Vong linh Vương đứng lên, ngọn lửa lập lòe lúc sáng lúc tối trong đầu.
Kim pháp sư sợ nó sẽ không chịu khống chế rồi tấn công mình nên vội vàng lui về sau.
“Răng rắc…”
Âm thanh thanh thúy như một cây châm đang gảy những dây thần kinh của Kim pháp sư khiến cho toàn thân hắn cứng đờ.
Theo âm thanh đó, ngọn lửa trong đầu vong linh Vương đột nhiên tắt ngúm, thân thể cao lớn lại đổ rầm xuống đất.
Kim pháp sư trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, đến tận khi vong linh Vương sắp ngã đ3 xuống hắn rồi, hắn mới nhảy sang bên cạnh, miễn cưỡng thoát được một kiếp.
“Ngượng quá, chưa quen tay lắm.”
Đối diện vang lên lời xin lỗi vô cùng thiếu thành ý.
Kim pháp sư: “…” Người đâu, mau tới đây!
Hắn muốn gϊếŧ chết ả thần kinh này.
Kim pháp sư trấn an tâm tình vừa chịu hoảng sợ của mình.
Lúc này mới biết Thời Sênh vừa nghĩ ra được một cách dùng Vong linh Pháp trượng để khiến cho vong linh sống lại, nhưng mà cô vừa mới nghĩ ra nên thao tác chưa thành thạo lắm.
Các pháp sư có thể thao tác vong linh, nhưng phải là lúc vong linh còn sống, quả thực chưa có ai thao tác vong linh đã chết như Thời Sênh cả.
Kim pháp sư đứng một bên nhìn Thời Sênh lăn lộn vong linh Vương, thấy nó không ngừng ngã xuống, đứng lên, lại ngã xuống… Kim pháp sư yên lặng lau mồ hôi lạnh, không biết vong linh Vương mà biết mình bị lăn lộn như thế thì liệu có xuất hiện bóng ma tâm lý không nữa.
“Kim pháp sư, giờ chúng ta phải làm sao?” Cứ đứng đây nhìn cô ta chơi thế kia à?
“Chuyện đó…” Kim pháp sư đi vòng qua vong linh Vương đang lung lay, “Vĩ Huyền à, cô có cần thành Vạn Cốt này không?”
Cô là người đánh hạ vong linh Vương, tuy rằng không biết cô làm thế nào nhưng đây là sự thật.
Dựa theo quy củ, hoặc là hắn đánh với cô một trận để cướp thành trì này về tay, hoặc là cô phải chủ động từ bỏ không tiếp nhận thành Vạn Cốt này.
“Hửm?” Thời Sênh nghiêng đầu suy nghĩ, “Không cần, tặng cho ngươi.”
Kim pháp sư thụ sủng nhược kinh, đưa cho hắn thật sao?
“Vĩ Huyền… Không phải cô để mắt tới tôi rồi đấy chứ?” Kim pháp sư sợ hãi lùi về sau, “Tuy tôi lớn lên khá anh tuấn nhưng chúng ta không hợp nhau đâu.”
“Ngươi bị điên à?” Thời Sênh thu lại Vong linh Pháp trượng, vong linh Vương lập tức ngã xuống đất, không dậy nổi nữa.
Kim pháp sư: “…” Không không không, không phải tôi bị điên mà là cô bị điên!
“Đi tới thành Tung Liễu như thế nào?” Cô còn phải đi tìm người nữa.
Kim pháp sư thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì phải tới thành Tung Liễu.
Mà nhớ lại, thành Tung Liễu kia quả thực ở một nơi quá xa xôi hẻo lánh, nếu không phải hắn tình cờ tới được đó thì có lẽ bình thường chẳng ai tìm tới.
“Thành Vạn Cốt đó coi như thù lao chỉ đường của ta đi.” Kim pháp sư lập tức tận dụng mọi thứ, “Rốt cuộc lúc trước cô chỉ yêu cầu ta tìm được nơi mà người đó ở chứ không bao gồm chỉ đường mà.”
Thời Sênh trợn mắt, “Nếu ta muốn lấy cái thành Vạn Cốt này thì dù ngươi có bày ra thiên quân vạn mã cũng chẳng ngăn nổi ta đâu.”
Kim pháp sư: “…” Cô còn có thể kiêu ngạo hơn nữa không hả?
Kim pháp sư dùng một tấm bản đồ để đổi lấy một tòa thành Vạn Cốt, đừng nói là thuộc hạ của hắn thấy thần kỳ, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó mà tin được.
Nhưng cũng biết, từ nay về sau tuyệt đối không nên trêu chọc và nữ nhân Vĩ Huyền này, có thể hợp tác thì hợp tác, không thể hợp tác thì cứ lờ đi.
Đây là mệnh lệnh mà Kim pháp sư tự mình nói với đám thuộc hạ.
…
Thành Tung Liễu.
Thành trì này quả thực ở nơi quá hẻo lánh, phải xuyên qua một sa mạc cát và đá lớn, cách các thành trì khác tới vạn dặm đường, nếu bị đại quân vong linh vây thành thì có muốn cứu viện cũng không làm nổi.
Thời Sênh mất thời gian mấy tháng mới tới được thành Tung Liễu.
Đừng hỏi tại sao cô lại đi lâu như thế.
Mẹ kiếp, Vong linh giới này lớn một cách quá đáng, cô ngồi trên kiếm bay thôi mà cũng mất ngần ấy thời gian rồi.
Sở dĩ thành này có tên Tung Liễu là vì trong thành có một loài liễu xanh tốt vô cùng, hoàn toàn không giống những loài liễu khác ở Vong linh giới.
Thành Tung Liễu như một tòa ốc đảo trong Vong linh giới.
Thành Tung Liễu là thành trì cỡ trung, thành trì kiểu này nếu ở nơi khác thì chuyện đổi chủ chỉ như cơm bữa.
Hôm nay được, có khi ngày mai đã bị đại quân vong linh công chiếm, ngày mốt không chừng lại thuộc về pháp sư, đổi tới đổi lui không biết mệt.
Nhưng mà thành Tung Liễu này cũng rất thần kỳ, ngay cả đám vong linh cũng không phát hiện ra nơi này, mà dù có nhìn thấy vong linh ở khu vực bên ngoài thành trì thì cũng không thấy chúng lại gần.
Đương nhiên, lúc đầu thành Tung Liễu cũng giống với những nơi khác, còn tại sao sau đó lại xuất hiện tình huống như thế này thì Kim pháp sư cũng không nói với cô, hay nói đúng hơn là hắn không biết.
Đến tận lúc Thời Sênh tới đây mới phát hiện ra chuyện này.
Từ cửa thành đi vào, tầm mắt chuyển từ màu vàng nâu sang màu xanh biếc, bên trong và ngoài thành đều có sông đào bảo vệ, không khí cũng không khô nóng như ở bên ngoài.
Các pháp sư vội vã bước đi trên phố, người thường mở quán nhỏ làm ăn buôn bán, trẻ con chơi đùa trên các khu đất trống.
Nơi này quả thực chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Thời Sênh lấy ra bản đồ mà Kim pháp sư đưa cho, đi qua các con phố trong thành Tung Liễu rồi tìm được một gia đình.
Cửa nhà mở, bên trong có âm thanh mơ hồ truyền ra, Thời Sênh gõ cửa.
“Ai đó?” Giọng phụ nữ rất lớn từ trong truyền ra, sau đó một người đàn bà mập mạp xuất hiện nơi ngưỡng cửa, híp mắt nhìn Thời Sênh, thấy cô ăn mặc không tầm thường thì mới lộ ra một nụ cười vẻ con buôn, “Cô tìm ai thế?”
“Nhà các người có một đứa trẻ chừng bốn tuổi đúng không?”
Người đàn bà lập tức cảnh giác, phủ nhận: “Không, nhà chúng ta làm gì có đứa trẻ con nào, đi mau, đi mau đi.”
Bà ta giơ tay xua Thời Sênh đi, còn thuận thế đóng cửa lại.
Thời Sênh duỗi tay ngăn cản, nhếch miệng cười: “Ta có nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”
“Cô nghe nhầm rồi, làm gì có tiếng trẻ con ở đâu, đi ngay đi, nếu không ta sẽ gọi người tới đấy!” Người phụ nữ cao giọng, trực tiếp ra tay muốn đẩy Thời Sênh đi.
Thời Sênh híp mắt nhưng không làm gì bà ta mà lui ra ngoài trước.
Người đàn bà đóng sầm cửa lại, bên trong lại vang lên những âm thanh kỳ quái, tiếp sau đó tiếng khóc của trẻ con mà Thời Sênh mơ hồ nghe thấy lúc trước cũng biến mất, tất cả trở nên tĩnh mịch.
Thời Sênh quay đầu nhìn xung quanh, đây là một ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh, hoàn toàn không có người lui tới.
Cô đi về phía trước một đoạn rồi nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi may vá ở ngoài cửa.
Thời Sênh móc ra mấy cục đá, đây là tiền tệ thống nhất được sử dụng ở Vong linh giới, bên trong có chứa năng lượng có ích cho pháp sư, người thường tuy không thể hấp thu năng lượng đó nhưng cũng có thể đổi một ít đồ vật có ích từ trong tay đám pháp sư.
“Có thể hỏi ngươi một chút việc được không?” Thời Sênh đưa cục đá ra trước mặt người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đột nhiên nghe thấy giọng nói thì hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn thấy cục đá kia thì không khỏi sáng lên.
Sau đó bà ta lại nhìn Thời Sênh, thấy xung quanh không có ai mới cẩn thận nhận lấy, “Cô gái muốn hỏi cái gì?”
Thời Sênh chỉ vào cái sân mình vừa mới từ đó ra, “Bên trong nhà đó có phải có trẻ con không?”
Người phụ nữ nhìn theo tay chỉ của Thời Sênh, sắc mặt hơi biến đổi, hình như có hơi chán ghét lại có hơi sợ hãi: “Cô gái, cô hỏi cái này làm gì?”
Thời Sênh không đáp.
Người phụ nữ thu thập đồ đạc, hạ giọng nói: “Cô gái, ở đây không tiện nói chuyện, vào nhà rồi nói.”
Thời Sênh đi vào nhà theo bà ta, bên trong rất đơn sơ nhưng cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.