Thời Sênh gỡ game Thần Ma Đại Lục khỏi máy tính, nhàm chán dạo web.
Ting, ting…
Di động đột nhiên sáng lên, mặt trên là một dãy số xa lạ.
Thời Sênh cầm lấy di động, bấm nghe.
“Không có tiền, có bảo hiểm, người trong nhà đều còn sống.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Năm giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
“Có việc gì không hả? Mi là đứa nào, có tin bà đây tới vặn cổ không hả?”
Bên đầu kia truyền tới một thanh âm trong trẻo: “Là tôi… Tầm Mặc.”
Thời Sênh đưa điện thoại ra trước mặt,nhìn nhìn, dãy số kia đúng là hơi quen, sau đó cô lại áp máy vào tai.
“Làm gì? Tôi không hẹn anh mà.”
“… Cô phá hủy hoàn toàn trò chơi, giờ tôi cũng bị xóa acc rồi, cô không nên bồi thường cho tôi sao?”
“Mấy thứ bán sau cùng đó, anh không được mười vạn cũng được mấy vạn, còn chưa đủ à?” Vài thứ đồ đó, ngoại trừ cho mấy con hàng Nguyệt Hạ thì tất cả đều đưa cho hắn.
“Không xóa acc, tôi còn kiếm được nhiều hơn.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh cúp máy luôn, nói chuyện cái con khỉ ấy mà nói.
Quý Yến tiếp tục gọi, gọi tới mức làm Thời Sênh tức điên lên, tắt máy luôn, thế giới liền yên tĩnh lại.
…
Thời Sênh gặp Tang Du ở trường học, nhìn rất tiều tụy, hoàn toàn không còn bộ dáng thanh thuần như trước kia nữa.
Dù cô xóa trò chơi nhưng chuyện trong trò chơi cô vẫn theo dõi được qua diễn đàn.
Đầu tiên công ty game liền đổi mới phiên bản game, vốn dĩ những thứ phải một, hai năm sau mới ra mắt đều bị đẩy ra hết, trong trò chơi toàn là lời mắng chửi.
Phong Hành Thiên Hạ bá chiếm liên minh của Tang Du Vị Vãn, lúc đầu hai người rất êm đẹp, nghe nói còn gặp nhau ngoài đời nữa.
Nhưng sau đó, con gái xuất hiện bên cạnh Phong Hành Thiên Hạ càng lúc càng nhiều, Tang Du Vị Vãn trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Lúc sau, có người phát hiện ra cô ta suốt ngày đi theo Ly Tác với bộ dạng sám hối, chọc cho Mộ Ly Khuynh Tâm tức tối treo Huyền Thưởng Lệnh gϊếŧ cô ta, gϊếŧ tới mức cô ta phải rời khỏi trò chơi luôn.
Mà trong hiện thực, tất nhiên Đông Phương Ly cũng phải nhìn Tang Du bằng con mắt khác. Trước đó, ngoài hiện thực, hai người cũng coi như quen thuộc, nhưng Đông Phương Ly đột nhiên không thèm để ý tới cô ta nữa, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt, xa lánh.
Trong lòng Tang Du sao có thể không nhìn ra chứ, lại bắt đầu dây dưa không rõ với Đông Phương Ly, cả ngày trong trạng thái tâm thần không yên, thành tích học tập cũng xuống dốc không phanh.
“Sở mỹ nhân, học trưởng viện nghiên cứu tìm bạn đấy.” Một nữ sinh vỗ vỗ bả vai Thời Sênh, chỉ ra ngoài cửa.
Thời Sênh nhìn ra, ở đó có một nam sinh mặc đồ thể thao màu đen, tóc hơi rủ, nhìn không rõ gương mặt, nhưng nhìn dáng vẻ có vài phần suy nhược.
Cô quen người này sao?
Đáy lòng Thời Sênh lộp bộp một trận, thầm kêu không xong, sau đó đứng dậy phi ra cửa trước.
Nhưng cô vừa bước ra cửa, nam sinh kia đã chặn ở đó từ lúc nào.
“Nương tử, em muốn đi đâu?” Giọng của nam sinh đó cực kỳ dễ nghe nhưng lại ẩn ẩn một chút âm trầm khó diễn tả.
Cô đã nói rồi, một người bình thường sao có thể trở thành BOSS được chứ?
“Học trưởng, em buồn tè.” Thời Sênh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét tươi cười.
“Để anh dẫn em đi WC.” Quý Yến không hề phân trần, kéo Thời Sênh vào trong ngực mình, ngón tay thon dài giữ chặt lấy eo cô, hắn hơi nghiêng đầu, gằn từng chữ một bên tai cô: “Đừng trêu chọc tôi, cũng đừng nghĩ chạy trốn, nếu không… Tôi không ngại đánh gãy chân em đâu.”
Ông nội nhà anh!
Bệnh viện tâm thần nào thả ra cái giếng băng sâu hút thế này?
Thời Sênh nghĩ tới tỷ lệ có thể thành công nếu rút kiếm chém Quý Yến. Ở đây quá đông người, có theo dõi, dù có thành công cũng sẽ gặp phiền toái, không có lời.
Quý Yến thật sự đưa Thời Sênh tới WC.
“Tôi ở bên ngoài chờ em, đừng có nghĩ tới việc chạy trốn.”
Thời Sênh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nhếch nhếch khóe miệng.
Cô có ngu đâu mà không chạy chứ?
WC có một cửa thông gió, Thời Sênh trèo từ đó ra ngoài, nhưng đây là lầu hai, cô không thể từ trên nhảy xuống được.
Lúc rơi xuống, có cảm thấy có hơi hoa mắt, sau đó được người đứng bên dưới đón lấy.
Ở đây không có ai, Thời Sênh liền giơ chân đá Quý Yến, thừa dịp Quý Yến nghiêng đầu đi, cô lật tay, thiết kiếm xuất hiện, mũi kiếm lạnh băng kề trên cổ hắn.
“Mẹ kiếp ông nội nhà anh, bà đây không phát uy thì anh còn tưởng mình là ông trời hả?”
Mắt Quý Yến híp lại, hắn rất chắc chắn trên người cô vừa nãy không có hung khí gì, thanh kiếm này từ đâu chui ra vậy?
“Đừng đi theo tôi, tôi sẽ chém anh.” Tay Thời Sênh vung lên, cắt đứt một sợi tóc của Quý Yến.
Cô oán hận trừng mắt với hắn thêm một cái rồi mới thu lại kiếm, rời đi.
Quả nhiên là trường học thật đáng ghét, phi tang xác chết cũng phiền toái.
Quý Yến như suy tư cái gì, nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, con ngươi lập lòe có thể thấy một điểm u quang.
…
Lần nữa găp lại Quý Yến là ở ngay nhà cô.
Đúng thế, nhà cô.
Được quản gia dẫn tới tận phòng cô.
Với thân phận là vệ sĩ của cô do ông Sở mời về.
Vệ sĩ cái con khỉ!
Thứ này rõ ràng là có thù tất báo mà.
Đây là chuyện mà cha đẻ có thể làm sao?
“Tiểu thư, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Quý Yến cười đầy ẩn ý.
Toàn thân Thời Sênh nổi da gà, trong một giây liền có xúc động muốn gϊếŧ chết hắn.
Thời Sênh đứng dậy, kéo làn váy hơn nhắn của mình xuống, đóng sầm cửa sau lưng Quý Yến đang làm trò.
“Tiểu thư muốn làm gì tôi thế?” Quý Yến nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai hơi ửng hồng.
“Làm chuyện anh muốn làm.” Thời Sênh nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó lập tức trợn trừng mắt. “Gϊếŧ chết anh đó.”
Đây là nhà cô, gϊếŧ chết một người rồi phi tang xác thì dễ dàng hơn nhiều.
Thời Sênh túm lấy thiết kiếm đang đặt trên bàn ở bên cạnh, chém về phía Quý Yến.
Có thể nhận lời trở thành vệ sĩ của cô, thân thủ của Quý Yến tất nhiên không kém, dễ dàng tránh khỏi thiết kiếm, thiết kiếm chém lên mặt bàn sau lưng hắn, cái bàn bị chẻ làm hai.
Khóe mắt Quý Yến hơi giật, tay chống lên sô pha nhảy vọt tới sau lưng Thời Sênh, ôm lấy cô từ đằng sau, một tay giữ chặt thiết kiếm trong tay cô, thổi khí ở bên tai cô đầy ái muội: “Con gái chơi vũ khí nguy hiểm thế này không hay đâu.”
Thời Sênh tức giận không chịu nổi, chỉ tiếc tố chất thân thể này quá kém, căn bản là không làm gì được Quý Yến, còn bị hắn ấn ngã xuống sô pha.
“Tương lai của chúng ta còn dài.”
Tương lai còn dài ông nội nhà anh ấy.
Rất nhanh, Quý Yến liền thả Thời Sênh ra, còn chưa đợi cô kịp tức giận, hắn đã làm ra một cái lễ nghi theo kiểu quý tộc rồi ra khỏi phòng.
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, ném thiết kiếm xuống đất, thanh âm loảng xoảng giòn tan vang lên.
Tưởng bà đây sợ anh sao?
Tới đây, xem ai làm ai bị thương?
Thế là sau đó, Thời Sênh luôn tìm cách muốn gϊếŧ chết Quý Yến, nhưng Quý Yến lại như dùng plug-in vậy, mỗi lần đều thoát ra bình an vô sự, sau đó lại còn đùa bỡn ngược lại cô.
Thời Sênh càng không thích hắn, hắn lại càng như keo da chó dán chặt lấy cô.
“Quý Yến, anh thừa hơi sao, suốt ngày đi theo tôi làm gì hả?”
“Bởi vì tôi thích tiểu thư mà.” Quý Yến bày ra vẻ mặt đương nhiên. “Hơn nữa bảo vệ cho tiểu thư là trách nhiệm của tôi.”
“Thích?” Thời Sênh cười lạnh. “Anh thích tôi ở điểm nào?”
Cô và hắn đã quen biết nhau ngoài đời được bao lâu mà hắn có thể nói thích được chứ, có gian trá.
“Thích em vô cớ gây rối, thích… bộ dáng muốn gϊếŧ chết người khác của em.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh túm thiết kiếm chém luôn, đừng tưởng hắn nói vậy thì cô sẽ tin hắn.
Quý Yến lại tránh đi, sau đó làm một cái hôn gió với cô rồi từ trên cầu thang nhảy xuống.
Bị Quý Yến chọc giận, Thời Sênh lại bắt đầu vào game gây rối.
Quý Yến biết cô chơi game cũng vào theo, mỗi ngày đi theo cô gây họa khắp nơi, làm cho cả game gà bay chó sủa.
Chơi tới sập game lại đổi một trò khác.
Rất nhanh, trong giới kinh doanh game liền truyền ra danh tiếng của hai người, còn tặng cho họ danh hiệu “Để lại họa ngàn năm”.
Bọn họ chơi game nào, game đó nhất định sẽ sập.
Đại khái là vì Quý Yến chơi game theo Thời Sênh nên Thời Sênh cũng không còn thành kiến với Quý Yến nữa.
Nhưng không thích vẫn là không thích.
…
“Tiểu thư, hôm nay có yến hội, tiên sinh bảo cô tới dự một lát.” Quản gia đưa thiệp mời cho Thời Sênh.
Quý Yến ở bên cạnh lập tức giật lấy thiệp mời.
Thời Sênh trừng mắt với hắn một cái, cướp lại tấm thiệp.
“Tiệc đính hôn? Đông Phương Ly? Tang Du?”
Thời Sênh đặt liên tiếp ba câu hỏi.
Hai người này… Sao lại ở bên nhau rồi?
Tác giả cũng kỳ diệu quá đi, đến mức này mà vẫn kéo hai kẻ đó lại bên nhau được.
“Đúng thế, ý của tiên sinh là muốn tiểu thư ra ngoài hít thở không khí, bầu không khí của loại yến hội này cũng khá nhẹ nhàng.” Quản gia trả lời một cách tận tụy.
“Cháu biết rồi.” Thời Sênh thu lấy tấm thiệp cất đi.
Nam nữ chính lại ở bên nhau, dù thế nào cô cũng phải đi xem trò vui một chút.
Ngày tổ chức yến hội, Quý Yến mặt dày mày dạn theo Thời Sênh đi dự, không sợ bị cô chém.
Tiệc đính hôn này khá lớn, lúc Thời Sênh tới thì ông Sở đã chờ sẵn.
“Con gái yêu, có mệt lắm không?” Ông bà nhà họ Sở tuy rằng rất bận nhưng tuần nào cũng về nhà thăm con gái một lần, cho nên Thời Sênh không hề xa lạ ông bố này, ngoan ngoãn lắc đầu.
“Chào bác trai.”
“Tiểu Yến cũng tới à? Tốt tốt tốt, tôi giao con gái yêu của tôi cho cậu, cậu đưa nó đi lòng vòng xung quanh, nếu mệt thì cứ về trước.” Ông Sở tươi cười dặn dò Quý Yến.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, hồ nghi liếc nhìn Quý Yến một cái.
Quý Yến hình như rất quen với ông Sở?
Nghĩ lại cũng đúng, một người cha sao có thể giao con gái mình cho một người đàn ông không quen biết được chứ?
Trước kia, con hàng này nói ghét bọn nhà giàu, nhưng nhìn hành vi của hắn thì rõ ràng là nhận được giáo dục rất tốt, hơn nữa hắn cũng không thiếu tiền…
Các gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Sở hình như không có nhà nào họ Yến mà nhỉ?
Ông Sở cười ha hả nói thêm với Quý Yến vài câu, sau đó yên tâm rời đi.
Thời Sênh đen mặt nhìn Quý Yến. “Thân phận của anh là gì thế?”
“Hả?” Quý Yến nghiêng đầu. “Không phải là phu quân của em à?”
Thời Sênh: “…”
Quý Yến nắm lấy tay Thời Sênh rất tự nhiên, sau đó bỏ tay cô vào khuỷu tay hắn, nói: “Tiểu thư, tôi đã nói rồi, nếu đã trêu chọc tôi thì cũng đừng nghĩ tới chạy nữa.”
Thời Sênh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, thanh âm còn có chút lạnh lùng: “Chạy? Dù có muốn chạy cũng phải gϊếŧ chết được anh rồi mới nói tiếp.”
“Không hổ là người mà tôi thích.”
Thời Sênh: “…” Nổi da gà.
Lúc Thời Sênh và Quý Yến đi vào, người đã tới rất đông, đồ tây giày da, nói nói cười cười, vô cùng vui vẻ.
Tầm mắt Thời Sênh quét một vòng, toàn là người cô không quen.
Cô đi vào làm không ít người nhìn tới, có nam sinh còn có ý định tiến lên làm quen.
Nhưng sau khi ánh mắt Quý Yến đảo qua người họ, đám người đó lập tức bỏ luôn tâm tư này.
“Tôi đi toilet.” Thời Sênh đưa đồ trong tay cho Quý Yến, xách làn váy đi về phía toilet.
Quý Yến giữ một khoảng cách, theo cô ở đằng sau.
Cửa toilet khép hờ, Thời Sênh đưa tay định đẩy cửa ra thì bên trong lại có một âm thanh vỡ loảng xoảng khiến cho cô phải khựng lại.
Ông nội nó, ở những nơi tổ chức yến hội thế này, WC là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Thời Sênh thu tay lại, quay đầu nhìn Quý Yến đang đứng cách đó không xa.
Quý Yến tiến lên vài bước, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Đúng lúc Quý Yến vừa dứt lời thì bên trong lại có thanh âm vang lên.
“Tang Du, tôi nói cho cô biết, dù cô có mang thai con của tôi thì tôi cũng sẽ không thích cô. Thu lại cái tâm tư vụn vặt đó của cô đi, nếu không đừng có trách tôi không lưu tình.”
Mẹ kiếp, có con ư?
Tròng mắt của Thời Sênh đảo tròn, nữ chính lại có con với nam chính, quá trâu bò rồi! Đây là chuyển sang thể loại văn tổng tài rồi à?
Quý Yến nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.
“Tôi đưa em lên lầu trên.” Hắn vươn tay ôm lấy eo Thời Sênh, mặc kệ ánh mắt không hài lòng của cô, dìu cô đi về phía thang máy.
Sau lưng còn truyền tới thanh âm mơ hồ.
“Em biết… Đứa con…”
Sau đó, Thời Sênh mới biết, một lần Đông Phương Ly uống sau trong một bữa tiệc xã giao, không biết tại sao lại gặp phải Tang Du, hai người bèn lên giường với nhau.
Một lần như vậy mà Tang Du đã mang thai con của Đông Phương Ly luôn.
Nhà Đông Phương rất coi trọng đứa bé này, vì thế để Tang Du và Đông Phương Ly đính hôn.
Đông Phương Ly cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm, con cũng có rồi, hắn chỉ có thể nhận.
Sau đính hôn, ngày nào Tang Du cũng làm phiền tới hắn.
Bởi vì đang mang thai, nhà Đông Phương bắt cô ta ở nhà tĩnh dưỡng, không cho cô ta đi học, thế nên Tang Du rất nhàn nhã.
Mà Đông Phương Ly thì đi cả ngày không về, Tang Du sao có thể không suy nghĩ nhiều cho được, ngày nào cũng gọi cho hắn tới mười mấy cuộc để kiểm tra hắn.
Lần nghe được tin tức tiếp theo về Tang Du là một năm sau, đứa con trong bụng Tang Du không phải con của Đông Phương Ly. Đông Phương Ly cứ thế phải mang nón xanh nên căm ghét Tang Du tới cực điểm.
Tang Du bị đuổi khỏi nhà Đông Phương, mà nhà họ Tang cũng cực kỳ ghét đứa con gái làm xấu mặt gia đình này.
Một cô gái hai mươi tuổi mang theo đứa con lăn lộn ngoài cuộc sống, có thể nói là gian khổ vô cùng.
Không bao lâu sau, Tang Du ném đứa trẻ vào cô nhi viện, còn mình thì mất tăm tích từ đó.
Nhưng vào đúng hôn lễ của Đông Phương Ly, cô ta đột nhiên xuất hiện, đâm cô dâu trọng thương.
Tang Du bị ra tòa, nhà mẹ đẻ của cô dâu là quan chức nên cô ta bị phán án chung thân.
…
Mỗi ngày, Thời Sênh và Quý Yến đấu trí đấu dũng với nhau, còn phải phòng bị cha mẹ nhìn thấy, cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng may mắn là đời này của cô cũng không sống được lâu, rốt cuộc nguyên chủ là người bị bệnh.
Hai mươi lăm tuổi đã qua đời.
Trở lại không gian hệ thống, mặt Thời Sênh xám xịt.
Con bệnh tâm thần Quý Yến kia còn chưa bị cô chém chết, thật quá lời cho hắn rồi.
Hệ thống không nói nhiều, lập tức phát ra tư liệu trên màn hình.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -122000
Giá trị sinh mạng: 30
Tích phân: 12500
Cấp nhiệm vụ: F
Cho điểm nhiệm vụ: 86
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Điểm khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: 0
Đạo cụ: Vương miện của nữ hoàng
Thời Sênh: “…”
Lật bàn!
Trừ giá trị làm người tới tận một vạn?
Tích phân cũng không tăng…
Ở thế giới này, cô cũng chỉ làm sập mấy game thôi mà, đến nông nỗi ấy sao?
[Có xem tiếp phần sau không?]
Xem!” Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô muốn xem xem kết cục của tên khốn Quý Yến đó thế nào.
Sau khi cô chết, Quý Yến nhốt mình trong phòng suốt một tháng trời. Vào một ngày trời mưa dầm rả rích, hắn đi ra nghĩa địa.
Cơ thể gầy yếu trong cơn mưa bụi càng trở nên mong manh hơn, dường như cả thế giới đều bị hắn vứt bỏ, trong mắt hắn chỉ còn lại thân ảnh được in trên tấm bia mộ lạnh lẽo kia.
Trong ánh mắt còn mang theo một tia cố chấp và điên cuồng, hắn dựa vào bia mộ ngồi xuống.
Bỗng nhiên mưa lớn hơn, tầm nhìn càng mơ hồ hơn, Thời Sênh chỉ nhìn thấy hắn hơi giơ tay lên, không nhìn rõ hắn đã làm gì, đợi đến khi mưa tạnh, cô chỉ nhìn thấy vẻ tĩnh lặng và khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông ấy.
Cảnh tượng dừng lại tại đó.
[Cuối cùng hắn đã chết vì cô, ký chủ có cảm giác gì không?]
Thời Sênh thẫn thờ nhìn hình ảnh người đàn ông đang dừng lại trong khung hình kia…
Thời Sênh thẫn thờ nhìn hình ảnh người đàn ông đang dừng lại trong khung hình kia…
Một lát sau, cô mới nói có chút mịt mờ: “Có phải hắn bị ngốc rồi không?”
[…] Cảnh tượng cảm động như vậy, tại sao ký chủ lại phản ứng không ăn nhập gì hết vậy? Cảm thấy như mình không có ngày xuất đầu lộ diện được.
“Tôi không hiểu.” Thời Sênh ngồi xếp bằng, đầu ngón tay chỉ chỉ vào màn hình, “Tại sao anh lại cho rằng anh thích tôi?”
[Hắn ta đã chết vì cô, như vậy còn không đủ để chứng minh sao? Cô có thể chấp nhận Phượng Từ, vậy tại sao lại không thể chấp nhận Quý Yến?]
Đầu ngón tay Thời Sênh khẽ run, ánh mắt khẽ thay đổi, chầm chậm thu tay về, mười đầu ngón tay đan vào nhau, từ tốn nói: “Phượng Từ thì khác.”
Đối với cô, Phượng Từ rất khác biệt.
[Khác ở chỗ nào?]
“Không liên quan đến mi.” Thời Sênh đập mạnh một cái vào màn hình, hung dữ nói: “Ta cảnh cáo mi, đừng cố khiêu chiến giới hạn của ta, nếu không hậu quả mi không tưởng tượng nổi đâu.”
[…] Ký chủ đáng sợ quá, Hệ thống trực tiếp đi vào chủ đề chính, [Tiếp theo đây độ khó sẽ được tăng lên, ký chủ xin hãy chuẩn bị tư tưởng. Nhắc nhở: Ký chủ không được ra tay với nhân vật chính.]
“Ờ.” Thời Sênh lơ đễnh đáp.
Dù sao thì cô cũng không ra tay với nam nữ chính, để tự bọn họ ra tay là được rồi.
Hệ thống không muốn nói gì, quả thực nó không thể chịu đựng nổi vị ký chủ này.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cứ để kẻ ác giày vò cô đi.
[Có tiến vào thế giới tiếp theo không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]