Bên trong Sử bộ đã bị Đới Tự đổi thành người của mình gần hết.
Vị thị lang này là số ít quan viên không chịu thông đồng làm bậy, cho nên mới có chuyện này xảy ra.
“Tham ô à?” Đầu ngón tay Thời Sênh ma sát vào cằm, “Vậy thì phạt đi lưu đày thôi.”
Đảng gian thần hơi kinh ngạc.
Trước đây vụ án này vẫn luôn bị áp lực không xử, chính bởi vì có đảng bảo hoàng ngăn cản.
Đây là người cuối cùng của họ ở Sử bộ, nếu bị Đới Tự xử lý mất, thì Sử bộ sẽ chính thức trở thành thiên hạ của Đới Tự bà ta rồi.
Lúc này Bệ hạ lại dễ dàng quyết định như vậy…
Họ còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Nữ hoàng ở bên trên nói tiếp: “Phía trên Sử bộ thị lang, chịu tội liên đới, cùng bị lưu đày.”
Cái gì?
Vừa rồi họ bị ảo giác nên nghe nhầm đúng không?
Bệ hạ nói là phía trên Sử bộ thị lang cùng bị lưu đày sao?
“Bệ hạ!” Đới Tự cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nghiêm khắc mang theo áp lực, “Người làm vậy là không hợp quy tắc, không đúng với quốc pháp.
Từ xưa đến nay chưa từng có vụ án nào một cá nhân phạm tội, những người khác lại bị liên đới chịu tội cả.”
“Thì bây giờ có rồi chứ sao.”
Chút khí thế cỏn con này mà đòi dọa được ông đây sao?
Khi ông đây vác kiếm đi dọa người còn không biết ngươi đang ở đâu nghịch bùn đấy!
Thiểu năng!
Tim Đới Tự đập mạnh, cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng lại, “Bệ hạ, người đừng gây sự vô cớ.
Người làm vậy sẽ khiến lòng dân dao động.”
“Dù sao thì các ngươi cũng sắp tạo phản rồi, có lay động một tí ta cũng không quan tâm.” Hoàng nhị đại Sênh xua tay, ngữ khí tùy ý, “Nếu không thì hay là bây giờ các ngươi tạo phản luôn đi?”
Đới Tự: “…”
Đám đại thần: “…”
Chắc chắn là Bệ hạ điên thật rồi.
Lại dung túng cho họ tạo phản.
Con ngươi Đới Tự híp lại, phía trên Sử bộ thị lang, bây giờ cơ bản đều là người của bà ta, ý tứ chịu tội liên đới này bà ta hiểu rất rõ.
“Bệ hạ, chịu tội liên đới cũng phải có một lý do chứ?”
Thời Sênh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, tức thì bịa ra một lý do, “Dung túng cấp dưới tham ô có được không?”
F*…
Người đâu, lôi vị nữ hoàng này ra ngoài chém đầu đi.
Trước đây nữ hoàng ngu ngốc thì ngu ngốc, nhưng ít nhất cũng không gây sự vô cớ và cưỡng từ đoạt lý như vậy.
Còn như thế này thì đúng là điên thật rồi!!!
Đới Tự cố nén lại lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng nói: “Bệ hạ, lý do này của người quá khiên cưỡng.
Quan viên của các ty Sử bộ ai làm đúng chức trách người đó.
Thuộc hạ tham ô lại có thể bắt cấp trên cùng chịu tội liên đới được sao?”
“Vậy thì đổi lý do khác, nhìn họ chướng mắt được không?”
Đám đại thần: “…” Vậy chi bằng dùng cách khi nãy còn hơn.
“Bệ hạ, đây không phải là trò đùa trẻ con.” Con ngươi Đới Tự đã hiện lên sắc lạnh.
“Thừa tướng còn biết đây không phải là trò đùa trẻ con sao?” Khóe miệng Thời Sênh cố nén ý cười nhạt.
“Đương nhiên là thần biết.” Lưng Đới Tự càng thẳng tắp, trịnh trọng trả lời.
Thời Sênh âm u cười, “Vậy thì chúng ta chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút.”
Đới Tự: “???” Sao chủ đề lại chuyển nhanh vậy chứ?
Thời Sênh giơ ngón tay ra, “Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, thứ nhất, thả tên Sử bộ thị lang đó ra khôi phục chức vụ.
Thứ hai, cho tên sử bộ thị lang cùng với người của ngươi cùng cút đi, ngươi chọn đi.”
Đới Tự: “…”
Thời Sênh giơ ra ngón tay thứ ba, “Còn có lựa chọn thứ ba nữa, bây giờ tạo phản luôn và ngay đi.”
[…] Ký chủ có bệnh à, sao cô cứ dung túng cho bà ta tạo phản vậy?
Trong lòng Thời Sênh coi thường, đã bảo ngươi đọc nhiều sách vào mà ngươi không nghe, cho nên mới ngu ngốc như vậy đấy.
[…] Vậy cô nói đi tại sao lại dung túng cho bà ta tạo phản chứ!!!
Thời Sênh cao lãnh hừ một tiếng, tại chán.
[…] Đồ thần kinh.
“Bệ hạ, thần không có ý tạo phản.” Đới Tự khom lưng.
“Vậy thì ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, giữ người của ngươi, hoặc là thả người của trẫm.”
Trong con ngươi Đới Tự lướt qua ánh sáng, “Bệ hạ, thứ cho vi thần nhắc nhở người, bây giờ người không có nhiều người có thể dùng được.”
Ái chà chà, còn dám uy hϊếp ngược lại ông đây nữa cơ à?
Được lắm, giỏi đấy chứ!
Kiếm của ông đâu!
“Ngươi không phải là người à?” Thời Sênh như cười như không nhìn Đới Tự, “Nếu Đới thừa tướng không phải là người để trẫm dùng thì trẫm thấy vị thừa tướng này cũng phải phế bỏ đi thôi, Đới thừa tướng thấy sao?”
“Bệ hạ!”
“Sao? Muốn gϊếŧ trẫm sao? Trùng hợp quá, trẫm cũng muốn gϊếŧ chết ngươi, chi bằng chúng ta cùng đánh một trận xem sao!” Thời Sênh bắt đầu vén long bào lên, “Xem xem ngươi gϊếŧ chết trẫm, hay là trẫm gϊếŧ chết ngươi.”
Nói thẳng toẹt ra như vậy, đây là muốn xé nát mặt nạ ra đây mà, chư vị đại thần run rẩy lẩy bẩy, sao cứ cảm thấy Bệ hạ như đang tự tìm đường chết là như thế nào.
Đới Tự: “…”
Gian thần Đới thừa tướng và Nữ hoàng Bệ hạ đối đầu nhau ở bên ngoài điện Kim Loan, cuối cùng vì Nữ hoàng Bệ hạ cực kỳ mặt dày, hơn nữa còn không sợ chết nên đã thắng một ván.
Đới Tự lần đầu tiên phải chịu đựng như vậy.
Khi về phủ bộ dạng như bị táo bón, người trong phủ còn không dám tiến lên nói chuyện.
Duy chỉ có đồng đảng bên cạnh Đới Tự dám hỏi đôi ba câu.
“Thừa tướng, Bệ hạ bỗng nhiên như phát điên là sao chứ? Lại dám đối đầu với người như vậy.
Trên tay cô ta bây giờ chỉ còn lại mấy tên Cấm vệ quân ở hoàng thành có thể điều động được, chi bằng chúng ta…”
Đảng gian thần ra dấu tay diệt khẩu.
Bây giờ toàn bộ đại quyền của Phượng Loan Quốc đều nằm trong tay họ, muốn ép nữ hoàng thoái vị chẳng qua chỉ là chuyện trong một câu nói.
Nhưng thừa tướng lại do dự không chịu ra tay, họ cũng không hiểu là tại sao nữa.
“Chuyện không đơn giản như người ta nghĩ.” Đới Tự trầm ngâm, “Cấm vệ quân của hoàng thành không dễ đối phó.”
“Cấm vệ quân có bao nhiêu người đâu, chúng ta có nhiều người như vậy còn sợ không đối phó được với chúng sao?”
Đới Tự lạnh giọng cảnh cáo, “Cấm vệ quân đều được chọn lọc kỹ càng, hoàn toàn khác với tướng sĩ thông thường, chỉ riêng điểm này mà các ngươi còn không biết hay sao?”
Những người khác nhìn nhau, họ đương nhiên biết rõ Cấm vệ quân ai nấy đều là cao thủ, nhưng số người của Cấm vệ quân có đáng là bao, có thể dùng chiến thuật số đông để tiêu hao dần diệt gọn Cấm vệ quân.
“Nếu bây giờ cô ta đã xé bỏ mặt nạ với chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải lén lút như trước nữa, thừa tướng, phản đi thôi.”
“Đúng vậy đấy thừa tướng, người xem đi bây giờ cô ta có khác gì kẻ điên đâu.
Ta thấy cô ta bị ép đến phát điên không còn đường lui nữa rồi.”
“Đủ rồi!” Đới Tự quát, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, “Chuyện này ta đã có sắp xếp.
Chuyện kêu các ngươi điều tra các ngươi đã điều tra được chưa?”
“Thừa tướng…”
Đới Tự trừng mắt nhìn, người đó bỗng rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp, “Chưa điều tra được, người của chúng ta nói không hề ra tay, không biết có phải là người của Du Vương hay không…”
Chuyện nữ hoàng tự dưng chết một cách kỳ lạ trước đây không hề liên quan đến họ.
Đương nhiên họ cũng đã chuẩn bị xong hết, nhưng chưa kịp ra tay đã có người khác làm trước rồi.
“Người khả nghi nhất chính là Du Vương, đã cho người theo sát Du Vương, có tin tức gì sẽ lập tức báo về.”
“Không có mệnh lệnh của ta, không một ai được phép manh động.”
“… Vâng.”
…
Ngự thư phòng.
Thời Sênh đi qua đi lại, đảng bảo hoàng đang đứng một bên đợi lệnh đều mang dáng vẻ muốn nói nhưng không dám nói.
“Các ngươi nói xem, bây giờ tên thiểu năng Đới Tự đang kiêng kỵ nhất là chuyện gì?” Thời Sênh chợt nghiêng đầu hỏi người đảng bảo hoàng.
“… Bệ hạ sao lại nói vậy ạ?” Đảng bảo hoàng toàn những người không rõ chân tướng chỉ biết gặm dưa xem kịch.
Thời Sênh coi thường liếc nhìn họ một cái.
Nhận được ánh mắt coi thường từ Bệ hạ nhà mình, đám đại thần đảng bảo hoàng cũng rất vô tội.
Bệ hạ coi thường họ như vậy là sao chứ?
Trên người nguyên chủ có thứ gì đáng để tên Đới Tự đó kiêng kỵ chứ?
Ngọc tỷ?
Thứ đồ chơi đó trước đây đến cả Du Vương cũng cầm được, Đới Tự muốn có được chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không phải là ngọc tỷ, vậy thì là cái gì đây?