Thời Sênh cất số tiền công đó lại, chậm rãi đi ra khỏi huyện thành, vừa ra đến cổng huyện đã gặp mấy tên thiểu năng mặc trang phục dạ hành giữa ban ngày ban mặt.
“Này, nữ hiệp, nữ hiệp!” Tên nam nhân chỉ để lộ ra đôi mắt giơ tay vẫy gọi Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Cô thực sự không quen biết họ, thật đấy!
Thời Sênh không muốn để ý đến họ, nhưng đám người đó lại đi theo lên, “Nữ hiệp, sao cô không để ý đến chúng tôi?”
“Không muốn nói chuyện với người mặc trang phục dạ hành giữa ban ngày.” Thời Sênh lạnh mặt.
“Cô không cảm thấy như vậy rất ngầu sao? Đây chính là trang bị bắt buộc của Thanh Phong Đảng chúng tôi, mỗi người hai bộ, mặc luân phiên, có phải là vô cùng thấu hiểu lòng người không?”
“Ha ha.” Ngầu cái ông nội ngươi ấy! Thấu hiểu cái ông nội hai nhà ngươi ấy!
Ban ngày ban mặt mà ăn mặc như vậy, sợ người khác không biết mình không phải là người tốt sao?
Có nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của dân chúng xung quanh không hả.
Các ngươi cách xa ông ra!
Thời Sênh tăng tốc, nhưng đám người đó cứ bám chặt lấy như sam, “Nữ hiệp đừng đi nhanh như vậy chứ, gặp nhau là có duyên, chúng ta có thể gặp nhau ở đây chứng tỏ là giữa chúng ta có duyên phận.”
Thời Sênh: “…” Không muốn có duyên phận gì với các ngươi hết.
Lão đại vẫn chưa từ bỏ ý định.
Từ chuyện trước đây khi hắn đánh nhau mà vẫn còn nói chuyện với cô đã biết được ngay người này mắc bệnh nói nhiều.
“Nữ hiệp một mình cô đơn độc đánh ổ sơn trại, huynh đệ ta phục sát đất.”
Vẻ mặt Thời Sênh lạnh lùng, “Ngươi nằm sát đất một cái ta xem nào.”
Lão đại: “…”
“Cái này, ở đây nhiều người quá, không được hay cho lắm.” Lão đại pha trò, “Nữ hiệp này, ta biết có một sơn trại thổ phỉ, chi bằng chúng ta liên thủ đi trừ gian diệt ác.”
Trừ gian diệt ác??
Từ này chẳng liên quan gì đến cô hết được chưa hả?
“Chẳng phải ngươi là sát thủ sao?” Lẽ nào cô gặp phải một tên sát thủ giả rồi?
Lão đại tiếp tục cười ngô nghê, “Cũng vẫn cần có nghề phụ để kiếm thêm thu nhập chứ, dù sao thì Thanh Phong Đường chúng tôi cũng có nhiều người.”
“Không đi, ta bận lắm.”
“Nữ hiệp, nữ hiệp đợi ta với…”
Người của Thanh Phong Đường ra ngoài làm nhiệm vụ, đúng lúc gặp được Thời Sênh.
Lão đại nhà họ có khả năng cảm thấy người có thể nói chuyện với mình trong lúc đang đánh nhau là một người tốt, cho nên suốt đường đi cùng Thời Sênh cứ luyên thuyên không ngớt.
Đương nhiên là do một mình hắn ta nói, còn tình hình thực tế ra sao thì không biết được rồi.
“Nữ hiệp cô có biết đầu của cô đáng giá bao nhiêu tiền không?” Lão đại nhiều lời bỗng nhiên chuyển đề tài, cũng không đợi Thời Sênh hỏi, tự hắn đã giơ ra hai đầu ngón tay, “Hai vạn lượng.”
Thời Sênh nhướng mày, “Ngươi đến để kiếm tiền sao?”
Lão đại nhiều lời lập tức lắc mạnh đầu, “Sao có thể chứ, ta sợ chết lắm, ta đánh không lại được nữ hiệp.”
Hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa!
“Huống hồ chúng ta dù sao thì cũng đã từng kề vai chiến đấu, ta sao có thể bán đứng chiến hữu được chứ.
Ta là một sát thủ có đạo đức nghề nghiệp, ta sẽ không làm ra chuyện như vậy, nữ hiệp cứ yên tâm tuyệt đối đi.”
Thời Sênh: “…” Đó được coi là kiểu kề vai tác chiến của môn phái nào thế?
“Có người ra giá để gϊếŧ ta sao?” Những tổ chức sát thủ giống như họ đều có kênh tin tức của riêng mình, bây giờ cô còn chưa gặp phải nguy hiểm gì, chứng tỏ rằng tin tức này mới được phát ra chưa được bao lâu.
“Đúng thế.” Lão đại nhiều lời mắt sắp híp thành hình bán nguyệt, “Nữ hiệp muốn biết ai muốn gϊếŧ cô không?”
Khóe môi Thời Sênh cong lên, “Chuyện này mà ngươi cũng biết luôn sao?”
Lão đại nhiều lời tự hào vỗ ngực, “Chúng ta là Thanh Phong Đường, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, chút chuyện cỏn con này mà cũng không biết thì sao xứng danh thiên hạ được đây?”
Excuse me???
Có người lãnh đạo như vậy mà cũng được coi là đệ nhất thiên hạ, là giả đúng không?
Chỉ riêng thuộc tính nói nhiều của hắn, nói hắn là kẻ thấp kém nhất cô cũng không thấy bất ngờ.
Thời Sênh không lên tiếng, lão đại nhiều lời tưởng Thời Sênh không tin, “Nữ hiệp, nể mặt chúng ta có quen biết, ta sẽ nói cho nữ hiệp biết tin tức này, nhưng cô ra ngoài không được nói là biết được tin tức từ chỗ chúng tôi, khiến người trong ngành công phẫn, ảnh hưởng đến sự phát triển nghiệp vụ của chúng ta sau này.”
Thời Sênh híp mắt lại, “Nghiệp vụ?”
“A, chính là ảnh hưởng đến thanh danh của chúng ta, sau này không có ai tìm đến chúng ta thuê gϊếŧ người nữa.” Lão đại nhiều lời lập tức giải thích.
Mẹ kiếp, người này không phải là người của thế giới này.
Chẳng trách lại ăn nói kỳ quặc, hiện đại như vậy.
“Ngươi biết là ảnh hưởng đến thanh danh mà còn nói cho ta biết sao?” Bây giờ ngay cả gϊếŧ người phóng hỏa cũng phải dựa vào danh tiếng, đúng là không dễ dàng mà.
“He, chúng ta có quan hệ gì cơ chứ.” Lão đại nhiều lời đại khái là muốn giơ tay ra vỗ vai Thời Sênh, nhưng mới giơ ra được một nửa đã thu tay lại, “Quan hệ bạn bè chẳng phải là để đi cửa sau sao? Hơn nữa ta tin nữ hiệp sẽ không ra ngoài nói bừa, ta tin cô.”
Chủ yếu là hắn tin nữ hiệp sẽ khiến đối phương chết không kịp ngáp.
Con mắt Thời Sênh chuyển vòng vòng, “Nhiệm vụ của ngươi… không phải là cũng do người muốn mua đầu ta giao đấy chứ?”
“Phốc… khụ khụ… nữ hiệp, chuyện này không thể nói bừa được, người muốn mua đầu của cô đang ở kinh thành, mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta không ở kinh thành.”
Thời Sênh liếc nhìn lão đại nhiều lời, “Vậy thì ai biết có phải là ngươi nhận nhiệm vụ khác không?” Cũng chẳng có quy tắc nào nói, một lần chỉ được nhận một nhiệm vụ.
Lão đại nhiều lời: “…”
“Ha ha ha…” Lão đại nhiều lời pha trò, thấy sắc mặt Thời Sênh càng lúc càng lạnh, hắn nhanh chóng nghiêm túc trở lại, “Nữ hiệp, chúng ta hợp tác với nhau, ăn chia 50 – 50 thì thế nào?”
“Tính kế ta sao?”
“Sao có thể chứ nữ hiệp.” Lão đại nhiều lời lớn tiếng kêu lên, “Ta còn chưa nói đến điểm chính, cô đã chọc ngay ra rồi sao?”
Ngươi không đi theo kịch bản thông thường, sao có thể trách hắn được chứ?
Thời Sênh hơi nhếch miệng, “Người muốn mua đầu của ta là ai?”
“Công chúa Ngưng Hoan.” Lão đại nhiều lời lập tức tiếp lời, “Nguyên văn lời hắn nói không phải là muốn đầu của cô, chỉ là muốn bắt cô lại, nhưng không nói đến sống chết, ở trong giới của chúng ta, phải tự động hiểu là muốn đầu của mục tiêu.”
Nam chính đại nhân…
Lại muốn lấy mạng của ông sao, mẹ kiếp!
Lúc nào cũng có những tên thiểu năng muốn làm hại bản cô nương, sợ quá đi mất!
“Trước đây chẳng phải mục tiêu của ngươi là ám sát Yên Loan sao? Sao lại đổi mục tiêu rồi?”
“Đừng nhắc nữa, Cửu hoàng tử đó lần nào cũng có thể hóa nguy thành an, cứ như có bàn tay vàng vậy.
Bây giờ cô ta đã thành hôn với công chúa Ngưng Hoan, có ám sát cô ta cũng không có nghĩa lý gì, cho nên trực tiếp đổi thành công chúa Ngưng Hoan.”
Thời Sênh nhìn hắn một cái, người này không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là đến từ xã hội hiện đại, hơn nữa còn chẳng phải là người tốt gì, tuy nhiên… hơi hâm đơ một tí.
Thời Sênh bỗng nhiên cười nhạt, “Vừa rồi ngươi nói là muốn đi trừ gian diệt ác sao?”
Lão đại nhiều lời nhìn thấy nụ cười của Thời Sênh, một luồng hàn khí âm u bỗng từ gót chân hắn xuyên lên đến tấn đỉnh đầu, hắn rùng mình một cái, “Ta… ta chỉ thuận miệng nói thôi, nữ hiệp… cô sẽ không muốn đi thật đấy chứ?”
“Trừ gian diệt ác, người người đều phải có trách nhiệm.” Thời Sênh cười híp mắt.
Lão đại nhiều lời: “…” Mẹ kiếp, đây là đào hố tự chôn mình đúng không?
Trước đây hắn dám nhắc đến chuyện này hoàn toàn là bởi vì nhìn ra được cô không phải là người thích lo chuyện bao đồng.
Lão đại nhiều lời hối hận muốn chết, nhưng bây giờ hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể cùng Thời Sênh đi trừ gian diệt ác, để lại tiếng thơm muôn đời.
Thử nghĩ xem, đường đường là lão đại của một tổ chức sát thủ hàng đầu như hắn lại phải đi trừ gian diệt ác, thiên hạ biết được sẽ cười rụng răng luôn ấy chứ?
“Sao lúc nào cô cũng để lại một phần vậy?” Lão đại nhiều lời không nhịn được hỏi Thời Sênh sau khi tiêu diệt xong hang ổ thổ phỉ thứ n.
Đồ trong hang ổ thổ phỉ có khi cô sẽ lấy hết, có khi không.
Lão đại nhiều lời hoàn toàn không lần ra được quy luật của Thời Sênh.
Chẳng lẽ là hứng lên thì lấy nhiều, mà mất hứng thì lấy ít sao?