“Bùm!”
Dị chủng bên ngoài bị người nổ bay, một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh.
Trên xe có một người đàn ông, trong tay hắn không ngừng tụ lại lôi điện ném về phía đám dị chủng.
Dị chủng bị thổi bay, nhưng cũng chỉ bị đánh bay mà thôi, đờ đẫn vài giây rồi lại tiếp tục bò dậy.
“Không ngờ lại là lôi dị năng.” Thực nghiệm thể số 22 bày ra vẻ hâm mộ.
Dị năng hệ lôi rất có tác dụng với dị chủng, nhưng dị năng này cũng tiêu hao rất nhanh.
Xe từ bên ngoài tiến vào, bốn người gần như đã tuyệt vọng lại nhìn thấy hy vọng.
“Mau lên xe!” Người đàn ông ở trên xe quát lên với bọn họ, lại không ngừng đánh bay dị chủng muốn nhào lên.
Hướng Quỳ lên xe đầu tiên, Vân Đóa theo sát phía sau, khi chú Cổ và Hall chuẩn bị lên thì mấy dị chủng đồng thời đánh về phía nam nhân trên xe, thành công ngăn trở tầm mắt của hắn.
“A!” Hall bị dị chủng kéo ra khỏi xe, đùi hắn bị xé rách hai mảng, máu chảy đầm đìa, không ngừng la hét.
Chú Cổ ôm lấy nửa người trên của Hall, cùng với dị chủng nửa lôi nửa kéo hắn.
“Chú Cổ… Chú Cổ, mau buông tay.” Hall vô cùng đau đớn.
Hắn dùng sức bẻ tay chú Cổ ra, thân mình đột nhiên bị dị chủng kéo đi rồi bị nhấn chìm trong đám dị chủng luôn.
“Bùm!” Giữa đám dị chủng lại xảy ra nổ mạnh kịch liệt.
Chú Cổ túm chặt cửa xe, vừa phẫn nộ lại vừa bi thương, trong nháy mắt đã già đi không ít.
Một tiểu bối ông cũng không bảo vệ được.
Người trên xe không có thời gian thương tiếc Hall, việc quan trọng nhất lúc này của bọn họ là lao ra ngoài.
Nhưng mà lúc này, bốn xung quanh xe đều bị dị chủng bao vây, cơ hồ không thể nhúc nhích được chút nào.
Xe đã được tân trang lại nên dị chủng không thể phá hỏng ngay được, trong xe hiện tại đang yên tĩnh tới quỷ dị.
Âm thanh quỷ khóc sói tru bên ngoài như khúc nhạc tử vong nổi lên đưa tiễn họ.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái siết chặt vô lăng, ánh mắt nhìn đám dị chủng bên ngoài, sự trầm lãnh như lưỡi dao sắc có thể đâm vào thân thể bọn chúng.
“Cô ta…” Hướng Quỳ đột nhiên lên tiếng, chỉ vào nóc nhà mơ hồ phía xa, “Cô ta có thể cứu chúng ta.”
“Ai?” Người đàn ông quay đầu, tầm mắt nhìn theo hướng chỉ của Hướng Quỳ theo bản năng.
Trên mái nhà có hai bóng người, tư thế như đang ngồi xem trò hay của bọn họ.
“Bọn họ là ai?”
“Chính cô gái kia đưa đám dị chủng tới.” Giọng chú Cổ nghẹn ngào, “Cô ta rất lợi hại, một chiêu có thể gϊếŧ được một bầy dị chủng.”
Trong mắt gã đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, “Một chiêu?”
Hắn còn chưa nghe nói ai có thể dùng một chiêu mà gϊếŧ được một đám dị chủng cả.
“Chúng em nhìn thấy tận mắt.” Hướng Quỳ gật đầu, “Đội trưởng, cô ta có thể cứu chúng ta, chúng ta hãy cầu cứu cô ta đi.”
“Cô ta muốn cứu thì đã cứu từ sớm rồi.” Người đàn ông được gọi là đội trưởng quay đầu lại, cũng không đem hy vọng đặt lên một người xa lạ.
Sự ương ngạnh của Hướng Quỳ đều biến mất, chỉ còn sự sợ hãi không che giấu được, giọng cũng đã phát run, “Đội trưởng, xe không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Bị nhiều dị chủng vây quanh như thế, sao cô ta có thể không sợ hãi chứ?
“Tôi sẽ dẫn mọi người ra ngoài.” Giọng của đội trưởng đầy vững vàng và kiên định.
…
Thời Sênh chờ dị chủng gϊếŧ chết bọn họ, dù không thể gϊếŧ được thì cũng phải nửa tàn phế.
Nhưng chờ tới nửa ngày, chiếc xe kia như dùng plug in vậy, dị chủng dù muốn lật ngược nó lại cũng chẳng lật được.
Mẹ kiếp, giờ đạo cụ của vai chính cũng được buff nữa.
Mà điều khiến cho Thời Sênh kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.
Dị chủng đột nhiên dừng công kích, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, sau đó như nhận được mệnh lệnh gì mà tất cả đều xông về phía cô.
“Mẹ ông nội nhà chúng mày!”
Thời Sênh nhảy dựng lên ở trên mái nhà, tức giận chửi ầm lên.
Sao lại xông về phía cô làm gì, đã bảo gϊếŧ chết vai chính cơ mà? Đám ngu si đần độn chúng mày sao lại dừng giữa chừng, làm người, à không, làm dị chủng không thể như thế được! Có hiểu kiên trì là thắng lợi không hả? Hả? Hả?
Đám dị chủng đều bỏ qua chiếc xe, toàn bộ trèo về phía mái nhà, người trong xe đều đần mặt ra.
Hướng Quỳ ghé sát vào phía sau, nhìn về phía mái nhà qua khung cửa kính đã rạn nứt.
Phía bên kia đông nghìn nghịt dị chủng, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Nhưng vào lúc này, vô số đóa hoa màu đỏ lại khuếch tán ra theo vòng tròn, những nơi bị vòng hoa lan tới đều bị phá thành mảnh nhỏ, giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua vậy.
Phương thức tàn sát vừa máu me vừa hoa lệ.
“Đội trưởng… anh nhìn đi.” Hướng Quỳ chỉ về phía bên đó, “Trước đó cô ta đã sử dụng chiêu này, dị năng của cô ta là gì vậy? Quá mạnh!”
Đội trưởng đã khởi động xe nhưng vẫn không lái đi mà nhìn về phía cảnh tượng bên đó.
Vô số khối thi thể của dị chủng rơi từ trên cao xuống, dịch nhầy ghê tởm vẩy khắp nơi, cửa xe cũng gần như bị dịch nhầy đó phủ kín hết.
Hắn chỉ có thể nhìn người bên trên sân thượng qua một cái khe rất nhỏ.
Thân hình nhỏ xinh đó không biết đang chứa linh hồn cường đại cỡ nào mà lại có tư thái quân lâm thiên hạ, bễ nghễ chúng sinh như thế.
Giờ khắc này, hắn chấn động.
Chấn động vì một thiếu nữ lại có khí thế cường đại như vậy.
“Đội trưởng, có dị chủng tới.” Vân Đóa là người hoàn hồn đầu tiên.
Cô ta đập mạnh vào ghế xe của đội trưởng, “Chúng ta không ra được.”
Đường phố vốn dĩ đã vắng vẻ, lúc này lại có vô số dị chủng chạy tới.
“Sao lại thế, sao lại có nhiều dị chủng như vậy?” Chú Cổ vô cùng khϊếp sợ, “Tại sao chúng nó lại xuống đây?”
Dị chủng có thiết bị thăm dò, bọn họ cũng có hệ thống chuyên giám thị.
Nhiều dị chủng thoát xuống mặt đất như thế, tại sao bọn họ chẳng hề phát hiện ra?
Đường phố sau lưng đông nghịt dị chủng, hoàn toàn không tính được số lượng bao nhiêu, đội trưởng nhanh chóng quyết định, “Xuống xe, lên sân thượng.”
Xe này không thể chịu thêm được bất kỳ đợt tấn công nào nữa, nếu chúng lại tấn công thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Người trong xe nhanh chóng nhảy xuống.
Đội trưởng lôi kéo Vân Đóa, lập tức đá văng một cánh cửa rồi từ tòa nhà này xông lên sân thượng, sân thượng của mấy tòa nhà xung quanh đều thông với nhau, từ bên này có thể tới được sân thượng chỗ Thời Sênh đang đứng.
Nhưng khi bọn họ tới nơi thì Thời Sênh đã tới sân thượng bên cạnh, khoảng cách ở giữa hai tòa nhà này phải tới năm, sáu mét.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, sao cô ta sang được đó?
“Đội trưởng… bọn chúng lên đây…”
Dị chủng nhanh nhẹn leo lên xung quanh tòa nhà, dồn bọn họ vào một góc sân thượng.
Từ trên này nhìn xuống, khắp các đường phố đều có dị chủng, nhìn ra phía xa cũng toàn thấy dị chủng là dị chủng.
Ngoài xa dường như còn có tiếng con người la hét thảm thiết.
Đau đớn và tuyệt vọng.
“Ong ong ong…”
Không trung còn có chiến cơ của dị chủng bay tới, rập rạp đầy trên bầu trời khu bảy.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn những chiến cơ kia vừa cắn hạt dưa vừa suy tư, dị chủng muốn khai chiến toàn diện sao?
Cọng dây thần kinh nào bị đứt rồi à?
Cốt truyện không có vụ này nha…
Thời Sênh cắn nát hạt dưa, nhân hạt bị lưỡi cuốn ra.
Mộ Bạch!
Ngoại trừ con hàng thiểu năng trí tuệ này, không có ai dám đoạt đầu người với cô.
Thời Sênh coi Mộ Bạch thành hạt dưa mà cắn.
Mẹ cái thằng thiểu năng trí tuệ này!