Chương 20: Ngày xui xẻo
"Ngươi xem rồi? Không sao chứ?"
Tiểu Ngư đỏ mặt hỏi. Đây là lần đầu tiên cô nói chủ đề trắng trợn như vậy trước mặt người khác phái, mặc dù người trước mặt là bạn trai của cô.
"Vừa rồi ta ở trong khu tự học, máy tính đơ nên ta không cẩn thận mở phải. Tiếng động còn lớn như thế, mọi người trong khu tự học đều nghe thấy, không ít người cười ngắt nghẻo."
"Ha ha ha..."
Tiểu Ngư không để ý hình tượng mà cười to, cảnh tượng đó chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất buồn cười.
"Ngươi còn cười, ta tổn thất lớn như vậy, ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây?”
Tiểu Ngư nín cười, đỏ mặt nhìn Trần Mặc, khẽ cắn môi, sau đó hôn chụt lên má hắn một cái, rồi nhanh chóng rụt lại. Trần Mặc cảm thấy trong người tràn đầy năng lượng, tất cả phiền muộn của hắn biến mất trong nháy mắt.
"Thêm một cái."
Trần Mặc khẽ cười chỉ chỉ mặt mình.
"Đừng đùa nữa."
Tiểu Ngư đỏ mặt vỗ về Trần Mặc, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn một người khác phái.
"Vừa rồi trong thư viện xảy ra chuyện, ta chưa kịp tắt máy tính mà chỉ mới gập máy lại thôi, hiện giờ phim vẫn còn đang chiếu, chỉ cần mở máy ra thì sẽ phát ra âm thanh."
Trần Mặc đầy ác ý gõ gõ máy tính Tiểu Ngư một cái:
"Muốn xem thì cứ mở ra, nhưng nhớ đeo tai nghe, nếu không sẽ bị... Người ngoài nghe thấy nữa."
Mặt Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng, cô ném lại máy tính cho Trần Mặc: “Giúp ta xóa nó đi.”
"Xóa cũng được thôi, nhưng thêm một cái."
Trần Mặc cười nói.
"Xóa xong rồi nói."
Trần Mặc cầm lại máy tính, dứt khoát mở ra, trong máy tính lại phát ra âm thanh mất hồn, may mà không có ai ở đây, nếu không sẽ rất xấu hổ. Trần Mặc ngay lập tức quay mặt đi, đỏ bừng như máu.
"Bây giờ ta đang lo lắng ngươi ở ký túc xá sẽ bị mấy người Nhược Hi dạy hư."
Trần Mặc xóa video xong, đưa máy tính trả lại cho Tiểu Ngư.
"Cảm ơn."
Tiểu Ngư nhận lấy máy tính, nhìn thấy tài liệu đều còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hành động thực tế một chút."
Sau khi Trần Mặc diệt virus trong máy tính của Chu Đồng Đồng và giúp Tiểu Ngư dọn dẹp máy tính, hắn mới đưa cô trở về ký túc xá.
Trở về căn phòng trọ, Trần Mặc cất đồ đạc xong rồi đi vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Trước đó Thư Lão có nói, chỉ cần hắn hoàn thành chương trình diệt virus thì có thể đi vào thư viện chọn ngẫu nhiên một loại kỹ thuật, bây giờ đã là lúc.
Cuốn sách màu đỏ sậm vừa mở ra, Thư lão lại xuất hiện.
“Xong rồi?”
"Xong rồi!"
"Không tệ, nhanh hơn ta tưởng tượng, bây giờ ngươi muốn chọn ngẫu nhiên một kỹ thuật?"
Thư Lão hỏi.
"Đúng vậy."
Trần Mặc gật đầu, mục đích hắn đi vào thư viện chính là vì cái này.
"Vậy thì bắt đầu thôi!”
Thư lão thuận tay điểm nhẹ một cái, vùng trời bên trên thư viện buông xuống một vòng sáng bao phủ toàn bộ khu vực trung tâm. Trên vòng sáng, những cuốn sách được xếp như gạch tráng men cũng bắt đầu xoay tròn.
Trần Mặc cảm thấy có chút thót tim, nhìn chăm chú vào những cuốn sách đang xoay tròn bên trên. Một lúc sau, chỉ còn duy nhất một quyển sách trôi nổi ở giữa không trung, từ từ rơi vào trong tay Thư Lão.
[Công nghệ sản xuất băng vệ sinh siêu mỏng]
Thấy cuốn sách trong tay Thư lão, mặt Trần Mặc đỏ bừng, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Lúc này hắn muốn khóc, không ngờ mình lại chọn được lại kỹ thuật như vậy.
Quả nhiên lựa chọn ngẫu nhiên chính là một cái hố.
Hôm nay đã đủ mất mặt ở thư viện thì thôi, bây giờ còn thêm chuyện này nữa, sao hôm nay lại xui xẻo thế chứ?
Thư lão liếc mắt một cái, lập tức nhận ra ý nghĩ trong lòng của Trần Mặc.
"Chúc mừng ngươi nha, ha ha ha..."
Thư Lão nhìn tiêu đề của cuốn sách rồi cười sang sảng. Nghe được tiếng cười của Thư lão, Trần Mặc giống như bị ăn đấm, thấy không khỏe trong người. Trong hàng ngàn hàng vạn loại kỹ thuật, sao hết lần này tới lần khác lại chọn được cái này. Nếu như hắn chọn phải loại tạm thời chưa dùng tới thì cũng không sao, nhưng cái này thì phải làm sao.
Trần Mặc bụm mặt, khóc không ra nước mắt: "Thư lão, có thể đổi cái khác không?”
"Không được."
Thư lão lắc đầu: "Không muốn à?"
"Muốn, sao không muốn?"
Trần Mặc nhảy dựng lên ngay lập tức. Dù cho hắn không cần, nhưng hắn vẫn có thể bán những tài liệu này cho các công ty chuyên môn sản xuất, cũng có thể kiếm tiền.
Sau khi đưa sách công nghệ cho Trần Mặc, Thư Lão tiếp tục nói: “Còn nhớ lần trước ta nói gì không? Sau khi hoàn thành chương trình diệt virus xong thì tới tìm ta, sẽ có thu hoạch không tưởng."
"Nhớ mà.”
Trần Mặc lập tức lên tinh thần: “Ngươi sẽ cho ta loại kỹ thuật không tưởng nào sao?"