Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1203: 1203: Phượng Hoàng Niết Bàn 22


Lưu Vân là kêu Thời Sênh giúp tìm người.
Tìm người đối với Thời Sênh mà nói quả thật rất dễ dàng.

Bây giờ toàn bộ thành ma quỷ lòng người hoang mang, cô là lớn nhất, đội ngũ bị đánh loạn cần phải lập đội khác, mà cô không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất.
Cho nên bất kể là kính phục giá trị võ lực của cô, hay là muốn lấy lòng cô, phần lớn sinh vật ở thành ma quỷ đều rất vui vẻ giúp cô tìm người.
Nhưng mà…
Cái tên thiểu năng Lưu Vân này cung cấp chỉ có giới tính và một cái bớt, không có chủng tộc, không có họ tên, chỉ biết là giống cái.
Mẹ kiếp, mà cái bớt quan trọng này còn ở vị trí không thể nói, chẳng lẽ phải bắt cô nương khắp phố cởϊ qυầи áo sao?
Sẽ không bị mấy bà chằn đánh chết chứ?
“Tiểu Phượng Hoàng, thành ma quỷ quá lớn, một mình ta không tìm nổi, ngươi giúp ta một lần đi.” Lưu Vân hạ thấp phong thái, lúc nhờ vả người ta, phải có dáng vẻ nhờ vả.
“Ngươi tìm cô nương nhà người ta làm gì?” Sớm không tìm, muộn không tìm, lại tìm đúng vào lúc này?
Lưu Vân cười ha ha hai tiếng, “Tiểu Phượng Hoàng, chuyện riêng, chuyện riêng, cái này ngươi hẳn không cảm thấy hứng thú đâu.”
Thời Sênh nhướng mi, đoán mò, “Tình nhân kiếp trước à?”
Tìm là một cô nương, không phải chính là thiết lập tình nhân kiếp trước sao?
Kết hợp với việc Lưu Vân như mất hồn, bản cô nương có thể nghĩ ra một trăm vạn kiểu yêu hận tình thù nữa!
“Phi!” Mặt Lưu Vân đầy chán ghét, “Tiểu Phượng Hoàng, đồ có thể ăn lung tung, lời thì không thể nói bậy bạ đâu.”
Thời Sênh: “…” Tình yêu trong lòng khó bỏ?
Lưu Vân vỗ bàn một cái, “Tiểu Phượng Hoàng nói một câu thôi, ngươi có giúp không!”
Thời Sênh lướt nhẹ nhìn hắn một cái, kêu thanh niên tới, sai hắn dẫn người đi thành ma quỷ tìm người.
Lưu Vân thở phào, còn sợ cô ta cự tuyệt.

Tâm tình cô bây giờ đại khái là không tệ, dẫu sao chỉ có lúc tâm trạng cô tốt, nói yêu cầu cô mới có thể đồng ý.
Tâm trạng không tốt?
Ha ha, không chém chết ngươi đã là khai ân rồi.
Như Thời Sênh đoán, bởi vì đầu mối Lưu Vân cung cấp quá ít, với lại không dễ tìm, mấy cô nương thanh niên tìm tới, đều bị Lưu Vân phủ nhận cả.
“Tiểu thư, đây là giống cái… cô nương cuối cùng có bớt rồi.” Thanh niên đứng trước mặt mấy cô nương, bẩm báo với Thời Sênh đang không có chút hình tượng nào dựa bên trên.
Mấy cô nương tò mò quan sát bốn phía, vị này chính là người gần đây trong thành ma quỷ đồn là lợi hại nhất, lúc này nhìn thấy tiểu cô nương ngồi ở phía trên, mấy người cũng tỏ ra có chút không dám tin.
Nhỏ như vậy…
Liền tiêu diệt ba phe thế lực đã chiếm cứ thành ma quỷ nhiều năm?
Thời Sênh cắn hạt dưa, vẻ mặt lười biếng, “Gọi tên thiểu năng kia đến xem.”
Thanh niên lui xuống, gọi Lưu Vân đến.
Lưu Vân vừa tiến vào, mấy cô nương liền đỏ mặt, thậm chí có cô nương bắt đầu ném ánh mắt quyến rũ, trong không khí tản ra nồng nặc mùi hoóc môn.
Lưu Vân nhanh chóng đi qua trước mặt mấy cô nương này, lắc đầu, “Không phải.”
Thời Sênh phất phất tay, ra hiệu cho thanh niên dẫn người xuống, “Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.”
“Tiểu Phượng Hoàng.” Gương mặt tuấn tú của Lưu Vân sụp đổ, nếu như cô không giúp, hắn phải tìm tới khi nào đây?
Vẻ mặt Thời Sênh bí hiểm, “Duyên phận chưa tới, duyên phận tới, các ngươi sẽ tự gặp nhau.”
Lưu Vân: “…” Nhìn một cái cũng biết là đang nói phét.
“Công tử, có lẽ ta biết người ngài muốn tìm là ai!”
Một cô nương đi tới cửa đột nhiên xoay người, kêu to một tiếng với Lưu Vân.
Lưu Vân và Thời Sênh đồng thời nhìn sang cô nương kia.

Cô nương lập tức ưỡn ngực, dương dương đắc ý, “Ta biết còn có một người có cái bớt như vậy.”
“Là ai?” Lưu Vân mấy bước chạy qua.
Cô nương đỏ mặt, đỉnh đầu đột nhiên nhô ra hai cái tai lông xù.

Cô ta ưỡn ẹo hai cái, ngượng ngùng nói: “Công… tử, nếu như ta nói cho ngài biết… ngài… ngài có thể sờ ta một chút không?”
Lưu Vân: “…”
Thời Sênh ở phía sau nín cười, hỏi: “Sờ chỗ nào?”
Cô nương càng đỏ mặt hơn, tai trên đỉnh đầu run lên, “Tai…”
Cô ta muốn cho vị công tử đẹp trai này sờ đuôi, nhưng cô ta sợ mình dọa vị công tử này, cho nên vẫn là sờ tai đi.
Lưu Vân nghiến răng một cái, đáp ứng cô nương kia, “Được.”
Cô nương mặt mày rạng rỡ, “Lâm Lang cô nương có loại bớt này.

Cô ấy ở trong Tầm Hoan Lâu của thành Bắc…”
Lưu Vân cuối cùng bị buộc phải sờ tai cô nương đó mấy cái.

Biểu cảm của cô nương kia, khiến Thời Sênh suýt cho là mình đang xem tình tiết truyện gì không thể nói.
Cô nương mặt đầy hạnh phúc, choáng váng bị thanh niên đưa đi.

Lưu Vân lập tức đến Tầm Hoan Lâu tìm cái gì mà Lâm Lang cô nương kia.

“Lâm Lang?”
“Vừa đi với một công tử áo trắng rồi.

Công tử đó nhìn rất đẹp trai, thành ma quỷ chúng ta còn chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy.”
“Công tử tìm Lâm Lang làm gì? Chúng ta cũng có thể phục vụ ngài~ bảo đảm khiến cho công tử vui quên đường về.

Các chị em nói có đúng không?”
“Đúng thế công tử, vào đây cùng chơi đi ~”
Tầm Hoan Lâu, như tên của nó, tìm vui mua vui.
Lưu Vân bị một đám cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy vây quanh, dùng sức lôi hắn vào trong Tầm Hoan Lâu.
“Tiểu Phượng Hoàng!” Lưu Vân gọi Thời Sênh đang ở phía sau xem kịch.
Nhưng mà Thời Sênh chỉ là xem kịch chứ không có ý cứu hắn, thậm chí còn lui về phía sau mấy bước, tỏ rõ là không thèm để ý.
Lưu Vân mệt tâm, kết giao bạn bè không cẩn thận rồi!
Phi, con Tiểu Phượng Hoàng này căn bản không coi hắn là bạn bè.
Lưu Vân chỉ có thể tự cứu.

Không dễ dàng gì mới thoát thân được khỏi đám nữ nhân kia, hắn lập tức nhảy đến trước mặt Thời Sênh, “Tiểu Phượng Hoàng, thất đức quá đấy, thấy chết mà không cứu.”
Thời Sênh mặt không đổi sắc, “Nam nhân đều thích chốn dịu dàng, ta tưởng ngươi cũng thích.”
“Ta không phải nam nhân bình thường.”
“A…” Thời Sênh kéo dài giọng, “Chẳng lẽ ngươi đoạn tụ*, yêu thích nam nhân?”
*Đoạn tụ: Đoạn tụ nghĩa là cắt tay áo.

Đây là điển cố liên quan đến mối tình đồng tính giữa Hán Ai Đến và Đổng Hiền.


Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ.

Hán Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình.  Người đời sau gọi mối tình đồng tính là đoạn tụ – mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
Đoạn tụ? Nghe không hiểu!
Nhưng bốn chữ yêu thích nam nhân phía sau hắn nghe hiểu được.
Hắn là một nam nhân bình thường, làm sao lại thích nam nhân.
Lưu Vân nổi giận, “Tiểu Phượng Hoàng, đừng có coi sự khoan nhượng của ta thành sự tùy hứng của ngươi.

Ta mà giận lên, đến ta cũng phải sợ!”
Thời Sênh ra vẻ đã hiểu, “Bị ta nói trúng thẹn quá hoá giận à? Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết ngươi đoạn tụ đâu.”
Lưu Vân: “…” Nét mặt kia của ngươi là có ý gì hả!
Không phải, ai thẹn quá hóa giận!
Hắn đây là phản ứng của người bình thường biết không hả?
Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Phượng Hoàng ngươi có biết lúc ngươi nói chuyện, rất gợi đòn không.”
“Ta biết.” Thời Sênh hơi đắc ý, giọng nâng cao lên, vô cùng hung hăng càn quấy, “Thích nhất là cái dáng vẻ khi các ngươi muốn tiêu diệt ta, lại không tiêu diệt được.”
Lưu Vân: “…” Đây không phải là lời thoại của hắn sao?
Từ khi Tiểu Phượng Hoàng tới đây, vị trí cặn bã ở Thần giới của hắn sắp không giữ được rồi, đau lòng quá, từng thấy người cướp công lao, nhưng chưa từng thấy ai tranh nhau làm cặn bã cả.
Hắn chỉ muốn yên ổn làm một cặn bã thôi.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất