Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1288: 1288: Thiếu Tướng Thích Ngả Ngớn 31


Vất vả lắm ông Cốc mới nhìn thấy con gái nhà mình, nhưng sau đó lại thấy cái đuôi Diệp Sâm thì chỉ hận không thể lấy chổi quét người ta ra ngoài.
Diệp Sâm rời khỏi Thời Sênh, cùng ông Cốc ngồi ở trong sân, thái độ của hắn rất chân thành, “Bác Cốc, cảm ơn bác cầu tình thay con.”
“Không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ông Cốc xụ mặt, “Đừng tưởng tôi làm thế thì sẽ để cho cậu bước chân vào cửa nhà tôi.

Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu.”
Diệp Sâm không sợ chết, nương theo lời của ông Cốc, nói tiếp, “Không sao đâu bác, con có thể bò tường.”
Ông Cốc túm lấy đồ ăn bên cạnh ném lên người Diệp Sâm.
Một màn này bị bà Cốc nhìn thấy, ông Cốc liền ăn một trận mắng.
Vất vả lắm mới đến lúc ăn cơm, còn chưa cầm đũa lên thì bên ngoài đã vang lên tiếng xe, tiếp theo đó cổng nhà bị người ta đẩy ra, một đám người tiến vào.
Người đi đầu là một người đàn ông mặc quân trang thẳng tắp, mặt mày sắc bén, khá giống Diệp Sâm.
“Ba?” Diệp Sâm đứng lên, “Sao mọi người lại tới đây?”
Ông Cốc ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Bà Cốc đá chân ông ở dưới gầm bàn.

Ông Cốc mới oán hận nhai nuốt hai miếng rồi buông đũa ra, “Ông tới làm gì?”
Ông Diệp thấy bộ dáng không vui của ông Cốc liền cười, “Đến thăm con dâu tương lai của tôi.”

Ông Cốc lạnh lùng đáp: “Ở đây không có con dâu tương lai của ông, cửa lớn ở bên kia, không tiễn.”
“Không phải là đây rồi sao?” Ông Diệp nhìn Thời Sênh, “Thằng nhãi nhà tôi số tốt, một cô bé tốt như thế này phải sớm cưới về nhà.

Thằng nhóc, con nói đi?”
Diệp Sâm nhấp môi cười, “Ba, con muốn cưới, nhưng mà bé con phải nguyện ý gả cho con mới được.”
Việc này hắn nói cũng không được.
“Tôi không đồng ý!” Ông Cốc muốn vỗ bàn, nhưng đồ ăn trên bàn nhiều nên không xuống tay được, chỉ có thể vỗ đùi.
“Ông đủ rồi.” Bà Cốc véo ông một chút, “Lão Diệp từ xa tới đây, mau tới ngồi đi, tôi lấy cho ông đôi đũa.”
“Vậy tôi không khách khí nữa.” Ông Diệp không để ý tới ánh mắt gϊếŧ người của ông Cốc, lập tức ngồi vào vị trí của Diệp Sâm, sau đó đưa cho Thời Sênh một cái hộp nhỏ, “Cô bé, đây là lễ gặp mặt, đừng chê nhé!”
Thời Sênh liếc nhìn Diệp Sâm một cái, sau đó thong thả tiếp nhận, “Cảm ơn bác trai.”
“Ngoan, vẫn là con gái ưa nhìn, lễ phép nhất.”
Lời này chính là đang nói ông Cốc không hiểu lễ phép.
Thời Sênh nghĩ ông Cốc chắc sắp cầm chổi đuổi người tới nơi rồi, vội vàng trấn an một chút, “Ba, đừng quên hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho con.”
Đã lớn tới tuổi này rồi mà còn giống như trẻ con, có gì vui chứ?
Bà Cốc lấy thêm bát đũa cho ông Diệp, trước kia bữa cơm là ông Cốc đối đầu Diệp Sâm, bây giờ là ông Cốc với ông Diệp đối chọi lẫn nhau.
Thời Sênh đỡ trán, cuộc sống này không thể nào qua được.
Nhưng ba con nhà họ Diệp đều có một tuyệt kỹ, đó là có thể chuốc say ông Cốc.
Thời Sênh và Diệp Sâm hợp lực đưa ông Cốc về phòng, sau đó cô quay đầu nhìn hắn, “Sao ba anh tới mà anh không báo cho em một câu?”
“Anh có biết đâu.” Diệp Sâm rất vô tội, căn bản anh cũng không biết ông Diệp sẽ tới đây.

Hơn nữa bọn họ cũng vừa mới về, sao ông Diệp liên hệ với hắn ngay được chứ?
Thời Sênh: “…”
“Đi thôi, đi ra ngoài.” Thời Sênh đẩy Diệp Sâm ra ngoài.
“Bé con, khi nào thì em đồng ý gả cho anh?”
“Chờ anh trả nợ xong.”
Diệp Sâm không phục, “Chẳng phải anh đã bồi thường thịt rồi sao? Sao còn nợ gì nữa?”
Thời Sênh trừng hắn, “Em nói có là có.”
Diệp Sâm ấm ức, “Bé con…”
“Chuyện năm đó, tôi hy vọng bà không oán trách tôi.”
Thời Sênh và Diệp Sâm đồng thời dừng lại, hai người liếc nhìn nhau, ghé tai vào cửa nghe lén.
Bà Cốc hơi mỉm cười, giọng rất dịu dàng, “Đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.


Lão Cốc cũng không hận thù gì ông, chỉ là không bỏ mặt mũi xuống được thôi.”
Ông Diệp trầm mặc trong chốc lát, thở dài, “Ông ấy vẫn ghi hận với tôi.”
“Năm đó, nếu không phải tại tôi thì ông ấy và bà đã không nổi lên xung đột, sau đó còn liên lụy bà…” Giọng ông Diệp tràn đầy áy náy, “Đứa bé năm đó mà được sinh ra thì cũng lớn như Diệp Sâm bây giờ rồi.”
“Lão Diệp, đã là quá khứ rồi thì để cho nó qua đi.” Giọng bà Cốc mang thêm vài phần nghẹn ngào.
“Aizz, thực xin lỗi, đáng lẽ không nên nhắc tới chuyện này.”
“Không sao, là đứa bé ấy phúc mỏng.”
Thời Sênh quay đầu nhìn Diệp Sâm, “Anh biết tại sao lại thế không?”
Diệp Sâm lắc đầu, hắn chỉ biết hằng năm khi ăn Tết, ông già hắn sẽ dẫn hắn tới chúc Tết Cốc gia.

Thường họ cũng không ở nhiều, chúc Tết xong rồi đi luôn.
Buổi tối, Diệp Sâm đưa ông Diệp vào ở trong quân khu, nửa đêm lại nhảy cửa sổ vào phòng Thời Sênh, kể cho cô nghe chuyện của thế hệ trước.
Ông Cốc với ông Diệp lớn lên bên nhau từ nhỏ, vốn dĩ là ông Diệp phải kế thừa gia nghiệp, nhưng vì ông Cốc nên ông cũng lựa chọn nhập ngũ.
Lúc đó, cả Diệp gia đều bị tức điên.
Con đường này không dễ đi, nhưng hai người đều rất kiên trì.
Đến tận sau khi ông Cốc kết hôn không lâu, ông Diệp chọc phải mấy thế lực lưu manh, ngay từ đầu đám người đó bị ông Diệp dạy dỗ một trận, ai ngờ bọn chúng lại hạ thủ.
Đương nhiên, ông Cốc và ông Diệp cùng sát cánh bên nhau, hai người liên thủ đánh lại.
Không ngờ bọn chúng lại ra tay lên người bà Cốc khi đó đang mang thai, cuối cùng bà Cốc sảy thai.
Sau đó lại xảy ra một ít chuyện, thậm chí còn có lời đồn về quan hệ không bình thường giữa ông Diệp và bà Cốc.

Năm đó, khi ông bà Cốc còn chưa lấy nhau, quan hệ giữa ba người đều rất tốt, sau đó lại xảy ra chuyện kia nên ông Diệp rất áy náy, không khỏi quan tâm bà Cốc nhiều hơn một chút.
Nhưng vì thế mà làm lời đồn nổi lên, quan hệ giữa ông Diệp và ông Cốc càng lúc càng xa lạ, cuối cùng ông Cốc đưa bà Cốc rời đi, tới tận quân khu xa xôi này.
Thời Sênh thật muốn bình luận một câu: cốt truyện máu chó.

Nhưng nghĩ lại thì thấy rất không thích hợp, bà Cốc sinh non là do ông Diệp, nhưng bà Cốc cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Mấy lời đồn sau đó chỉ cần làm sáng tỏ một chút là được, ông Cốc dù có hận ông Diệp thì cũng không cần phải dẫn người chạy tới tận nơi này.
Chuyện năm đó, chỉ sợ còn ẩn tình khác.
Thời Sênh dựa theo thế cục lúc đó phân tích một chút, nguyên nhân lớn nhất có thể là vì thế cục lúc đó không hợp, ông Cốc ở lại thành phố có thể sẽ gặp chuyện.
Có lẽ sẽ ảnh hưởng tới Cốc gia, cũng có lẽ sẽ ảnh hưởng tới cả ông Diệp.
Không hiểu lắm suy nghĩ của các ông già bà cả, bản cô nương vẫn nên chuyên tâm sống ảo đi.
Về sau, ngày nào ông Diệp cũng tới nhà với khí thế nhất định phải cưới được Thời Sênh về nhà cho thằng nghịch tử nhà mình.
Ông Cốc cũng lên tiếng, không bao giờ gả, trừ phi Diệp Sâm tới nhà ở rể.
Diệp Sâm không có ý kiến gì, dù sao chỉ cần hắn cưới được bé con là được rồi.
Kết quả, ông Diệp và ông Cốc lại cãi nhau một trận, tan rã trong buồn bực.
Thời gian ông Diệp có thể ở lại cũng không nhiều, không thể ở lại quân khu quá lâu, vì thế sau một hồi giằng co với ông Cốc, tạm nhận thua thiệt, đồng ý để Diệp Sâm tới ở rể, nhưng hôn lễ thì phải cử hành ở nhà trai.
Bởi vì chuyện này, ông Diệp và ông Cốc lại cãi nhau, tới ở rể thì làm gì có chuyện tổ chức ở nhà trai chứ?
Nhưng ông Diệp nói, lão gia Cốc cũng ở thủ đô, ông Cốc là người gốc thủ đô, sao lại là tổ chức ở nhà trai chứ?
Điều này làm ông Cốc nói không thành lời.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất