân: "..."
Lạc Kiều Dung nói: "Được rồi, hôm nay không nói nữa, cũng khuya rồi, Tử Quân mau về phòng ngủ đi. Chuyện luyện võ, cứ quyết định như vậy, về nhà thỉnh thoảng luyện chút cho khỏe mạnh là được. Tâm trí chủ yếu vẫn phải đặt vào việc học. Mai kia nếu đỗ đạt, đó mới là vinh hiển tổ tiên, vẻ vang!"
Lý Chính Sơn thở dài: "Phu nhân nói phải, đọc sách vẫn là quan trọng nhất, chí ít an toàn, không nguy hiểm."
Lạc Kiều Dung kéo Lạc Tử Quân đi: "Đi tắm, Tiểu Hoàn đang đợi con trong phòng rồi."
"Chờ ta làm gì?"
Lạc Tử Quân ngơ ngác.
Lạc Kiều Dung cười: "Không có gì, chỉ là nói chuyện thôi, mau đi đi."
"Ai..."
Nhìn bóng lưng hai người, lại quay đầu nhìn cây gỗ nứt, Lý Chính Sơn vẫn thấy tiếc nuối.
"Tử Quân rõ ràng là người tài giỏi, văn võ song toàn. Đáng tiếc sinh vào gia đình nghèo khó, khiến hắn chịu uất ức..."
Một vầng trăng tròn lên cao.
Lạc Tử Quân tắm xong, về phòng thì thấy tiểu nha hoàn đang cúi đầu ngồi bên mép giường, mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, dưới váy lộ ra đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của thiếu nữ, mặt đỏ bừng, lông mi khẽ rung, hai tay nắm chặt áo, rõ ràng rất căng thẳng.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, tiểu nha hoàn cắn môi, thân thể run lên, càng thêm căng thẳng.
Lạc Tử Quân nhìn một lúc, định rời khỏi phòng thì Lạc Kiều Dung từ ngoài đẩy mạnh hắn vào, rồi đóng cửa lại, trách mắng: "Nha hoàn nhà mình mà cũng sợ à? Đàn ông con trai mà rụt rè, làm người ta cười cho! Lên giường ngủ đi!"
Lạc Tử Quân vội nói: "Tỷ tỷ, giường có hơi nhỏ phải không ạ?"
Lạc Kiều Dung ở ngoài cửa nói: "Nhỏ gì mà nhỏ, đủ hai người ngủ, Tiểu Hoàn nhỏ xíu thế, chiếm chỗ nào! Nói ít thôi, mau lên giường ngủ!"
Lạc Tử Quân lại nói: "Tỷ tỷ, con ra ngoài đi tiểu đã."
"Nhịn đi, không được đi tiểu!"
Lạc Kiều Dung nghiêm khắc nói, có vẻ tiếc nuối: "Đồ ngốc, sao thế, muốn tỷ tỷ vào dạy à?"
"A, không cần, không cần. . ."
Lạc Tử Quân biến sắc, không dám lại lôi kéo, vội vàng thổi tắt đèn, sờ đến trên giường, thấp giọng nói: "Tiểu Hoàn, ngủ đi."
Hắn tự mình lên giường.
Tiểu Hoàn trầm thấp đáp "Ừ" một tiếng, cũng xấu hổ lên giường nằm.
"Ngươi ngủ một đầu, ta ngủ một đầu."
Lạc Tử Quân nói nhỏ.
"Ừm."
Hai người mỗi người một đầu, nằm xuống trong chăn.
Lạc Kiều Dung đứng ngoài cửa, áp tai nghe lén, nhưng không nghe thấy gì, trong lòng âm thầm nghi hoặc.
Lúc này, tiếng Lý Chính Sơn vang lên: "Phu nhân, người đang làm gì vậy?"
Lạc Kiều Dung thấp giọng đáp: "Tử Quân và Tiểu Hoàn đều là lần đầu, chỉ sợ hai người không biết phải làm gì, ta đang nghĩ có nên vào giúp bọn họ không?"
"Ai nha, người cũng đừng vội, chuyện này có gì mà vội? Để bọn họ từ từ tự tìm hiểu, không được thì mai Tử Quân đi tiệm thuốc, người âm thầm dạy Tiểu Hoàn. Làm gì có chuyện giờ này vào dạy, người muốn dọa chết bọn họ sao?"
"Tốt a tốt a, ta đi."
Tiếng bước chân dần dần xa dần.
Lạc Tử Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi thêm một lát, thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì, hắn ngồi dậy.
Tiểu Hoàn đang ngủ ở đầu kia giường, thân thể lập tức run lên, vội vàng nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt chăn.
"Tiểu Hoàn, ngươi ngủ trước đi, đừng quấy rầy ta, ta muốn tu luyện."
Lạc Tử Quân khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện nội công tâm pháp.
Trong chăn đột nhiên có thêm một tiểu nha hoàn thơm tho vừa tắm xong, không nghĩ lung tung là không thể, dù sao hắn cũng là thanh niên trai tráng.
Cho nên, vẫn là tu luyện đi.
Một khi vào trạng thái tu luyện, mọi dục vọng đều sẽ tan biến.
"Hết thảy đều là giả!"
"Đều là NPC!"
Hắn tự nhủ như vậy, rất nhanh nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
"Hô. . ."
Tim đập, khí tức nhập thể.
Một luồng khí lưu chảy xuôi trong kinh mạch, trong đan điền, điểm sáng nhỏ như hạt đậu xanh bắt đầu chậm rãi lóe lên.
Đến khi hắn tỉnh dậy, tiểu nha hoàn đã ngủ say.
Lạc Tử Quân bình tĩnh lại, kiểm điểm lại thành quả tu luyện vừa rồi, mới nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Tiểu nha hoàn nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại, ấm áp nằm trong chăn, dù cách lớp áo quần, vẫn khiến lòng hắn hơi xao động.
Hắn nhắm mắt lại, nghiêng người, quay lưng về phía nàng, cố gắng ngủ cho mau.
Được rồi, vẫn là nghĩ đến Bạch nương tử đi.
Đó là một con rắn rất lớn, rất thô, rất ghê tởm, dù biến thành hình người xinh đẹp, nhưng nàng vẫn là một con rắn!
Đúng, đến lúc đó có thể dẫn Hứa Tiên đi xem rắn, tiện thể cho hắn bị rắn cắn vài lần, để hắn sợ rắn.
Sau đó thường xuyên dẫn hắn đi những nơi ăn chơi trác táng.
Đến lúc đó, nếu gặp lại Bạch nương tử, thì thì thầm kể cho nàng biết, Hứa Tiên thích nhất đi chơi gái, lại chẳng bao giờ dùng "áo mưa".
"Ngạch, ta thật hèn hạ. . ."
Nghĩ như vậy, quả nhiên rất nhanh ngủ thiếp đi...