Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1359: 1359: Đại Vương Tuần Núi 19


Thời Sênh vốn cũng không muốn ở lại bộ lạc Bạch Hổ, cô liền thoải mái rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, cô còn có việc phải làm.
Đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ nghe nói Thời Sênh bị đuổi đi, liền bàn tán xôn xao.

Chuyện trước đây tuy Bạch An không tận mắt chứng kiến, nhưng chúng đã tận mắt nhìn thấy.
Chúng thấy rất khó hiểu, tại sao Bạch An lại đuổi người em gái lợi hại như vậy đi.
“Linh Khê, ngươi phải đi thật sao?” Bạch Tuyên đi đằng sau Thời Sênh, vẻ mặt thấp thỏm hỏi.
“Ừ.” Cô muốn ra đi chiếm núi xưng vương, sau đó nghĩ cách bắt trói Tinh Lan lại.
“Tại sao chứ?”
Thời Sênh nghiêng mắt nhìn hắn, ánh mắt u tịch, không có chút cảm xúc nào, “Thì Bạch An đuổi ta đi, ngươi nói xem tại sao?”
Bạch Tuyên ậm ừ một lát, lúc lâu sau mới nói: “… Thủ lĩnh vì giận quá mất khôn, chắc chắn là hắn không muốn đuổi ngươi đi thật đâu.”
“Vậy thì ta cũng không ở đây nữa.” Nhìn nam chính nữ chính thấy ngứa tay lắm, “Có nhìn thấy Bạch Nguyên đâu không?”
“Không….” Bạch Tuyên lắc đầu.
Thời Sênh nhíu mày, cô đi xung quanh một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy Bạch Nguyên đâu.

Bạch Tuyên đi theo sau cô, không biết cô muốn tìm Bạch Nguyên làm gì.
Đến chạng vạng tối Bạch Nguyên mới xuất hiện, hắn đi từ sau núi ra.


Thời Sênh đi thẳng đến đó.
Bạch Nguyên dường như hơi kinh ngạc, “Linh Khê?”
Thời Sênh mỉm cười, “Bạch Nguyên, thanh toán nợ nần nào.”
Bạch Nguyên không hiểu ra sao, “Cái gì? Linh Khê, giữa ta và ngươi thì có món nợ nào phải thanh toán chứ?”
Thời Sênh nhướng mày, “Ngươi cho rằng ta không biết chuyện ngươi hạ thuốc ta sao?”
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nguyên.

Khi cô nói đến câu này, rõ ràng cơ mặt hắn trở nên căng cứng, con ngươi cũng co rụt lại, đôi tay đang để dọc theo thân người cũng không tự nhiên rụt lại, để ra sau lưng.
“Linh Khê ngươi đang nói gì vậy?” Những cảm xúc đó chỉ kéo dài trong một giây, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, có vẻ lo lắng và ân cần hỏi lại: “Ai hạ thuốc ngươi? Hạ thuốc gì? Ngươi có sao không?”
“Ai hạ thuốc ta ngươi còn không rõ hay sao?” Thời Sênh liếc mắt nhìn Bạch Nguyên, không nhanh không chậm nói: “Trước đây khi bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài bao vây tấn công, tại sao ngươi không hề đánh mà lại chủ trương chạy trốn ngay từ đầu?”
Bạch Nguyên lập tức giải thích, “Thủ lĩnh bị thương, ta cũng chỉ vì mọi người thôi.

Linh Khê, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không?”
Thời Sênh trợn mắt, “Được, ta không cần biết ngươi muốn đạt được lợi ích gì hay có mục đích gì khác, nhưng chuyện ngươi hạ thuốc ta, món nợ này ta nhất định phải đòi lại.”
“Linh Khê, ta thực sự không có…”
Bạch Nguyên còn chưa dứt lời, Thời Sênh đã tấn công đến, chiêu thức mạnh mẽ ác liệt khiến Bạch Nguyên không thể chống đỡ.

Chỉ sau mấy chiêu Bạch Nguyên đã bị Thời Sênh ấn xuống đất.
Thời Sênh bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, hơi dùng lực.


Bạch Nguyên đã đau đớn đến mức mồ hôi túa ra ầm ầm, nhưng miệng vẫn còn phản bác, “Linh Khê, ta thực sự không hạ thuốc ngươi mà.”
“Nếu không hạ thuốc ta thì vừa nãy khi ta hỏi ngươi lo lắng cái gì?” Thời Sênh hừ lạnh.
“Linh Khê ngươi tin ta đi, ta thực sự không có mà.

Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.

Ngươi buông ta ra đã, có gì chúng ta từ từ nói.”
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?” Tiếng quát của Bạch An truyền tới, hắn dẫn theo mấy người thú hung hăng đi tới.
Bạch An đến gần, ánh mắt quét qua người Bạch Nguyên và Thời Sênh, “Sao ngươi còn chưa rời khỏi đây?”
“Báo thù cái đã!” Thời Sênh nhẹ giọng nói, dường như chỉ đang tán gẫu với hắn.
Bạch Nguyên nhíu mày, “Thù gì chứ?”
“Nói không chừng ngươi và hắn cũng có thù hận đó?” Thời Sênh nhìn Bạch An không có ý tốt, mặt đầy vẻ ác ý, “Chuyện trước đây ngươi không nghi ngờ chút gì sao?”
Mặt Bạch An khẽ biến sắc, bầu không khí bắt đầu kỳ lạ hơn.
Thời Sênh giẫm lên người Bạch Nguyên đứng dậy, tiếp tục nói: “Tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao ngươi lại gặp phải Vượn Đuôi Dài trên cánh đồng hoang, cũng đúng lúc đó ngươi cũng bị thương.

Lúc đó đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đi đâu hết rồi? Ngươi bị thương đến mức đó rồi bọn chúng mới xuất hiện…”
Cho dù chuyện này không có âm mưu gì, thì bị Thời Sênh nói như vậy cũng trở nên có âm mưu rõ ràng.
“Linh Khê ngươi đang nói luyên thuyên gì thế?” Bạch Nguyên khó khăn lên tiếng, “Ý ngươi là trong bộ lạc của chúng ta có kẻ phản bội sao?”

“Ta không nói như vậy.” Thời Sênh xua tay, “Chính ngươi nói đấy chứ.”
Bạch Nguyên: “…”
Bạch An sầm mặt, trong đầu bắt đầu móc nối những chuyện xảy ra gần đây một lượt.

Lúc trước Lâm Thất Thất nói với hắn, khi cô ta đi tìm họ, phải tìm rất lâu mới tìm được họ, hơn nữa lúc đó họ còn đang ở cùng nhau.
Tuy họ có lý do hợp lý, nhưng bây giờ xem ra càng giống như là cố ý tạo ra.
Lúc đầu hắn không chú ý đến chi tiết này, bây giờ càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.
“Bạch Nguyên, ta đối với ngươi không tệ!” Bạch An thất vọng nhìn Bạch Nguyên, “Tại sao ngươi lại làm như vậy.”
Bạch Nguyên đương nhiên là không thừa nhận, một mực phủ nhận.
“Chuyện này các ngươi cứ đợi đấy, để ta giải quyết chuyện của ta trước đã.” Thời Sênh cắt ngang lời họ, “Bạch Nguyên, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, có phải là do ngươi làm hay không?”
Ánh mắt Thời Sênh thâm trầm nhìn chằm chằm hắn.

Bạch Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt cô, phía sau lưng bỗng nhiên có một luồng khí lạnh.
Nỗi sợ hãi dâng lên như thủy triều, hắn giãy giụa trong dòng nước, rõ ràng trước mắt là đất liền, nhưng hắn không thể đến đó được, chỉ còn lại sự âm lạnh, u ám, nghẹt thở…
“Là ta… là ta!!” Bạch Nguyên đột nhiên gào lên, “Ta thích ngươi đã bao lâu như vậy rồi, nhưng ngươi chưa từng nhìn ta lấy một lần.

Ta chỉ muốn có được ngươi.”
Hắn không ngờ hôm đó lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy.
Đến khi hắn nhận được tin, đã không thấy cô đâu nữa.

Hắn đã âm thầm tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy.

Sau đó khi cô trở về dường như thay đổi hoàn toàn.

Hắn cũng không dám thăm dò điều gì, sợ bị phát hiện.
Bạch Nguyên không còn giãy giụa nữa, “Ngươi… sao ngươi phát hiện ra chuyện đó?”
“Hôm nào đến chạng vạng tối ai đó…” Thời Sênh không nhớ được tên người thú giống cái kia, “Ngày nào cô ta cũng đến ăn ké bữa tối, nhưng hôm đó cô ta không đến.

Sau đó ta đã nghe ngóng được, chính ngươi đã đưa đồ ngon đến nhà chúng.”
“Ta đưa cho tất cả người thú.”
“Cho nên mới càng đáng nghi hơn.

Ngày thường không có chuyện gì, sao ngươi phải đưa đồ đến cho họ? Đừng có nói cái gì tình cảm bộ lạc nhé, cái thứ đó ngươi có tin không?”
Ngày hôm đó người bất thường nhất là hắn, cô không nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai?
Chuyện sau này, cô chỉ cần âm thầm quan sát đã phát hiện ra ánh mắt Bạch Nguyên nhìn cô có gì đó khác lạ.

Nhưng lần nào đứng trước mặt cô hắn cũng tỏ ra giống như người anh trai chăm sóc em gái.
Có lẽ Bạch Nguyên cũng chỉ muốn có được nguyên chủ, chứ không nghĩ đến việc sau đó sẽ xảy ra chuyện Bạch An đánh nguyên chủ, rồi chuyện nguyên chủ đột nhiên bỏ chạy, cuối cùng còn dẫn đến cái chết của nguyên chủ.
Thế giới này có một số dược liệu, không dùng thuốc giải đặc hiệu sẽ không thể giải được.
Chẳng phải nguyên chủ đã chết quá oan uổng sao?
“Nếu đã thừa nhận rồi thì một mạng đền một mạng thôi.” Thời Sênh rút thiết kiếm ra, ép xuống ngực Bạch Nguyên.
Người thú xung quanh nhìn thấy thiết kiếm liền lùi lại phía sau.
Tuy họ là người thú, nhưng vẫn giữ được trực giác của con thú, thanh kiếm đó rất nguy hiểm…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất